Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 77: Lấy Máu 2




Bữa tối Phó Hành làm rất phong phú, món chính là mì trộn rau củ giàu dinh dưỡng, bên trong là cà rốt, súp lơ xanh cùng với thịt gà xé nhỏ.

Hương vị rất vừa miệng, là món Tinh Tinh thích ăn.

Ngoài ra còn có những món ăn kèm khác, một bát canh hầm thuốc được nấu riêng, một đĩa rau xào thịt và một đĩa cá hấp.

Phó Hành mang đến rất nhiều món, xem ra anh cũng cân nhắc đến hai người vất vả ở lại bệnh viện chăm sóc Tinh Tinh nên tiện thể làm đồ ăn cho bọn họ luôn.

"Tinh Tinh muốn ăn gì?"

Bách Kỳ Ngọc cầm đũa lên, vụng về đút cơm cho Tinh Tinh.

Trước đây anh chưa từng làm loại công việc đòi hỏi tỉ mỉ như thế này.

Dù dạo này có nhận chăm sóc Niên Cao giúp anh trai và chị dâu, nhưng thằng bé đã tự ăn cơm được nên không cần anh phải đút.

Vì thế đối với Bách Kỳ Ngọc mà nói việc đút cơm cho người ta chẳng khác gì con gái mới về nhà chồng, luống cuống tay chân.

Anh ta căng thẳng đến suýt chút nữa gắp miếng cà rốt lên mặt Tinh Tinh.

"Chú để Tinh Tinh tự ăn đi."

Bé con vốn muốn ngoan ngoãn ngồi chờ người ta đút cơm, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Với sự cẩn thận của Phó Hành tất nhiên sẽ không quên mang cho Tinh Tinh bộ đồ ăn dành riêng cho trẻ con.

Sau khi nhận lấy bộ đồ ăn, Tinh Tinh tự mình xúc cơm ăn, động tác rất gọn không còn vương vãi khắp sàn như trước nữa.

Công cụ đút cơm hình người - Bách Kỳ Ngọc chỉ còn tác dụng gắp cho Tinh Tinh món bé muốn ăn.

Khi ăn cơm xong, tuy Tinh Tinh không cảm thấy có gì khác thường, nhưng Bách Kỳ Ngọc lại thấy mệt hơn cả khi đi làm nhiệm vụ ba ngày ba đêm không ngủ.

Bên này ăn xong thì Cố Lan bên kia cũng dọn dẹp xong, một lần nữa ôm Tinh Tinh về giường nghỉ ngơi.

Nhưng lần này Tinh Tinh không muốn nằm nữa, bé thậm chí còn không muốn ở lại bệnh viện.

"Em trai à, Tinh Tinh hết ốm rồi, chúng ta về nhà được không?"

Cô nhóc năn nỉ Cố Lan đưa mình về nhà, sợ anh không tin, bé còn nhảy lên mấy cái, thể hiện mình không sao.

Thực ra sau khi đổ mồ hôi, cơn sốt của Tinh Tinh đã rút lui, cũng không còn hoa mắt chóng mặt, chỉ là giọng nói vẫn mang theo chút âm mũi.

Bệnh vặt này qua một giấc ngủ thì sẽ khỏi thôi.

"Tinh Tinh ngoan, chúng ta cứ ở đây một đêm đã, ngày mai sau khi bác sĩ kiểm tra xong mà không có việc gì nữa thì chúng ta xuất viện."

Cố Lan sờ đầu Tinh Tinh trấn an, không đồng ý yêu cầu xuất viện của bé.

Bên kia, Bách Kỳ Ngọc cất điện thoại, hơi ngẩng nói với Cố Lan: "Lát nữa anh ta sẽ đến."

Ai đến?

Tinh Tinh không hiểu gì.

Nhưng ngay sau đó đã có câu trả lời.

Đó là một người đàn ông lạnh lùng đeo kính gọng vàng, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận vuốt ngược về sau, mặc áo khoác trắng, ước chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Khí chất của anh ta rất mạnh mẽ, vừa bước vào phòng bệnh đã tạo cho người ta một áp lực vô hình, lạnh lẽo và dè dặt.

Chỉ có điều những người ở đây cũng không tầm thường, khí thế người này còn cao hơn người kia, nên không để ý đến sự áp bách của vị khách mới đến.

Hay nói cách khác là thế lực ngang nhau.

"Tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do hợp lý để tạ tội cho thời gian nghỉ ngơi quý báu của tôi." Giọng điệu người kia hơi cáu kỉnh, có thể thấy anh ta đang rất mất kiên nhẫn.

Chắc là bị quấy rầy vào thời gian nghỉ ngơi nên mới tức giận như vậy.

"Con tôi bị bệnh."

Bách Kỳ Ngọc không giải thích quá nhiều, trực tiếp bảo Mạnh Triết mau mau làm kiểm tra cho Tinh Tinh: "Con bé cần phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, cậu khám cho kĩ vào."

Anh cũng nhấn mạnh những điểm mấu chốt.

"Kiểm tra sức khỏe?" Mạnh Triết cau mày, ánh mắt nhìn về phía cô bé đang ở trên giường bệnh.

"Cảm lạnh mức độ nhẹ, mất nước, những cái khác chưa làm báo cáo kiểm tra y học thì không nhận ra được, nhưng cô bé trông rất khỏe mạnh, không cần phải làm kiểm tra."

"Tình huống của con bé hơi đặc biệt, tóm lại là nhờ cậu khám giúp tôi một chút."

Bách Kỳ Ngọc không thể giải thích quá nhiều với bạn mình, chủ có thể ậm ờ thoái thác.

Mạnh Triết nhìn chằm chằm Bách Kỳ Ngọc một lát rồi mới dời ánh mắt: "Tùy cậu."

Anh ta xoay người đi tìm bác sĩ của bệnh viện làm giấy tờ kiểm tra cho Tinh Tinh.

Thân là viện trưởng bệnh viện y học cổ truyền tỉnh, kiêm chủ nhiệm có danh tiếng hàng đầu của bệnh viện, Mạnh Triết vẫn có chút quyền lợi nhỏ này.

Kiểm tra sức khỏe toàn diện ngoài việc khám tổng thể bên ngoài thì lấy mẫu máu cũng là hạng mục thiết yếu.

Vì hạng mục kiểm tra tương đối nhiều nên Tinh Tinh cần bị rút ba ống máu.

Điều này làm cho cô nhóc vô cùng sợ hãi.

Bé hoảng sợ nhìn ống kim trong tay y tá, ra sức giãy giụa không cho người ta rút máu.

Mọi người trong phòng bệnh đều bị cô bé ầm ĩ đến nỗi người ngã ngựa đổ*, giống như đang đi đánh trận.

*Người ngã ngựa đổ - 人仰马翻: thua xiểng niểng, hỏng be bét (cảnh nhốn nháo chốn chiến trường).

Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc xót cô bé nên không dám dùng sức giữ.

Y tá đến lấy máu cũng có vẻ không lưu loát, khi đối mặt với đứa bé giãy giụa kịch liệt như thế cũng không biết phải làm sao, nhất thời chỉ có thể luống cuống đứng bên cạnh nhìn đứa bé gào khóc.

Lần đầu tiên cô ấy có cảm giác mình là đại ác ma.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Triết không nhìn nổi nữa, trực tiếp cầm lấy ống kim trên tay y tá, một tay kéo cánh tay Tinh Tinh, một tay lưu loát dùng dây da buộc lên tay bé, sau đó nhấn ống kim, làm liên tục hai, ba lần đã rút được máu của Tinh Tinh.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, Tinh Tinh còn chưa kịp phán ứng, trên cánh tay bị rút máu đã có một miếng bông nhỏ tẩm chất khử trùng.

"Cầm đi kiểm tra."

Mạnh Triết đặt ống máu đã rút vào trong khay, chậm rãi cởi găng tay y tế, ánh mắt nhìn Bách Kỳ Ngọc và Cố Lan như đang nhìn hai tên phế vật.

Dường như muốn nói: Hai người là đàn ông mà ngay cả một đứa bé yếu ớt cũng không giữ được, gà cay*.

*Gà cay - 辣鸡 (lạt kê – /làjī/) đồng âm với 垃圾 (lạp cập – /lājī/) nghĩ là rác rưởi.

Bách Kỳ Ngọc: "..."

Phó Hành: "..."

Cũng bởi vì Tinh Tinh yếu ớt như thế nên bọn họ mới không dám dùng sức, nhỡ may làm bé bị thương thì bọn họ phải làm sao?

"Báo cáo kiểm tra toàn diện phải một tuần sau mới có, đến lúc đó tôi sẽ báo cho hai người."

Sau khi hoàn thành công việc, Mạnh Triết chuẩn bị rời đi.

Cửa phòng bệnh mở ra, trước khi đi, anh ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo đi đảo lại giữa mặt Tinh Tinh và mặt Bách Kỳ Ngọc: "Tôi không ngờ cậu lại thật sự đào góc tường nhà Phó Hành, con gái đã lớn thế rồi cơ đấy."

Gương mặt thanh lãnh mang ý cười tán thưởng.

Có vẻ như người này đã hiểu lầm câu Con tôi của Bách Kỳ Ngọc khi nãy.

"Khụ khụ..."

Cố Lan đen mặt, Bách Kỳ Ngọc lúng túng ho khan hai tiếng, vội vàng đẩy Mạnh Triết ra ngoài.

Khi anh ta quay lại thì thấy Cố Lan bế Tinh Tinh vẫn còn đang khóc thút thít, nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé, đồng thời ánh mắt nhìn về phía anh ta rất không thiện ý: "Con? Anh còn muốn làm bố tôi nữa à? Nghĩ đẹp lắm."

"Khụ khụ..."

Bách Kỳ Ngọc cảm thấy cổ họng mình lại không thoải mái, chắc là bị lây cảm của Tinh Tinh rồi: "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Chẳng phải là anh không có cách nào nói rõ thân phận của Tinh Tinh với Mạnh Triết nên chỉ có thể bất đắc dĩ thuận miệng nói bậy sao?

Ai ngờ lại tạo thành hiểu lầm lớn vậy.

"À..." Cố Lan cười lạnh không thèm để ý đến cái thứ người ngấp nghé chị gái mình.

Sau khi cẩn thận đắp chăn cho Tinh Tinh xong, Cố Lan trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Ở đây mình tôi là đủ rồi, anh có thể đi."

"Một mình cậu thì bận rộn lắm."

Bách Kỳ Ngọc không muốn đi bây giờ, anh ta muốn ở lại với Tinh Tinh một lát nữa.

Mà sự hiểu lầm của ông bạn đã kích thích đến tâm lý anh ta.

Nếu anh ta và Cố Tinh Tinh có một cô con gái đáng yêu như thế...

"Tinh Tinh chỉ cần mình tôi ở lại, anh mau đi đi."

Cố Lan không cho Bách Kỳ Ngọc tiếp tục viện cớ, dứt khoát đẩy anh ta ra cửa.

Đừng tưởng anh không nhìn ra nét mặt vui mừng của tên Bách Kỳ Ngọc này khi bị hiểu lầm là thành công đào được góc tường nhà Phó Hành, còn cùng với chị anh sinh ra một bé gái lớn như vậy.

Thân làm em trai, đặc biệt là người em trai gần đây mới học cách bảo vệ chị gái, Cố Lan cảm thấy rất khó chịu với mấy tên đàn ông cướp đi chị gái mình.

Mặc dù tính chiếm hữu của cậu em trai này đến hơi muộn.

Tinh Tinh vẫn còn nức nở.

Bé bị rút rất nhiều máu, cánh tay nhỏ trắng trẻo mềm mại đã hiện lên mấy mảng xanh xanh, Cố Lan thấy mà đau lòng không dứt.

Anh không biết tại sao Bách Kỳ Ngọc và Phó Hành nhất quyết đưa Tinh Tinh đi khám sức khỏe toàn diện.

Dạo này Cố Lan có rất ít thời gian được ở cạnh Tinh Tinh.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bố mẹ yêu quý của anh.

Ban đầu anh còn ngây thơ cho rằng bọn họ đã lớn tuổi như vậy mà còn muốn sinh đứa thứ ba, là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, muốn làm Bố mẹ tốt.

Không ngờ sự thật còn tàn nhẫn hơn tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.

Cái gọi là gia đình hạnh phúc, chẳng qua chỉ là một công cụ khác để bọn họ lấy ra tranh quyền đoạt lợi mà thôi.

Nếu không phải người mà anh gọi là Mẹ chịu đả kích lớn sau khi bị cắt mất tử cung, không cẩn thận lỡ miệng tiết lộ, anh không tìm đến luật sư cũ của bà nội để xác minh, thì sẽ không bao giờ biết được sự thật kinh tởm như vậy.

Muốn lợi dụng đứa bé để lấy cổ phần trong tay anh và Tinh Tinh, giành lại tập đoàn Cố thị?

Đừng có nằm mơ! Dù Cố Lan anh có chết, thì cũng phải chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, một là đem toàn bộ tập đoàn chuyển lại cho chị gái, không thì cũng bán lấy tiền làm từ thiện.

Một xu cũng không chừa lại cho bọn họ!

Cố Lan bị chuyện này chọc giận, dứt khoát ra tay chỉnh đốn lại công ty, làm cho tất cả những kẻ phản bội đã nhận tiền lương của anh mà còn nguyện trung thành với mẹ anh đều cuốn gói về nhà, tiện thể loại bỏ được bao nhiêu cái đinh.

Quan trọng nhất là một nửa cổ phần trên tay Cố Ngôn Dư cũng bị anh cứng rắn lấy đi.

Không phải do Cố Lan ép, mà không biết tại sao lương tâm bố anh đột nhiên trỗi dậy, tự mình dâng đến tận cửa.

Không cần thì phí, Cố Lan dứt khoát nhận lấy.

Đến khi mẹ anh biết chuyện, muốn ngăn cản thì đã muộn.

Được bố tặng cho mười phần trăm cổ phần, cùng với ba mươi phần trăm cổ phần ủy thác đại diện của Cố Tinh Tinh, tổng cộng Cố Lan có bảy mươi phần trăm cổ phần Cố thị, là đại cổ đông của tập đoàn.

Trừ khi Cố thị phá sản, nếu không chẳng ai có thể lay chuyển được vị trí của anh.

Lúc ấy diễn ra một vở kịch rất buồn cười, nhưng Cố Lan thực sự không muốn nhớ lại.

Vì những chuyện lộn xộn này mà anh bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở cạnh Tinh Tinh, đến nỗi không biết được tình hình hiện tại của cô.

Nhưng Cố Lan biết Phó Hành sẽ không tùy tiện lấy chuyện của Tinh Tinh ra đùa, bọn họ làm như vậy nhất định là có lí do nào đó.

Cho nên Cố Lan không ngăn cản.

Anh cũng muốn biết, chuyện gì đã xảy ra với Tinh Tinh.

Còn có...

Nhớ lại cảnh tượng thần kì mình vừa chứng kiến, ánh mắt Cố Lan trở nên phức tạp, biểu cảm ngưng trọng.

Bí mật của chị gái anh, tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.

"Xanh...!Xanh." Khóe mắt Tinh Tinh vẫn còn vương nước mắt, ngón tay chọc nhẹ lên cánh tay mình, vẻ mặt đáng thương.

"Còn đau không?" Vết bầm trên cánh tay càng ngày càng nghiêm trọng, Cố Lan cau mày, đưa tay xoa xoa.

Loại vết bầm để lại sau khi rút máu không có cách nào xử lý được, chỉ có thể để nó tự biến mất theo thời gian.

Nhưng nhìn rất chương mắt.

"Không đau." Tinh Tinh lắc đầu.

Thật ra khi bị rút máu Tinh Tinh cũng không có cảm giác đau, nhưng lúc nhìn mấy ống máu lớn bị rút ra từ cơ thể mình, quả thực đã dọa sợ bảo bảo..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.