Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 46: Tiết Mục Biểu Diễn Của Tinh Tinh




Lúc Tinh Tinh tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Bé mở mắt mơ màng nhìn trần nhà màu trắng tinh trên đỉnh đầu, chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng quen thuộc.

Liên tục chớp mắt vài cái.

Trong tầm mắt Tinh Tinh xuất hiện một, hai, ba, bốn, năm cái đầu.

Do khoảng cách quá gần làm cho bé không nhìn rõ năm người này là ai, ngược lại còn bị dọa sợ.

Thấy bé có vẻ hoảng sợ, Cố Lan cau chặt mày, xua tay như đuổi ruồi mà đẩy hết bốn người kia đi.

"Đi đi đi, đi hết qua một bên đi, tụ tập ở đây làm gì, tính hù dọa Tinh Tinh nhà tôi à."

"Đó là mẹ con."

Phó Ti Cận bị đuổi nên bất mãn trong lòng, bĩu môi lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng ngay khi bị Cố Lan trừng mắt, hắn lập tức rụt cổ cười ngượng ngùng, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

Con ngậm miệng, con ngậm miệng là được chứ gì.

"Em trai." Mấy cái đầu tản ra, Tinh Tinh lập tức nhận ra người trước mặt mình là ai.

Bé hé miệng nhỏ cười ngây ngô.

Nụ cười hồn nhiên, tựa như chưa từng bị những lời đe dọa kia để lại bóng ma tâm lý, vẫn vui vẻ như ngày trước.

Nhận ra có gì đó không đúng, Phó Hành thử duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ kia, thì lập tức được bé con nắm lại.

Nhưng đó chỉ là cái nắm tay tin tưởng bình thường, không giống như cái nắm tay của một đứa nhỏ hoảng sợ tìm kiếm sự giúp đỡ của người lớn.

"Tinh Tinh có nhớ chuyện xảy ra hôm qua không?"

Khi Phó Hành nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng đều nhận ra sự kì lạ của Tinh Tinh, căng thẳng chờ đợi bé trả lời.

"Hôm qua sao?" Tinh Tinh chột dạ nhìn khắp bốn phía, nhìn trời nhìn đất lại không dám nhìn Phó Hành.

Nhưng dưới ánh mắt kiên định của anh, bé vẫn lắp bắp nói thật: "Tinh Tinh...!Tinh Tinh đánh nhau với bạn học."

Còn bị mời phụ huynh.

Trên đường về nhà bị Phó Hành răn dạy rồi ngủ quên trên xe.

Bảo bảo...!Chú định đánh bảo bảo sao?

Bất giác co người lại, Tinh Tinh cẩn thận từng li từng tí chui vào trong chăn.

Chỉ cần Tinh Tinh giấu kĩ mông nhỏ, chú sẽ không đánh Tinh Tinh!

Không ngoài dự đoán, khi mọi người nghe thấy những lời này đều đồng thời thay đổi sắc mặt, thậm chí hai anh em Phó Ti Cẩn Phó Ti Thận còn vội vã chạy đi gọi bác sĩ.

Chờ đến khi bác sĩ đến kiểm tra cho Tinh Tinh, trên mặt họ mới thả lỏng một chút.

"Bác sĩ, đứa nhỏ nhà tôi sao rồi?" Giữa đôi lòng mày nghiêm nghị của Phó Hành hiện lên vẻ lo lắng.

Vừa tỉnh lại đã mất đi ký ức của ba ngày liên tiếp, điều này có nghĩa là tuổi của Tinh Tinh vẫn đang thoái hóa?

Anh cũng muốn bản thân mình suy nghĩ lạc quan hơn, nhưng những chuyện liên tục xảy ra với Tinh Tinh thật sự không thể làm cho người ta lạc quan được.

Anh rất sợ, sợ vợ mình sẽ giống như những người mắc bệnh Alzheimers*.

Những người mắc bệnh này càng ngày càng thoái hóa, dần dần đánh mất con người thật của mình, biến thành một đứa trẻ ngây thơ không hiểu sự đời, và cuối cùng là biến mất hoàn toàn.

*Bệnh Alzheimers (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.

Bệnh Alzheimers không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.

Sự tra tấn này là tổn thương lớn nhất đối với người thân của người mắc bệnh.

May mắn thay, chuẩn đoán tiếp theo của bác sĩ đã cứu anh khỏi những suy nghĩ tuyệt vọng.

"Không sao, chỉ là đại não của cô bé đã khởi động cơ chế ứng kích, xóa hết những đoạn ký ức đã làm cho cô bé cảm thấy thống khổ."

Nói đơn giản chính là tự Tinh Tinh lựa chọn mất trí nhớ, không phải vì tuổi tác thoái hóa.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ thở phào trong lòng, vội vàng cảm ơn rồi tiễn bác sĩ đi, sau đó vây quanh người Tinh Tinh ân cần hỏi han.

Sắc mặt Tinh Tinh tái nhợt, cơ thể suy nhược mặc bộ đồng phục bệnh nhân size nhỏ nhất của bệnh viện mà vẫn còn rộng, mu bàn tay nhỏ sưng lên vì truyền nước khiến bọn họ cảm thấy đau lòng.

Ngược lại nhóc con vừa tỉnh lại không lâu đã an ủi bọn họ, bảo bọn họ đừng lo lắng quá.

Tinh Tinh cho là mình đánh nhau với bạn học bị thương nên mới bị đưa đến bệnh viện, mặc dù bé không hề cảm thấy đau đớn gì cả.

Không lẽ bé bị đánh nội thương?

Giống như trong phim truyền hình, một người đấm vào không khí có thể làm cho người đứng gần đó bay ra ngoài.

Chẳng lẽ bọn Trần Khải là đệ tử của giới võ lâm có võ công cao cường, đến thế giới này giả làm người bình thường không biểu hiện ra ngoài?

"Ha ha ha ha..."

Khi Phó Ti Thận nghe thấy những lời bổ não này từ miệng Tinh Tinh thì không nhịn được ngã lăn ra giường bệnh cười ha hả.

Hắn rất bội phục trí tưởng tượng của trẻ con, đã tưởng tượng ra loại chuyện nhảm nhí này lại còn tỏ vẻ rất đúng tình hợp lý.

Không sợ sau này lớn lên sẽ trở thành lịch sử đen sao?

Nếu không phải lo mẹ hắn sẽ biến trở lại vào một ngày nào đó thì bây giờ Phó Ti Thận rất muốn cầm điện thoại ghi lại câu chuyện của Tinh Tinh.

Lịch sử đen này có thể lấy ra trêu Tinh Tinh cả năm!

"Hừ!"

Mặc dù không bị lưu lại lịch sử đen nhưng Tinh Tinh cũng nhận ra Phó Ti Thận đang cười nhạo mình, tức giận thở phì phò phun từ lỗ mũi ra một luồng khí, quay đầu đi không để ý đến hắn nữa.

Cuối cùng Phó Ti Thận đã phát hiện mình làm thế là không đúng, sau đó cười làm lành, hứa hẹn sẽ cho Tinh Tinh một đống đồ chơi và đồ ăn vặt mới dỗ được Tinh Tinh.

Lần này Tinh Tinh không bị thương nên chỉ ở bệnh viện hai ngày thì được đón về nhà.

Đã xuất viện thì tất nhiên sẽ phải tiếp tục đi học.

Vì lo cho sự an toàn của Tinh Tinh nên sau khi mấy vị đại nhân thương lượng xong đã để Cố Lan là người giám hộ của Tinh Tinh trên mặt pháp luật đến trường mẫu giáo trao đổi, để bé được phép mang theo hai vệ sĩ đến trường.

Tuy nhiên vệ sĩ chỉ có thể canh gác bên ngoài lớp học, không thể vào lớp làm ảnh hưởng đến giờ học của bọn nhỏ.

Vốn là trường mẫu giáo quý tộc nên lực lượng an ninh của trường cũng rất mạnh.

Dù sao mỗi đứa bé trong trường không giàu thì cũng quý, không thể chịu bất cứ tổn thương nào.

Bây giờ lại có thêm hai vệ sĩ chuyên nghiệp.

Có thể nói, người ngoài nhìn vào sẽ thấy Tinh Tinh được bảo vệ nghiêm ngặt như bảo vệ két sắt.

Ngoài ra trên tay bé còn đeo một chiếc đồng hồ điện thoại dành cho trẻ em cao cấp nhất.

Vào thời khắc mấu chốt, đồng hồ này có thể phát ra tín hiệu thông báo cho cha mẹ đứa nhỏ, gửi định vị đứa nhỏ đến điện thoại của tất cả người được lưu trong đồng hồ.

Đồng hồ trẻ em giới hạn có năm người trong danh sách người thân, đúng lúc đám Phó Hành có năm người.

Điều đáng nói ở đây là danh sách người thân cũng có sự sắp xếp cao thấp, dùng để đánh giá mức thân cận của chủ nhân chiếc đồng hồ với các trưởng bối.

Kết quả là năm người đàn ông ngây thơ vì một bảng xếp hạng nhỏ mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Anh em nhà họ Phó là tiểu bối nên bị knockout ngay từ vòng gửi xe.

Ba vị còn lại chính là thần tiên đánh nhau.

Không cần phải nói, Cố Lan là em trai Cố Tinh Tinh, bàn về huyết thống thì không ai thân với Tinh Tinh hơn hắn.

Phó Hành là chồng hợp pháp của Tinh Tinh về mặt thân phận thì càng nên được ưu tiên đứng đầu.

Mặc dù Bách Kỳ Ngọc không có quan hệ huyết thống cũng không có thân phận chính thức nhưng trong ba người anh ta là người hiểu Tinh Tinh nhất, là người đồng hành cùng Tinh Tinh trong suốt thời thiếu nữ của cô.

Hơn nữa Cố Lan lại nói giúp Bách Kỳ Ngọc, điều này khiến cho Phó Hành một cây chống chẳng vững nhà.

Nhưng sao anh có thể dễ dàng chịu bỏ cuộc như vậy được.

"Chúng ta không quyết định được thì cứ để Tinh Tinh tự chọn đi."

Tranh chấp không thành cuối cùng ba người chỉ có thể đồng ý đề nghị này.

Bọn họ chỉ cần đến trước mặt Tinh Tinh và hỏi...

"Trong ba người, Tinh Tinh thích ai nhất? Không thích ai nhất?" Cố Lan nhìn chằm chằm Tinh Tinh đầy mong đợi.

Phó Ti Cẩn vô tình đi ngang qua: "..."

Việc này quan trọng lắm sao? Ai lại hoit một đứa bé ba tuổi một câu hỏi như thế.

Lúc này Tinh Tinh vừa mới hoàn thành bức tranh cô giáo giao về nhà, đang nằm trên sô pha xem phim hoạt hình.

Bé đang xem rất vui vẻ thì bị ba người đàn ông cao lớn chặn mất tầm nhìn, bé tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem tivi.

Bàn tay nhỏ liên tục khua khua trong không khí.

"Mau tránh ra, mau tránh ra, Tinh Tinh muốn xem khủng long bạo chúa!"

Ba người nghe thế thì quay đầu lại, đúng lúc thấy được cảnh một con khủng long bạo chúa uy vũ đang đi săn mồi.

Nó đột nhiên há to mồm, phát ra tiếng gầm thét đe dọa con mồi, làm cho mục tiêu săn đuổi của nó sợ hãi chạy mất...

Ba người đàn ông đẹp trai phóng khoáng, ổn trọng cơ trí, có sự nghiệp thành đạt lại không có sức hút bằng một con khủng long giấy?

Bị đả kích không hề nhẹ, cả ba người hậm hực rời đi, chỉ còn mỗi Tinh Tinh vui vẻ ở phòng khách tiếp tục xem tivi.

Nhân lúc không ai chú ý, bé lén lút lấy đồ ăn vặt mình giấu trong khe ghế sô pha ra ăn!

Anh em nhà họ Phó cũng không biết ba vị trưởng bối này giải quyết như thế nào, nhưng cuối cùng thứ tự người liên hệ trong đồng hồ của Tinh Tinh lần lượt là: Phó Hành, Cố Lan, Bách Kỳ Ngọc, Phó Ti Cẩn, Phó Ti Thận.

Cuối cùng là số điện thoại cố định của cảnh sát, số này không thể xóa cũng không thể di chuyển.

Biết được điều này, Phó Ti Thận thật sự có chút vui mừng vì mình không phải người đứng chót.

Trong nháy mắt, thời gian Tinh Tinh đi nhà trẻ đã gần một tháng.

Thời gian này mọi thứ vẫn diễn ra khá êm đềm, không xuất hiện những nguy hiểm như dự đoán.

Dù vậy trong lòng đám người Phó Hành Cố Lan đều biết, đối phương chỉ đang tạm thời ẩn trốn, nguy hiểm thực sự vẫn chưa được giải quyết.

Gần đến ngày Quốc Khánh, trường mẫu giáo sẽ tổ chức một buổi biểu diễn.

Cô giáo nói sẽ chọn một vài bạn nhỏ trong lớp để luyện tập biểu diễn một tiết mục.

Tinh Tinh rất cao hứng, vội vàng kéo tay Hàm Hàm, nhiệt tình giơ tay.

Trên thực tế, tất cả học sinh trong lớp nghe cô giáo nói thế thì đều giơ tay, những cặp mắt to tròn sáng long lanh nhìn thẳng vào giáo viên, ai cũng hy vọng mình được chọn.

"Những bạn được cô đọc tên thì đứng sang bên này, Cố Tinh Tinh, Lưu Hàm, Trương Tư Vũ, Mưu Lượng..."

Cô giáo sắp xếp cho lớp nhỏ biểu diễn chỉ có sáu người, nhưng trong lớp có đến hơn hai mươi bạn nhỏ.

Những bé không được chọn đều cảm thấy thấy vọng, trong khi những bạn nhỏ được cô giáo đọc tên thì vui mừng như được trúng thưởng, một số bạn nhỏ vui đến khoa tay múa chân.

Người khoa trương nhất chính là Tinh Tinh.

Bình thường bé trông rất ngoan ngoãn và ít nói nhưng thực ra bé cũng muốn thể hiện bản thân, thích được mọi người khen ngợi, nên bé rất cố gắng học tập.

Bé là người có thành tích học tập tốt nhất trong lớp.

Gần đây Tinh Tinh thấy các bạn trong lớp đều đi học một vài lớp năng khiếu nên cũng rất động lòng, muốn năn nỉ chú đăng ký cho mình một lớp năng khiếu, học hỏi thêm chút kĩ năng gì đó.

Nhưng ý tưởng này của bé phải đẩy lùi rồi, bây giờ bé phải chuyên tâm luyện tập tiết mục biểu diễn.

Học sinh lớp nhỏ chỉ mới ba tuổi, lớn nhất là vừa tròn bốn tuổi, nên hầu như không thể làm được các động tác quá khó.

Vì vậy giáo viên đã chọn một bài nhảy nhỏ vừa dễ thương lại đơn giản.

Cuối cùng, ngay cả khi các bé không nhớ được động tác, giáo viên sẽ đứng dưới khán đài múa mẫu, các bạn nhỏ chỉ cần làm theo là được.

"Nào, các em nhảy với cô nhé, ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, lắc đầu..."

Tinh Tinh hắng hái làm theo lời cô giáo, Hàm Hàm ở bên cạnh động tác hơi cứng ngắc không theo kịp.

Những bạn nhỏ khác thì chưa thể di chuyển chân linh hoạt, chỉ có một vài bạn nhảy được.

Cô giáo vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ cần các bạn nhỏ này lên sân khấu là đã đủ dễ thương rồi.

Dù cho bạn nhỏ có tham gia biểu diễn hay không thì hôm đó cũng có thể mời phụ huynh đến xem.

Chẳng qua nếu gia đình nào có con em tham gia biểu diễn thì có thể được ưu tiên ngồi ở vị trí đầu tiên, có thể nhìn con mình rõ hơn.

Đây cũng có thể coi là một phần thưởng nhỏ dành cho các bạn nhỏ chăm chỉ diễn tập.

"Ngày mai Tinh Tinh phải lên sân khấu biểu diễn đúng không?"

Khi cả nhà đang ăn cơm tối, Phó Ti Thận bất ngờ hỏi.

"Ừ..." Miệng Tinh Tinh vẫn còn cháo, nghe Phó Ti Thận hỏi mình thì ngẩng đầu muốn nói chuyện lại bị Phó Hành nhét thêm cho một thìa cháo hải sản: "Nuốt đi rồi nói."

Bé lập tức nhai ngấu nghiến, hai gò má phình ra như con sóc, má tròn xoe trông rất đáng yêu.

Vốn muốn ăn nhanh để nói chuyện, kết quả vừa nuốt xuống đã bị Phó Hành thuần thục đút cho một miếng khác.

Cho đến khi cả chén cháo đã vào bụng Tinh Tinh thì bé mới được nói chuyện.

"Tinh Tinh sẽ lên sân khấu biểu diễn, cô giáo nói có thể mời gia đình đến xem, mọi người cùng đi nhé!"

Bé còn lấy từ trong balo ra một tập giấy mời do cô giáo phát, đưa cho Phó Hành và anh em Phó gia mỗi người một tờ, còn lại hai tấm thì giao cho Phó Ti Cẩn.

"Đây là của em trai và chú Bách, A Cẩn không được làm mất đâu đấy."

"Được rồi." Phó Ti Cẩn mỉm cười nhận giấy mời được Tinh Tinh giao phó.

Nếu hôm nay Tinh Tinh không đưa cho Bách Kỳ Ngọc thì hôm đó anh ta cũng có thể đến với tư cách là phụ huynh của Niên Cao.

Đây là một phần tâm ý của bé con, không thể đả kích..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.