Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 8: Hai Chị Em




Edit + beta by DiiHy

-----------------o0o--------------

"A..."

Tinh Tinh bị Cố Lan dùng lực xoa đầu, cơ thể nhỏ lung lay, giống như con chim cánh cụt béo đang lắc lư, mười phần dễ thương.

Động tác của Cố Lan nhìn thì thô lỗ, nhưng thật ra anh khống chế lực của mình rất tốt, đảm bảo không làm Tinh Tinh bị đau.

Khoan hãy nói, Tinh Tinh bị xoa rất thoải mái, cho nên cũng ngoan ngoãn không phản kháng.

Đến khi lấy khăn ra, xuất hiện trước mắt Cố Lan và Phó Ti Thận là một con chim cánh cụt nhỏ xù lông nhìn rất đáng yêu.

"Ha ha!" Trong nháy mắt Phó Ti Thận bật cười ra tiếng, ngay cả Cố Lan cũng không nhịn được mà cong khóe môi.

Nhưng khi hai người này đối diện với ánh mắt mờ mịt vô tội của bạn nhỏ Tinh Tinh, lương tâm cả hai đều bị đánh gục.

Lúc này, Phó Ti Thận xoay người nín cười, Cố Lan cân bằng lại khóe miệng, hai người lớn thuần thục đeo lên mặt nạ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ còn một mình Tinh Tinh không hề phát mình bị cười nhạo.

"Em trai." Cô bé kéo kéo ống tay áo Cố Lan, đôi mày nhỏ không thoải mái mà nhăn lại: "Muốn thay quần áo, ẩm ướt, khó chịu."

"Bây giờ đã biết khó chịu? Vậy mà vừa nãy nhóc còn dám nghịch nước."

Cố Lan ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay lại thuần thục lấy khăn bọc cả người Tinh Tinh lại, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xù xù, sau đó trực tiếp ôm cô bé lên lầu ba.

"Cậu mang mẹ con đi thay quần áo, con ở lại xử lý sạch sẽ chỗ này đi."

Trước khi lên lầu, Cố Lan dừng chân, nghiêng người ra hiệu cho Phó Ti Thận ở lại giải quyết tốt hậu quả.

Phó Ti Thận làm sao dám chống lại mệnh lệnh của ông cậu nhà mình.

Anh lập tức gật đầu đồng ý, chờ đến khi Cố Lan dẫn Tinh Tinh biến mất trong thang máy, mới quay đầu gọi điện thoại tìm người dọn dẹp.

Buồn cười, không có khả năng để anh tự mình dọn hết chỗ này đâu.

Giao cho công ty vệ sinh không thơm hơn sao?

Trên lầu.

"Thành thật ngồi ở đây."

Cố Lan đặt Tinh Tinh ở trên giường, xoay người đi đến phòng quần áo sát vách tìm cho cô bé một bộ quần áo sạch sẽ.

Không tồi, anh rể anh hành động rất nhanh, ngày hôm qua đã mua xong cho Tinh Tinh một đống quần áo mới.

Trong đó có mấy bộ đã được giặt sạch phơi khô, treo ngay ngắn trong tủ ở phòng để quần áo.

Bên trái tủ là những bộ âu phục được là ủi phẳng phiu chỉnh tề, bên phải là những bộ váy áo lễ phục lộng lẫy được bảo quản tốt, chặn ngang ở giữa hai phong cách trái ngược nhau là trang phục trẻ em, không ngờ nhìn vào lại vô cùng hài hòa, giống như một nhà ba người ấm áp.

Cố Lan không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, lập tức lại cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.

Anh tùy ý chọn một bộ nhìn có vẻ ấm áp, trực tiếp để bên cạnh Tinh Tinh: "Tự thay đi."

"Không thay." Tinh Tinh bất khả chiến bại lý lẽ hùng hồn phản bác lại.

Cố Lan: "..."

Tinh Tinh: "..."

Hai người không ai nhường ai trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Cố Lan cúi đầu chịu trận.

"Làm phiền dì."

Buồn bực vuốt mặt, Cố Lan xoay người đi ra ngoài, nhờ dì của công ty vệ sinh lên giúp đỡ cô bé thay quần áo.

Đừng tưởng anh không biết, tên tiểu tử Phó Ti Thận kia lười biếng, nên đã gọi người của công ty vệ sinh đến dọn dẹp.

Dì lao công giúp Tinh Tinh thay quần áo xong liền đi ra ngoài.

Cố Lan lại lần nữa đẩy cửa vào phòng, thấy Tinh Tinh đã được thay sang bộ quần áo mới mềm mại, tóc trên đầu vẫn còn ướt, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm về phía anh, không hiểu sao lại thấy có chút đáng thương.

"Em trai." Giọng sữa mềm mềm nho nhỏ vang lên, thấp thoáng mang theo âm mũi.

Chẳng lẽ bị cảm?

"Cũng không biết tiện thể sấy tóc cho nhóc luôn?"

Cố Lan bất mãn nhăn mày, tức giận cầm lấy máy sấy đặt ở đầu giường, vẫy vẫy tay gọi Tinh Tinh: "Đến đây."

Tinh Tinh nghe vậy, lập tức dùng cả tay lẫn chân, bò từ cuối giường lên đầu giường, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trước mặt Cố Lan, để cho anh sấy tóc hộ mình.

Hơi ấm vù vù thổi ra, kèm theo lực xoa bóp ở đỉnh đầu rất thoải mái dễ chịu, Tinh Tinh hơi buồn ngủ.

Giống lúc nãy dùng khăn xoa đầu, Cố Lan mười hai phần cẩn thận sấy tóc cho Tinh Tinh, đảm bảo mình không làm đau cô bé.

Em trai thật ôn nhu nha, Tinh Tinh thích em trai.

"Tinh Tinh thích em trai." Bất giác, Tinh Tinh nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Sau khi nói xong, cô bé không có cảm giác gì, Cố Lan thì ngược lại, trong nháy mắt động tác trở nên cứng đờ, suýt chút nữa làm rơi máy sấy trên tay vào đầu Tinh Tinh.

Vội vàng tắt máy sấy để sang một bên, giật mình, Cố Lan che giấu hành động thất thố của mình, theo thói quen mở miệng châm chọc.

"Nhóc nói gì, thích tôi à? Trước kia không phải nhóc lớn tiếng nói Cố gia có nhóc thì sẽ không có tôi, có tôi thì không có nhóc sao?"

"Em trai thật ngốc." Tinh Tinh chỉ chỉ vào đầu nhỏ của mình, không chút lưu tình chế giễu Cố Lan.

"Còn dám nói tôi đần?" Cố Lan lập tức lạnh mặt

Uổng công anh còn lo lắng cho con nhóc này cảm lạnh mà sinh bệnh, bận rộn chăm sóc, kết quả lại bị mắng.

Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt...!

"Em trai đúng là ngốc mà, giờ Tinh Tinh đã là mẹ của A Cẩn và A Thận, không sống trong nhà nữa."

Tinh Tinh vô tri vô giác đánh gãy suy nghĩ trong đầu Cố Lan, đây là đạo lý đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được.

Lấy chồng sinh con, có gia đình mới, có thêm hai tầng thân phận mới, Cố Tinh Tinh sớm đã không còn hoàn toàn là người Cố gia.

Cho nên lời thề không thật lòng lúc trước thực ra đã được thực hiện.

Con ngươi Cố Lan khẽ run, đột nhiên trầm mặc.

Hóa ra anh đã sớm là một đứa nhỏ không ai quản sao?

"Em trai...!Em trai..." Liên tục bị đẩy, Cố Lan mới giật mình hoàn hồn: "Chuyện gì?"

"Em trai dẫn Tinh Tinh đi khu vui chơi có được không?" Hai mắt Tinh Tinh sáng long lanh, ẩn chứ chờ mong.

Đây cũng là chủ ý cô bé vừa nghĩ đến.

Em trai là người lớn nha, có thể dẫn Tinh Tinh cùng đi khu vui chơi!

Đối với khu vui chơi chỉ tồn tại trong miệng người khác và trên tạp chí du lịch, Tinh Tinh luôn có một loại cố chấp mãnh liệt, giống như lần trước ăn Hamburger vậy.

Cảm giác nếu không đi thử một lần, cuộc sống sẽ không thể trọn vẹn.

Cho nên khi có cơ hội đi khu vui chơi, cô bé phải nắm chặt lấy.

"Vừa nãy còn chưa chơi đã?" Nhớ lại phòng khách Phó gia bừa bộn lúc nãy, Cố Lan nhếch miệng.

Nếu hôm nay cái bị hủy là phòng khách Cố gia, anh thề, cho dù có phải đánh chị gái mình một trận, cũng nhất định phải dạy dỗ Cố Tinh Tinh cách làm người.

"Tinh Tinh muốn đi mà..." Tinh Tinh kéo dài âm thanh nũng nịu.

Để đạt được mục đích của mình, trẻ con có thể trở nên ngọt ngào lanh lợi, làm cho người lớn không thể cự tuyệt.

Nhưng Cố Lan không muốn đi, anh là người bận rộn, ở công ty còn một đống việc chưa xử lý xong, lúc nào có thời gian rảnh mà đi chơi với Tinh Tinh?

"Hôm nay muộn rồi, để ngày mai đi."

"Được! Em trai là tuyệt nhất."

Tinh Tinh vui vẻ đứng trên giường nhảy nhót, Cố Lan ở bên cạnh thì che mặt ảo não.

Làm sao lại đồng ý?

Cho chừa cái tội miệng nhanh hơn não!

Dù cho có hối hận cỡ nào, Cố Lan vẫn luôn là người nói là làm, cho nên sáng ngày hôm sau, anh đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa Phó gia.

Lúc ấy là giờ ăn sáng.

Phó Hành và Phó Ti Cẩn vẫn đang ngâm mình ở công ty chưa về, trong nhà chỉ còn lại hai người Phó Ti Thận và Tinh Tinh.

Hai đứa bé này đều là loại làm cho người ta phải bận tâm, cũng không có năng lực tự lo bản thân, lại có bát tự không hợp với phòng bếp, cho nên rất tự giác gọi đồ ăn bên ngoài.

Sữa đầu nành, bánh quẩy và bánh bao, luôn luôn là bữa sáng kinh điển, ăn hoài không ngán.

Buổi sáng Tinh Tinh rời giường vẫn luôn không yên lòng, khi ăn sáng, thỉnh thoảng ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa, giống như đang mong đợi ai đó.

Cho đến khi bóng dáng mình chờ đợi đã lâu xuất hiện, cô bé mới hưng phấn reo hò: "Em trai đến rồi! Ưm..."

Nhanh tay đưa miếng bánh bao cuối cùng vào miệng Tinh Tinh, Phó Ti Thận mới nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng cho tiểu tổ tông ăn xong.

Trong miệng có đồ ăn, Tinh Tinh phải nhai liên tục, nên cô bé không có cách nào nói chuyện, gấp đến nỗi chóp mũi cũng đổ mồ hôi.

"Nhóc con ăn xong trước đi, tôi không chạy mất đâu."

Cố Lan tùy ý ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng hơi khàn do thức cả đêm.

Để trống lịch hôm nay, tối qua anh phải thức đêm xử lý công việc, sáng nay mới ngủ được chưa đến một giờ, không đủ giấc.

Thấy Cố Lan thật sự ngoan ngoãn không đi, Tinh Tinh mới miễn cưỡng kiềm chế háo hức trong lòng, ăn hết bữa sáng.

Sau khi ăn xong, cũng không chờ ai ôm xuống, cô bé tự mình nhảy khỏi ghế, cực kỳ hào hứng giục Phó Ti Thận đi lấy ba lô nhỏ tối qua vừa chuẩn bị.

"Nhanh lên, nhanh lên!" Cô bé rất vội.

"Mẹ đừng đẩy, không phải con đang đi lấy sao?"

Phó Ti Thận vô cùng mệt mỏi, nhưng hành động lại rất tích cực.

Chỉ cần đưa tiểu yêu quái này ra ngoài, hôm nay anh sẽ được giải thoát ha ha ha...!

Ba lô nhỏ ở trong thư phòng trên lầu, anh phải lên lầu lấy, bảo Tinh Tinh ở phòng khách đợi một lát.

Đến khi lấy được ba lô nhỏ của Tinh Tinh cuống, Phó Ti Thận lại không thấy bóng dáng nho nhỏ đang hào hứng trước đó đâu.

"Tinh Tinh?"

Khó hiểu mà gọi một tiếng, Phó Ti Thận đi về phía sô pha, đột nhiên lặng im khi thấy một màn trước mắt.

Chỉ thấy cậu anh với vẻ mặt mệt mỏi dựa vào sô pha ngủ say, Tinh Tinh thì lắc lư thân nhỏ ra sức kéo chăn, vụng về đắp lên người Cố Lan.

Thấy Phó Ti Thận đến, cô bé quay đầu lại giơ ngón trỏ lên, đặt trước miệng làm động tác Suỵt.

Ra hiệu anh im lặng, không được làm ầm ĩ đến Cố Lan.

Không đi công viên trò chơi sao?

Câu hỏi này hình như cũng không còn ý nghĩa gì.

Phó Ti Thận cất chiếc ba lô nhỏ, lặng lẽ rời khỏi phòng khách.

"Nhóc con." Sau khi đi ra khỏi phạm vi phòng khách, anh cười khẽ: "Sao lại hiểu chuyện như vậy chứ?"

***

Cố Lan có một giấc mơ.

Mơ thấy mình bị một tảng đá lớn đè lên, nặng không thở nổi.

Anh giãy dụa một lúc lâu, thật vất vả mới tỉnh lại được, lại phát hiện ngực mình vẫn còn khó chịu, giống như có vật gì đang đặt trên người mình.

Mềm mại, nóng hổi, lại nhỏ nhỏ, nhưng hơi nặng.

Nhìn xuống, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đỉnh đầu nhỏ xù xù, có thể thấy rõ tóc ngắn đen tuyền.

Cố Tinh Tinh ngủ trên người anh.

Là anh ngủ quên?

Cẩn thận đỡ đứa bé ra khỏi ngực, Cố Lan ngồi dậy, phát hiện mình đang ngồi ngồi trên sô pha ở phòng khách Phó gia.

Chỉ là thời gian bây giờ đã biến từ tám giờ sáng thành mười hai giờ trưa, anh đã ngủ lâu như vậy.

"Cậu đã tỉnh."

Phó Ti Thận vẫn chưa đi, luôn xử lý công việc trong thư phòng của mình, mãi đến khi cảm thấy đói bụng mới đứng dậy xuống lầu kiếm đồ ăn, đúng lúc nhìn thấy Cố Lan tỉnh lại.

"Sao lúc sáng không đánh thức cậu dậy."

Cố Lan xoa xoa bả vai đau nhức, thấp giọng hỏi.

"Ầy." Phó Ti Thận hướng cằm về phía Tinh Tinh, ra hiệu đây mới là Kẻ đầu sỏ, "Sáng nay vừa thấy cậu ngủ mẹ con đã đặc biệt đắp chăn cho cậu, sao con có thể nhẫn tâm đi đánh thức cậu?"

---------------Hết Chương 8-------------

04/09/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.