Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 2: Tinh Tinh Có Em Trai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+beta by DiiHy.

2455 từ

---------------o0o--------------

Đáng tiếc, Phó Ti Cận không khéo trong việc lừa gạt con nít nên nhất định phải phụ lòng mong đợi của bạn nhỏ Tinh Tinh.

Hắn gật nhẹ đầu, nói: "...!Mẹ." Gọi được một tiếng này đã rất là gian nan: "Cậu không lừa mẹ, cậu đúng là em trai của mẹ, là con trai nhỏ của ông bà ngoại."

"..."

Sét đánh giữa trời quang đã không đủ để hình dung tâm tình Tinh Tinh ngay giờ phút này.

Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi, đang đứng ở tình trạng nửa hiểu nửa không đối với rất nhiều chuyện.

Nhưng đối với Tinh Tinh từ khi sinh ra đã được dạy nhận biết người thân mà nói, cô bé có thể hiểu được những từ ngữ cậu, em trai, con trai có nghĩa là gì.

Mà thần kì nhất là, trong đại não của bọn nhỏ, hoàn toàn không nghĩ mình mới có ba tuổi, thông thường không thể có em trai lớn như vậy, cũng không thể có con trai lớn như thế này.

Chỉ cần người ta nói gì bé sẽ tin cái đấy.

Không được, Tinh Tinh thông minh còn phải tìm người chứng thực một chút, nhưng nếu ngay cả người mà cô bé tín nhiệm chứng thực cũng xác nhận việc này, vậy thì không còn gì để nghi ngờ.

Vậy mà cô bé, thật sự có em trai!

"Oa oa..." Đột nhiên tiếng khóc bộc phát dọa đám người giật nảy một cái: "Con không muốn, Tinh Tinh không cần em trai! Hu hu hu...!Ba mẹ rất xấu, lừa Tinh Tinh, rõ ràng đã nói không sinh thêm em bé, hu hu..."

Nhìn Tinh Tinh trên sô pha đang vung vẩy bàn chân nhỏ, từng giợt nước mắt chảy dài ra, khóc lóc đến đáng thương, vẻ mặt Cố Lan tối sầm lại, sau đó xoay người rời đi.

"Cậu!" Phó Ti Cẩn lo lắng muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Cố Lan, hắn không tự chủ mà dừng bước chân.

Tiếng khóc của người bên cạnh hình như đã nhỏ đi.

Phó Hành nhàn nhạt cúi đầu, Cố Tinh Tinh luống cuống nhìn theo bóng dáng Cố Lan đã đi xa, cơ thể nhỏ bé thỉnh thoảng còn run lên theo tiếng khóc, khóe mắt và chóp mũi đỏ ửng, cực kì đáng thương.

"Sao không khóc nữa?"

"Em trai...!Em trai tức giận sao?" Bàn tay nhỏ trắng tuyết giống như bánh mochi* vô ý thức gãi gãi lỗ tai của gấu lông nhung, Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi.

*Bánh mochi: bánh giày truyền thống của Nhật.

Cô bé sợ hãi, hình như cũng ý thức được mình vừa tổn thương người khác.

"Mẹ, mẹ ghét cậu đến vậy sao?" Chẳng biết lúc nào, Phó Ti Cẩn đã xoay người, ngồi xổm trước mặt Tinh Tinh.

Hai người bốn mắt đối nhau, hai cặp mắt đào hoa giống nhau đều có hình bóng của đối phương, một trẻ con, một người lớn.

"Chú đang nói cái gì thế? Tinh Tinh...!Nấc...!Tinh Tinh nghe không hiểu." Tinh Tinh tỉnh tỉnh mê mê nói.

Hai con ngươi ngoan cường của Phó Ti Cẩn chăm chú nhìn Tinh Tinh, gằn từng tiếng hỏi lần nữa: "Con hỏi mẹ, mẹ ghét cậu đến vậy sao? Cậu là em trai của mẹ".

Không biết vì sao, hình như anh rất cố chấp với đáp án này.

"Tinh Tinh...!Tinh Tinh..."

Lần này Tinh Tinh nghe hiểu, nhẫn nhịn một hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng nhăn thành một cái túi sữa, nhưng không có cách nào trả lời Phó Ti Cẩn.

Nhìn thấy trong hốc mắt đứa bé lại có nước mắt đang chuyển động, một đôi bàn tay to đột nhiên chặn ngang qua, bế cả người Tinh Tinh lên.

"Ba!" Phó Ti Cẩn bất mãn.

"Đủ rồi, bây giờ mẹ con mới có ba tuổi." Không để ý con trai đang bất mãn, Phó Hành mặt lạnh, lập tức mang theo Tinh Tinh đi vào phòng bếp.

Từ sáng đến giờ mọi người đều bị mọi chuyện đang sảy ra làm cho sứt đầu mẻ trán, đến bây giờ cũng còn chưa ăn cơm, người lớn bọn họ đói một chút cũng không sao, nhưng trẻ con không thể bị đói.

Những lời này là thật lâu trước đây, có người nói cho anh biết.

"...!Không ghét."

Vừa mới mở ra tủ lạnh, chuẩn bị đổ sữa ra hâm lại cho Tinh Tinh thì đột nhiên Phó Hành nghe được đứa bé trong ngực nhỉ giọng thì thầm.

"Tinh Tinh, không ghét em trai."

Chỉ là cô bé không thích ba mẹ mình luôn nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết.

Đôi mắt thâm trầm hiện lên chút ôn nhu, nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tinh Tinh.

Cảm giác khi sờ vào vật xù xù cũng không tệ lắm, nên lại sờ soạng thêm mấy cái.

"Chú sờ đầu con làm gì?"

Bị sờ đầu Tinh Tinh lập tức che cái đầu nhỏ, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc kia.

Lại nói dáng vẻ ông chú này nhìn kỹ thì còn đẹp trai hơn cả ba ba của cô bé nữa.

"Ngoan." Lại giống như vỗ đầu chó con mà vỗ nhè nhẹ hai cái nữa, Phó Hành lấy sữa từ lò vi-ba ra, dùng tay thử nhiệt độ rồi mới cắm ống hút đưa cho Tinh Tinh.

"Cảm ơn chú."

Tinh Tinh rất lễ phép nói cảm ơn, sau đó hai tay nâng sữa, uống từng ngụm từng ngụm.

Cô bé cũng rất đói bụng, vừa nãy ăn một ít đồ ăn vặt chỉ cho đỡ đói, bây giờ được uống sữa bò nóng, bụng nhỏ trống rỗng cuối cùng cũng không kêu ục ục nữa.

Bữa sáng chỉ uống một chén sữa bò nóng tất nhiên là không đủ, Phó Hành đặt Tinh Tinh ngồi ở trên ghế, để cho cô bé ngoan ngoãn tự ngồi uống sữa tươi, còn mình thì rảnh tay đi làm điểm tâm.

Rất đơn giản, trứng gà hấp, bánh mì nướng, thêm bình mứt hoa quả, là xong việc.

Dù vậy, đây cũng là lần đầu tiên Phó Ti Cẩn nhìn thấy ông bố uy nghiêm lạnh lùng nhà mình tự tay làm điểm tâm, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Được rồi, biểu cảm kia của hắn hoàn toàn là hoảng sợ.

Cơm ba hắn làm...!Có thể ăn được sao?

Ánh mắt nghi ngờ thỉnh thoảng quét về phía bữa ăn sáng đã được bày ra trên mặt bàn, cán cân trong lòng đang nghiêng lắc lư giữa ý kiến ra ngoài ăn và yên lặng ngồi xuống nếm thử tài nấu nướng hiếm có của cha mình.

Cuối cùng khát vọng được sống vẫn chiến thắng lòng hiếu kỳ, Phó Ti Cẩn vội vàng di chuyển bước chân, trực tiếp đi ra ngoài.

"Tranh thủ thời gian ăn xong rồi đi làm." Đại trưởng bối trầm giọng lên tiếng.

"Vâng." Lớn rồi nhưng vẫn sợ ba.

Ngồi xuống đối diện Tinh Tinh, nhìn nhóc con vừa ăn bánh mì nướng với mứt hoa quả, vừa ăn trứng hấp, vẻ mặt đầy thỏa mãn, Phó Ti Cẩn mới nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ hắn ăn không việc gì, chí ít có thể chứng minh cơm ba làm không phải ẩm thực hắc ám đi.

Trên thực tế thì đúng là như vậy, thật ra món ăn do máy móc làm, mùi vị cũng không tệ, nhưng nếu nói ăn ngon thì không hẳn là vậy, đến những món ăn hàng ngày trong gia đình cũng có tiêu chuẩn.

Nhưng đối với yêu cầu cực thấp ngay từ ban đầu của Phó Ti Cẩn mà nói, những món này có thể coi như mỹ vị nhân gian, cảm động đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống.

"Chú thật là kỳ lạ." Tinh Tinh nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt tò mò ẩn giấu ý cười giảo hoạt, cô bé đưa đầu ngón tay út vạch lên má, giọng nói mang theo hơi sữa mà chế nhạo Phó Ti Cẩn: "Ăn cơm mà còn phải khóc, thật xấu hổ."

"..." Phó Ti Cẩn.

Bạn nhỏ, đừng tưởng rằng mi là mẹ ruột của ta thì có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng trên thực tế, cô bé đúng là có thể.

"Sáng nay ba còn có việc bận, con trông mẹ trước đi, tiện thể đưa cô ấy đi mua mấy bộ quần áo thích hợp, giữa trưa ba sẽ qua đón người."

Sau bữa ăn, Phó Hành một thân âu phục, chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò con trai lớn để ý chăm sóc cho bản sao thu nhỏ của vợ, sau đó cũng không đợi Phó Ti Cẩn đáp lại, lập tức đi luôn.

"Ba..." Phó Ti Cẩn giơ tay cũng không giữ được người ba tuyệt tình, vẻ mặt không khỏi tuyệt vọng.

Con cũng có chuyện phải làm mà!

Góc quần truyền đến một trận lôi kéo yếu ớt, Phó Ti Cẩn cúi đầu, nhìn thấy Tinh Tinh vẫn còn mặc một cái áo lông không vừa người, ngẩng đầu nhỏ, vẻ mặt cực kì dễ thương mà nhìn mình.

"Chú muốn dẫn Tinh Tinh đi tìm ba mẹ sao?"

"Đừng gọi là chú." Phó Ti Cẩn che mặt, yếu ớt nói.

Dù cô bé có mềm mại đáng yêu giọng sữa ngọt ngào, nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện cô bé này là mẹ ruột của mình.

Mẹ ruột ba tuổi rưỡi.

Chủ nghĩa duy vật tam quan của hắn đã vỡ tan tành không cách nào vớt lại.

"Vậy gọi là gì?" Tinh Tinh không hiểu hỏi.

"Gọi là...!Tiểu Cẩn đi." Thường ngày mẹ rất thích gọi hắn như vậy, mặc dù Phó Ti Cẩn rất không thích cái xưng hô ngây thơ này của mẹ.

Mỗi lần nghe được hắn đều không chịu được mà giận dỗi, không muốn trả lời lại, nhưng bây giờ chính hắn lại chủ động đề nghị người ta gọi mình như vậy.

"Chú tiểu Cẩn." Cực kỳ lớn tiếng.

"...!Đã nói đừng gọi là chú mà, gọi tiểu Cẩn." Bất lực-ing.

"Anh tiểu Cẩn?" Cẩn thận thăm dò.

"Cũng không cần gọi là anh." Kiên quyết từ chối.

Mím môi, bị chọc đến phiền Tinh Tinh nổi lên tính khí nhỏ, không muốn để ý người kia nữa.

Đợi một hồi lâu, cũng chưa thấy đứa bé gọi mình, Phó Ti Cẩn làm hai ba động tác đã buộc xong caravat, mới ngồi xổm xuống, hai tay vịn vào bả vai nhỏ của Tinh Tinh kéo cô bé đến: "Làm sao? Tức giận?"

"Không tức giận." Nói thì nói như vậy, nhưng miệng nhỏ phấn nộn đã vểnh lên đến mức có thể treo được cả bình dầu.

Con nít thật khó chiều.

Thở dài trong lòng, nhưng ở mặt ngoài vẫn tận lực duy trì nụ cười ấm áp, kiên nhẫn dỗ cô bé: "Thật xin lỗi, là con sai rồi, để con đưa người đi ra ngoài mua váy đẹp có được không?"

Rõ ràng đối với người mẹ trưởng thành chỉ cần nói hai ba câu thì hắn có thể làm mặt lạnh trầm mặc, nhưng đối với người mẹ nhỏ tuổi này, Phó Ti Cẩn lại ngoài ý muốn nhanh chóng chịu thua, dù hắn chẳng biết mình sai ở đâu.

Còn tốt, Tinh Tinh rất dễ dỗ.

Nghe thấy có thể đi ra ngoài, lúc này cô bé đã cao hứng trở lại, cả người đều phấn chấn không giống với vừa nãy, ngay cả giọng sữa cũng nhiễm lên mấy phần vội vã tung tăng như con chim sẻ: "Được ~!"

Đối trẻ con mà nói, chỉ cần đi ra ngoài thì mặc kệ để làm gì đều là đi chơi.

Nhận thức được điều đó đã mang lại niềm vui không gì sánh nổi.

Đặc biệt là đối với Tinh Tinh từ khi sinh ra đã rất ít khi được đi ra ngoài mà nói, càng thêm vui vẻ.

Cửa sắt điện tử đang đóng chặt được mở ra, chiếc xe màu đen sang trọng có giá trị không nhỏ chậm rãi được lái ra từ bên trong.

Lúc sau một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu dán ở trên tấm kính cửa xe, đôi mắt hoa đào hơi tròn tò mò trợn to, không ngừng quan sát thế giới mới lạ bên ngoài.

"Mẹ...!Tinh..." Chú ý tới cử động của Tinh Tinh, không biết nên xưng hô với cô như thế nào Phó Ti Cẩn dứt khoát bỏ qua cái vấn đề khó khăn này: "Mẹ đang nhìn gì đấy?"

"Chim nhỏ." Tinh Tinh chỉ ra ngoài cửa sổ xe, ra hiệu Phó Ti Cẩn nhìn.

Phó Ti Cẩn đang lái xe, không thể nào quay đầu lại nhìn, nghe Tinh Tinh nói vậy cũng chỉ cho là lòng hiếu kỳ của cô bé phát tác, nhìn thấy chim nhỏ ven đường cũng thấy ngạc nhiên, cho nên cũng không quản nhiều.

Xe một đường chạy đến quảng trường trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, từ xa đã có thể nhìn thấy thiết kế quả cầu lớn chính giữa quảng trường.

Quả cầu này có thể xưng là một trong những tiêu chí của kiến trúc, đồng thời nó cũng đại biểu cho tập đoàn Phó thị như con quái vật khổng lồ đang đứng vững vàng ở phía sau.

"Oa, quả cầu kia thật lớn!"

Ghé vào trên cửa sổ xe, Tinh Tinh nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, đặc biệt là kiến trúc quả cầu vô cùng to lớn kia, đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của cô bé.

"Không cần hâm mộ." Phó Ti Cẩn rất bình thản nói: "Quả cầu này, và cả tòa nhà đằng sau nó, tất cả đều là của mẹ."

Nói chính xác, là quà ba hắn tặng cho mẹ vào ngày kỉ niệm hai mươi năm kết hôn.

Mặc dù lúc ấy nhận được lễ vật hình như mẹ cũng không quá vui vẻ.

Theo suy nghĩ của Phó Ti Cẩn mà nói, so với loại quà tặng có giá trị lớn này, thì mẹ có lẽ muốn ba tạm thời dừng công việc hơn, cùng mẹ trải qua một ngày thật vui vẻ.

-------------Hết Chương 2----------

15/08/2020

Hoan nghênh các nàng lọt hố!! (´▽o)ノ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.