Sao Bạch Tiêu Tiêu lại ở nơi này nhỉ?
Để ý đến tu vi của Bạch Tiêu Tiêu, Ngôn Khanh phát hiện cậu ta đang ở nguyên anh kỳ đầu.
Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy cũng dễ hiểu.
Việc thừa hưởng công lực từ Tử Tiêu đã giảm bớt thời gian hấp thu linh khí, chỉ cần học cách điều khiển là có thể tăng tốc độ tu hành lên rất nhiều lần.
Đúng lúc này, trưởng lão môn Phù Hoa trên đài Vạn Tượng cất tiếng.
"Số bốn trăm ba mươi, Bạch Tiêu Tiêu phái Hợp Hoan và Ninh Dịch Thu tông Vong Tình."
Dứt lời, toàn trường xôn xao, ánh mắt ai nấy đều hướng thẳng lên võ đài phía trung tâm.
Minh Trạch hào hứng hô lên: "Yên Khanh Yên Khanh, là sư tỷ Dịch Thu đấy, sư tỷ sắp đấu kìa!"
Trận tỷ thí sắp diễn ra không hề khiến Minh Trạch căng thẳng.
Trong dự đoán của tất cả mọi người, miễn là không đụng độ hai trong số ba vị còn lại của ba cái tên mạnh nhất, thì Ninh Dịch Thu sẽ có thể giải quyết đối thủ của những trận đầu trong vòng ba chiêu.
Ngôn Khanh nghe vậy liền gật đầu với vẻ nghiền ngẫm.
Ninh Dịch Thu bước ra từ giữa đám đông, tay cầm trường kiếm, mặt mặt xinh đẹp, áo kép trắng xanh phiêu bồng theo gió, khí chất toàn thân lạnh lùng và lão luyện.
Lệnh bài ngang hông chứng minh thân phận đệ tử tông Vong Tình của nàng.
Mọi người âm thầm quan sát, rồi chụm đầu rỉ tai nhau.
"Ninh Dịch Thu giờ đến nguyên anh hậu rồi nhỉ."
"Không chỉ vậy đâu, nghe đệ tử tông Vong Tình nói thì hình như sắp sang đỉnh nguyên anh rồi đấy."
"Xem ra nàng ta có khả năng cao đứng đầu bảng Thanh Vân lần này lắm."
Các sư huynh sư tỷ của phái Hợp Hoan an ủi Bạch Tiêu Tiêu: "Đấu hết mình là được."
Bạch Tiêu Tiêu nở nụ cười, thầm động viên mình rồi cũng bước lên võ đài.
Mọi người bên dưới nhìn theo cậu đệ tử trẻ này của phái Hợp Hoan.
Tu vi mới đến kỳ đầu nguyên anh, vũ khí cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường.
Thấy vậy đám đông lại ủ rũ, cho rằng trận đánh này chẳng gay cấn chút nào.
Ngôn Khanh vốn định xem trận này, chẳng ngờ chốc lát sau đã lại nghe trưởng lão gọi tên y.
"Số bốn trăm bốn mươi tư, Yên Khanh tông Vong Tình và Ân Bách tông Lưu Quang."
Trận đánh của y cũng sắp diễn ra ngay lập tức, Ngôn Khanh vẫy tay tạm biệt Minh Trạch và tiến về phía võ đài ở nơi khác.
Sau đó trưởng lão tiếp tục gọi thêm vài số nữa.
Mọi người lại xôn xao mấy hồi.
"Xem ra vòng này không có trận nào thú vị cả."
"Thừa lời.
Có đến hơn mười nghìn người tham gia, mà chắc mẩm tám phần mười số đó đều mới nguyên anh kỳ đầu.
Được bao phần nguyên anh hậu đâu, chẳng lẽ ông anh muốn họ gặp nhau hết trong trận này chắc?"
Phần lớn các đệ tử tông Vong Tình đều đứng xem trận đấu của Ninh Dịch Thu, trong khi đệ tử tông Lưu Quang thì chú ý đến Ân Bách nhiều hơn chút.
Vì vậy Ngôn Khanh chẳng khác nào lạc vào địa bàn của tông Lưu Quang cả.
Tại đây, y nhìn Ân Vô Vọng đứng giữa đám đông đúng như dự đoán.
Không biết thái thượng trưởng lão tông Lưu Quang hôm qua đã về xử phạt Ân Vô Vọng thế nào, mà gã hôm nay môi thì xanh tái, mắt thì tia máu giăng đầy, trạng thái hoàn toàn không tốt.
Chẳng qua khoảnh khắc ngẩng đầu thấy Ngôn Khanh, Ân Vô Vọng lại bị kích thích dữ dội, ánh mắt gã hắt lên vẻ cố chấp u ám giống với vẻ đang bị thứ gì áp chế.
Gã nhìn Ngôn Khanh chằm chằm như thể một kẻ bị dồn vào bước đường cùng đang giãy giụa.
Ngôn Khanh: "?"
Sao tên này càng chịu đòn thì càng hăng máu thế nhỉ.
Ánh mắt kinh khủng của gã có thể khiến người ta rúm mình vì sợ hãi.
Nhưng với một người sống quen dưới thủy tạ Hồng Liên, quen trở thành trung tâm của không biết bao nhiêu ánh nhìn với đủ loại cảm xúc như Ngôn Khanh, thì y còn chẳng buồn quan tâm đến gã, chỉ đứng thản nhiên trên võ đài.
Sau khi phát hiện đối thủ của mình là Yên Khanh, Ân Bách khịt mũi, vẻ mặt khinh thường.
Vòng loại chỉ có một trưởng lão trấn thủ, hơn nữa trưởng lão này còn ngồi tít tắp trên cao và giám thị bằng thần thức.
Chung quy cũng bởi đệ tử của Cửu đại tông thường luôn biết điều nên sẽ không gây ra những chấn thương nặng nề như tàn phế.
Do đó, những trận tỷ thí loại này sẽ không có ai giám sát ngặt nghèo cả.
Phỏng theo phép tắc của Thượng Trùng Thiên, Ngôn Khanh khách khí rút kiếm gỗ và nói: "Ân đạo hữu, xin chỉ giáo."
Vũ khí của Ân Bách là một sợi dây thừng.
Thấy thanh kiếm gỗ của Ngôn Khanh, Ân Bách cảm giác mình đang bị hạ nhục.
Gã giương giọng nói trong sắc mặt vặn vẹo và âm điệu khó tin: "Ngươi dùng thứ này đọ sức với ta?"
"Đúng.
Có vấn đề gì sao?" Ngôn Khanh mỉm cười chất phác: "Đạo hữu thứ tội, ta vừa mới đến châu Nam Trạch nên còn nhiều điều chưa hiểu rõ.
Thanh kiếm gỗ này ta mới đẽo tạm thời, nhưng trông vẫn nhanh nhẹn lắm, đạo hữu đừng chê nó."
Người của tông Lưu Quang: "..."
Họ bắt đầu vã mồ hôi vì tên đệ tử tông Vong Tình nọ.
Ân Bách giận trắng cả mặt mày.
Tuy nhiên sau khi quan sát Ngôn Khanh từ trên xuống dưới, gã lại bình tĩnh lại và cười xấu xa: "Không sao, mỹ nhân phối với kiếm gỗ, người ta gọi là hợp quần tăng sức mạnh."
Cùng lúc ấy, giữa đám người, Ân Vô Vọng mím môi, lo lắng và khoái cảm trả thù đan xen trong lòng gã.
Nếu không có Tạ Ứng hôm qua thì gã đã kể cho Yên Khanh thêm nhiều chuyện về Ân Bách- Ân Bách là một tay đoạn tụ, lại ham thích làm nhục người khác, do đó tốt nhất là đầu hàng sau một chiêu.
Vòng loại có hơn mười nghìn đệ tử, miễn không chết người thì những chuyện còn lại các trưởng lão sẽ không đụng tới.
Lần này nhất định Yên Khanh sẽ mất sạch mặt mũi trên võ đài!
Ân Vô Vọng cúi đầu, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.
Trên võ đài, với ánh mắt lập lòe, Ân Bách điềm nhiên nói: "Tiểu đạo hữu, vậy chúng ta cứ đấu từ từ.
Ta cũng muốn quan sát kiếm pháp tông Vong Tình từ rất lâu rồi."
Ngôn Khanh mỉm cười nhìn gã: "Được."
Nghe đến đây Ân Bách càng bạo gan quan sát cổ và eo Ngôn Khanh, mà càng nhìn lại càng thấy lửa dục phừng phừng thiêu đốt.
Gã bất chợt cười nói: "Thế nào mà đạo hữu lại vào tông Vong Tình sau khi đến châu Nam Trạch chứ.
Ta xem ngoại hình và khí chất của đạo hữu phải hợp phái Hợp Hoan hơn mới phải.
Cùng là một trong cửu tông đứng đầu, phái Hợp Hoan có tâm pháp đặc biệt dựa vào song tu để tăng tiến tu vi.
Tướng mạo đạo hữu thế này...! không song tu với người khác thì quả là đáng tiếc." Không làm báu vật trên giường thì đúng là phí của trời.
Ngôn Khanh nói: "Không nhọc Ân huynh hao tâm tổn trí, ta có đạo lữ rồi."
Ân Bách cau mày: "Ngươi có đạo lữ?"
Ngôn Khanh: "Ừ."
Nụ cười trên môi Ân Bách trông càng ác ý: "Ồ, vậy ta mong đạo lữ của đạo hữu cũng có thể chứng kiến trận đấu hôm nay."
Dứt lời gã lập tức quật roi về phía eo Ngôn Khanh với mưu đồ tà ác.
Trên sợi thừng buộc hai lưỡi đao cong và nhỏ xen kẽ như xước măng rô, nhằm giúp người sử dụng dễ dàng cắt đứt quần áo của đối thủ.
"?" Ngôn Khanh có thể đoán rằng, thế hệ sau của tông Lưu Quang cũng khó mà khá khẩm hơn khi gốc rễ đã nát tươm, nhưng cũng chưa ngờ cành lá bên trên đã xiêu vẹo thế này.
Y ngước mắt, không hành động dư thừa, chỉ dùng kiếm cản.
Ân Bách cười khẩy vẻ khinh thường.
Thừng song đao của gã không phải thừng thường, mà đã được rèn qua vô số lần bằng linh hỏa, nay đã có thể coi như pháp khí cấp địa.
Một thanh kiếm gỗ tầm thường đối đầu với nó sẽ chỉ sớm bị nghiền nát mà thôi.
Nghĩ đến đây gã chợt điều khiển sợi thừng, nhằm khéo léo phá gãy thanh kiếm của Ngôn Khanh, định bụng sẽ hành hạ đối phương một cách ung dung từ tốn.
Tuy nhiên, khoảnh khắc cận kề kiếm gỗ, lưỡi đạo lại bỗng dưng bị băng sương giam cầm, không tài nào nhúc nhích.
Ân Bách sững sờ.
...!Cái quái gì đây?
Vốn dĩ Ngôn Khanh chỉ định cầm kiếm gỗ cản đòn lấy lệ để tìm thời cơ thích hợp sử dụng hồn ti trong âm thầm.
Nào ngờ gỗ hoa mơ chợt kết ra một lớp sương lạnh, khóa chặt cặp song đao.
"Ngươi...!" Ân Bách nghiến răng, bắt đầu cảnh giác.
Hoa mơ trên đỉnh Ngọc Thanh nằm trong chính vòng trận pháp, bởi thế nên ngày qua ngày nhiễm phải khí của Tạ Thức Y.
Mà linh lực kỳ đỉnh hóa thần dính vào đâu, đồ vật đó cũng có thể trở thành pháp khí hiếm có khó tìm trên thế gian này.
Chưa lường trước việc thanh kiếm gỗ lại mạnh đến thế, Ngôn Khanh mới thử huơ huơ vài lần.
Chỉ thấy, rắc, rắc, băng sương rét lạnh lan dọc theo thân kiếm gỗ rồi tấn công tay cầm thừng của Ân Bách bằng tốc độ nhanh như chớp.
Băng rét tận xương.
Bất thình lình, Ân Bách gào lên, buông phắt tay ra.
Song đao bị băng phủ kín.
Thế rồi đột nhiên, khối băng vỡ tan tành.
Sức mạnh hủy diệt tuyệt đối này đã đồng thời đánh nát hai lưỡi loan đao, biến chúng thành những thứ bột lấp lánh rơi ra đầy đấy.
"Thừng của ta!? Thừng của ta!!" Ân Bách trợn trừng con mắt.
Tay gã còn chảy máu đầm đìa, cơn giận bùng lên xóa mờ lý trí khiến gã mặc kệ vết thương, áo đen lồng lộng, từ bên trong bay ra mấy chục tấm phù vàng.
"Ta phải giết chết ngươi!!!!"
Ý định ban đầu của gã là làm nhục Ngôn Khanh, nhưng giờ gã muốn Ngôn Khanh sống không bằng chết!
Ân Bách giỏi dùng phù cũng bởi sư tôn gã là Phù Thành- tu sĩ dùng phù đứng đầu giới Tu chân hiện thời.
Khởi đầu bằng mấy chục lá phù vàng vây kín Ngôn Khanh, sau đó một lá thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, và tiếp tục nhân lên đến vô tận thành một phù trận hình lồng không lọt kẽ hở nào.
Ân Bách nghiến răng ken két, ngón trỏ và ngón giữa chập vào nhau, vách vết máu lơ lửng giữa không trung thành một bức tranh phức tạp.
"Đi!" Ân Bách hô lên.
Tranh máu gần như bổ nhào lên những lá phù vàng.
Sắc đỏ hắt sáng, chớp mắt, mỗi lá phù đều in một hình vẽ.
Đối mặt với sự kiện trên, các đệ tử tông Lưu Quang đều đồng loạt sững sờ.
"Ân Bách sử dụng phù trận Quy Nguyên Lôi Hỏa!?"
"Chỉ là vòng đấu loại mà hắn ta làm gì vậy?"
Phù trận Quy Nguyên Lôi Hỏa có thể coi là đòn sát thủ của Ân Bách, được kế tục từ Thái thượng trưởng lão Phù Thành kỳ động hư.
Để dùng trận này, người sử dụng phải dùng máu từ tim, do đó khởi động trận tiêu hao tối thiểu một nửa linh lực bên trong cơ thể.
Đây vốn là pháp khí được để dành cho cú chốt sau cùng- đòn tấn công quyết định thắng thua.
Vậy mà Ân Bách lại đem ra dùng với một đối thủ kỳ đầu nguyên anh?
Cùng lúc, trận đấu của Ninh Dịch Thu bên kia, đã phân thắng bại.
Mọi người lặng ngắt như tờ.
"Bạch Tiêu Tiêu phái Hợp Hoan chiến thắng."
Ninh Dịch Thu ngã khuỵu xuống đất, vẻ kinh ngạc vẫn còn nguyên khi kiếm rời tay.
Vòng tỷ thí của đại hội Thanh Vân có lệ " vấn bảng", do đó dù có xui xẻo mà gặp phải đối thủ khó nhằn ngay trận đầu thì chưa chắc đã không có cơ hội trở mình.
Bại dưới tay một đệ tử kỳ đầu không khiến nàng giận dữ, bởi thực chất, toàn bộ sự chú ý của nàng đều dồn lên chiêu thức cuối cùng của đối phương ban nãy...
Linh khí màu tím sắc bén và mãnh liệt, tựa sấm sét, như cú giáng từ chín tầng mây đánh văng kiếm trong tay nàng, làm họng nàng trào máu.
Nhưng thiếu niên trước mắt thậm chí còn không biết dùng kiếm, chiêu thức thiếu dứt khoát, sau mỗi chiêu đều phải dừng lại thở hổn hển.
Ấy thế nhưng chiêu sau cùng lại ẩn chứa một tia...!chỉ một tia khí áp, song lại đủ khiến nàng phải run sợ cả người.
Loại áp lực này ít nhất phải xuất hiện từ tu sĩ đã đến kỳ động hư.
Kỳ động hư ư...!sao có thể?
Tại Thượng Trùng Thiên, số lượng tu sĩ động hư là rất hiếm.
Đã vào tông Vong Tình bấy nhiêu lâu mà ngoại trừ sư tổ của đỉnh Tịnh Song ra thì nàng chưa từng gặp trưởng lão động hư nào...!ngay cả bản thân sư tổ cũng là nhân tài trăm năm có một.
Trên võ đài, Ninh Dịch Thu im lặng.
Dưới võ đài, các tu sĩ chứng kiến cũng đồng loạt sững sờ.
Người của tông Vong Tình thì lại càng bị biến cố mới xảy ra làm cho chết lặng.
Họ tạo thành mảng màu đối lập rõ nét với Bạch Tiêu Tiêu, cảm xúc lên xuống quá nhiều làm cậu ta đến giờ vẫn còn thở hồng hộc, ánh mắt mịt mờ chẳng mấy chốc đã niềm vui thắng lợi ôm lấy.
Nhớ lại lời dặn dò của các sư huynh sư tỷ trước khi lên võ đài, lại nghĩ đến đối thủ của mình hôm nay là đệ tử được kỳ vọng nhất của tông Vong Tình, cậu ta nhất thời sung sướng đến chảy nước mắt.
Lại cúi đầu nhìn tay, trong tâm trạng vừa mừng vừa bối rối, cậu ta nghĩ thầm, quả nhiên những tháng ngày nỗ lực vừa qua là không phí phạm...
Các đệ tử phái Hợp Hoan cũng hoàn toàn không lường trước kết quả này.
Họ không biết nhiều về tiểu sư đệ mới gia nhập tông môn, chỉ biết cơ thể cậu ta có gì đó đặc biệt, thích hợp tâm pháp phái Hợp Hoan.
Song họ có nghĩ vỡ đầu cũng chẳng đoán được cậu ta sẽ đánh bại Ninh Dịch Thu.
"Sư tỷ Dịch Thu!" Minh Trạch lo lắng tiến lên dìu Ninh Dịch Thu mà khóe môi còn rỉ máu.
Ninh Dịch Thu im lặng bước xuống võ đài.
Bạch Tiêu Tiêu cũng đồng thời nhảy xuống, vạt áo hồng phất phơ như cánh bướm.
"Bạch Tiêu Tiêu!" Các đệ tử của tông Hợp Hoan cảm thấy đáy lòng đang bộn bề cảm xúc, nhưng cũng khách sáo mỉm cười và lại gần chúc mừng cậu ta.
"Nhan sư huynh, đệ thắng rồi." Bạch Tiêu Tiêu sụt sịt cái mũi rồi cười rộ lên.
Trước kia tại phái Hồi Xuân, cậu ta còn không dám nghĩ sẽ có một ngày lại được đệ tử cửu đại tông xoay quanh như thế.
Chuỗi sự kiện diễn ra sau khi tiến vào châu Nam Trạch không khác nằm mơ.
Ban đầu là ngu ngốc để bị lừa, suýt thì bị bán đi làm lô đỉnh; rồi gặp được quý nhân, bái vào tông Hợp Hoan.
Sau đó cùng Nhan Nhạc Tâm tu luyện công pháp, đột phá nguyên anh.
Cậu ta đã từng là ếch ngồi đáy giếng, để đến giờ như lọt vào giấc mộng mà được đứng ở trung tâm của những lời ca ngợi.
"Nhan sư huynh, ta thắng Ninh Dịch Thu, ta thắng người của tông Vong Tình rồi." Bạch Tiêu Tiêu mừng chảy nước mắt, hai vai run lên bần bật.
Đến lúc này, lần đầu tiên, Nhan Nhạc Tâm phải nhìn Bạch Tiêu Tiêu bằng con mắt khác.
Vốn dĩ gã cho rằng sư phụ đem thứ đồ chơi này về tông chỉ để tiện cho gã song tu tăng công lực.
Không ngờ...
Nhan Nhạc Tâm mỉm cười: "Chúc mừng đệ, Bạch Tiêu Tiêu."
Bên cạnh những tiếng chúc mừng khách sáo thì những người còn lại đều đang sững sờ, vẫn chưa lý giải được kết quả này.
Đài tỷ thí thiên biến vạn hóa, từ vị trí của mình họ hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì.
Tiểu đệ tử phái Hợp Hoan ban nãy cầm kiếm còn chẳng cầm chắc tay, bất luận là chiêu thức hay là may mắn thì đều ngổn ngang tanh bành, thế mà...! cuối cùng lại thắng??
Một bộ phận của tông Lưu Quang ghé sang võ đài này hóng chuyện thì cười phá lên khi thấy Ninh Dịch Thu thua cuộc.
Hai tông thù hằn nhau từ đời này sang đời khác nên họ nói chuyện cũng chẳng nể mặt ai.
"Đây là người có cơ đoạt nhất bảng của tông Vong Tình nhất đấy à?"
"Đúng là mở mang tầm mắt."
"Nguyên anh hậu đối đầu nguyên anh sơ, phế thế nào mới để thua được chứ."
Minh Trạch trừng đám người bọn họ, toan lên tiếng cãi cọ thì Ninh Dịch Thu cau mày cản lại: "Minh Trạch, câm miệng!"
Nàng mới dứt lời, một trận cuồng phong bất thình lình cuốn tới từ võ đài phía đông.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn từ bàn thua của Ninh Dịch Thu thì đã lại ngẩn người, rối rít quay đầu lần nữa.
Chỉ thấy, phù vàng vẽ trận đồ bằng máu phủ rợp trời.
Là Quy Nguyên Lôi Hỏa trận.
Khói đen vần vũ lấp kín nửa trời đài Vạn Tượng.
"Bên đó là Ân Bách hả?"
"...!Quy Nguyên Lôi Hỏa??"
Điểm bất đồng rất lớn giữa tông Lưu Quang và các tông môn khác là họ đề cao máu mủ và tôn thất.
Mà ngoại trừ dấu ấn hình củ ấu đỏ rực giữa ấn đường gia tộc họ Ân- chủ tông, thì còn một điều cả Thượng Trùng Thiên đều biết, chính là thái độ bao che và thiên vị của gia tộc này.
Như vậy, Ân Bách- kẻ được truyền trận Quy Nguyên Lôi Hỏa chỉ để sử dụng trong đại hội Thanh Vân, hoàn toàn có thể chứng minh địa vị của gã ở tông môn thường ngày.
"Không ổn rồi, là Yên Khanh đang đối đầu với Ân Bách!"
Nghĩ đến đây Minh Trạch lập tức trợn trừng cặp mắt rồi vội nói với Ninh Dịch Thu: "Sư tỷ! Yên Khanh hiện chỉ mới đến kỳ đầu nguyên anh, nếu trúng đòn của Quy Nguyên Lôi Hỏa thì đệ e thương tích không chỉ dừng lại chỗ phải nghỉ ngơi vài tháng, mà khả năng sẽ vỡ cả đan điền." Chưa nói đến việc đan điền Yên Khanh theo lời đồn còn không được bồi đắp đàng hoàng nhờ tu hành nghiêm chỉnh, nền móng bởi vậy không vững chắc.
Minh Trạch càng nghĩ càng cuống lên.
Ninh Dịch Thu vốn không có thiện cảm với Yên Khanh, nhưng thấy Minh Trạch sốt sắng thì nàng cũng thở dài mà an ủi: "A Trạch bình tĩnh đã, ta sẽ lập tức truyền tin cho trưởng lão Thiên Xu."
Minh Trạch: "Vâng, cảm ơn sư tỷ."
Hầu hết các trận tỷ thí đầu tiên trên đài Vạn Tượng đều đã kết thúc ngoại trừ trận của Ngôn Khanh.
Do đó, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên đằng này.
Đứng giữa trận Quy Nguyên Lôi Hỏa, Ngôn Khanh uể oải nhấc tay, tiếp một lá bùa và cụp mắt nhìn bức tranh non nớt nhưng lại tương đối tỉ mỉ bên trên.
Sau đó y thở dài, rồi bật cười khe khẽ.
Có chút bùi ngùi, cũng có đôi phần giễu cợt.
Phải thú nhận rằng đây là phù trận vụng về nhất y từng chứng kiến.
Trước Ân Bách, đối đầu với Ngôn Khanh là Hoài Minh Tử cao thủ dùng phù.
Phù trận của lão đặc biệt ở chỗ khi đã đạt đến tu vi hóa thần thì người sử dụng hoàn toàn không cần vẽ bùa trên giấy.
Vạn vật đều có thể trở thành vật trung gian, bất kể là hoa hay lá, gió hay lửa.
Khoác lên mình bộ áo chấm đất chế từ sương đen, lão thản nhiên phất nhẹ một đường bằng đôi tay queo quắt, chỉ có vậy, mà vạn dặm ngoài kia, vô số đầu người đã rơi xuống đất.
Hoài Minh Tử kiêng kỵ sợi Chức nữ của y nên chưa từng ra tay quang minh chính đại, thay vào đó lão âm thầm ngáng chân từ phía Thất công công.
Ngôn Khanh tiếp xúc mãi rồi bản thân cũng dần dà trở thành đại sư phù triện.
Nhìn trận phù của Ân Bách, Ngôn Khanh cười khẽ, ngón tay tụ linh lực ở đầu rồi vẽ thêm một nét giữa không trung...
"Vậy, cứ để ta giúp ngươi vẽ tiếp đi thôi.".