Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 49: 49: Phiên Ngoại 2




Editor: Nguyên Mạc

Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Vãn không tiếp tục học lên cao.

Đúng là cô thích múa, nhưng đó không phải vì danh vọng hay tiền tài, cô chỉ muốn tận hưởng niềm hạnh phúc mà múa bale mang lại cho mình.

Cô càng thích tự do nhảy múa không có bất kỳ sự ràng buộc nào.

Còn một lý do quan trọng khác là cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho Bắc Hòe.

Vì vậy, cô chọn mở một cơ sở đào tạo vũ đạo của riêng mình.

Con đường nhảy múa có hoa tươi đầy tiếng vỗ tay, nhưng đồng thời cũng rất mệt mỏi và cực khổ.

Cô hy vọng có thể giúp đỡ được tất cả những trẻ em khao khát được múa trong khả năng của mình.

Về phần Bắc Hòe, cô ấy vẫn đi theo con đường kiếp trước, tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu vật lý học cho đến khi lấy bằng tiến sĩ.

Cô ấy như khối bọt biển, cần mẫn tiếp thu kiến ​​thức.

Trong thời gian học Tiến sĩ, cô ấy cũng tham gia vào các dự án nghiên cứu khoa học liên quan với lão sư của mình, hơn nữa có những đóng góp xuất sắc trong các dự án đó.

Và lần này, kết quả nghiên cứu của cô ấy không có bị mang đi cho người khác ký nữa.

Vận mệnh quỹ đạo của họ đã thay đổi hoàn toàn.

Tất nhiên, trước đó còn có một tiểu nhạc đệm.

Mặc dù không có quan biết ai ở thành phố W, Bắc Kỳ vẫn có tà tâm lén lút muốn đến thành phố W, nhưng đã bị Bắc Hòe bắt tại sân bay.

Đó là trong kỳ nghỉ hè, Bắc Hòe quay về với Giang Vãn, nhưng không nghĩ tới vừa trở về liền xui xẻo nghe em trai mình đang làm chuyện ngu ngốc.

"Chị..." Bị người tới xách cổ áo, Bắc Kỳ vừa muốn tức giận thì nhìn thấy gương mặt của người nọ, khí thế của cậu ta liền biến mất không còn tăm hơi, cười hề hề lấy lòng.

Đã lâu không gặp, cậu ta chỉ cảm thấy khí thế của chị mình càng ngày càng sắc bén.

Một đại nam nhân 180 giống như biến thành con chim cút khi đứng trước mặt chị mình.

"Thật có bản lĩnh a, còn biết trốn nhà bỏ đi." Bắc Hòe liếc mắt một cái, rất có ý tứ.

Bắc Kỳ cười haha vài cái, khóe mắt thoáng qua một bóng người như nhìn thấy cứu tinh, kinh hỉ kêu lên: "Giang Vãn tỷ!"

Cậu ta vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Vãn, nói: "Giang Vãn tỷ, tỷ hãy thương xót em, giúp em thuyết phục chị gái đi, trận đấy này đối với em thật sự rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ!"

Nói đến chỗ kích động, cậu ta còn trực tiếp cầm lấy cánh tay của Giang Vãn.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của chị gái mình quét qua, vội vàng buông tay ra cười xấu hổ.

Giang Vãn cười thực ôn nhu: "Bắc Hòe, đừng lúc nào cũng dọa em trai."

Bắc Kỳ vừa cảm thấy có hi vọng, lại nghe thấy cô gái dùng giọng ôn nhu như vậy nói với cậu ta: "Bắc Kỳ, nghe lời chị gái, cô ấy sẽ không hại cậu."

Bắc Kỳ: "..."

Không có cách nào, Bắc Kỳ không có lá gan để chống lại Bắc Hòe, vì vậy cậu ta chỉ có thể ủy khuất quay về, vừa đi vừa lưu luyến nhìn lại.

"Thật ra, chị cũng có thể đi cùng em ấy.

Có chị ở đó, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì." Rốt cuộc, đó là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, Bắc Hòe không đành lòng, nhìn Giang Vãn, ngập ngừng nói.

Giang Vãn không nói gì, chỉ là liếc cô ấy một cái.

Đến, hiểu rồi, không phải đang diễn.

Bắc Hòe dứt khoát im lặng.

Mặc dù cô ấy không biết tại sao Giang Vãn lại phản đối việc Bắc Kỳ đến thành phố W, nhưng giữa em trai và bạn gái mình, tất nhiên cô ấy chọn bạn gái mình!

Trong lòng Giang Vãn âm thầm thở dài.

Không phải cô muốn xen vào chuyện người khác, mà nguyên nhân của tất cả những bi kịch trong kiếp trước là do cái chết của Bắc Kỳ.

Bất kể như thế nào, Bắc Kỳ cũng không được đến thành phố W vào ngày này.

Sau ngày hôm nay, Bắc Kỳ làm việc gì cô sẽ không can thiệp vào.

Cô chỉ mong ngày này có thể bình yên trôi qua.

Cô chỉ cầu Tiểu Bắc của cô hoàn toàn vẽ ra một giới hạn để phân cách với đời trước của cô ấy.

Vì vậy, chỉ có thể tạm thời ủy khuất Bắc Kỳ một chút.

Thời gian tiếp tục trôi qua, nó sẽ không đứng yên vì bất kỳ ai.

Ở kiếp trước, Bắc Kỳ vĩnh viễn ở lại tuổi 17 thanh xuân.

Kiếp này, cuộc sống của Bắc Kỳ vẫn tiếp tục.

Như vậy thực tốt, thực sự tốt.

Giang Vãn và Bắc Hòe tổ chức đám cưới ngay khi vừa tốt nghiệp đại học.

Vân Mạn Châu không xuất hiện, nhưng Bắc Vinh lại tới.

Người đàn ông mặc vest đi giày da nhìn ánh mắt lạnh lùng của con gái hồi lâu rồi im lặng, ông ta thở dài.

Người đàn ông kiêu ngạo cứng nhắc này cuối cùng dường như có chút hối hận, nhưng mọi chuyện đã được quyết định ổn thỏa.

Vì tôn nghiêm của mình ông ta không cho mình nói ra lời xin lỗi thấp hèn, chưa kể Bắc Hòe cũng không thèm nhận.

Hai người nước sông không phạm nước giếng ngược lại là hình thức ở chung tốt nhất.

Người đàn ông đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ.

Món quà chúc mừng rất quý giá, nhưng Bắc Hòe cũng không có hứng thú nhìn, trực tiếp đưa cho Giang Vãn xử lý.

Nói như thế nào nhỉ.

Bắc Hòe nghĩ khi gặp lại Bắc Vinh, trong lòng sẽ vẫn còn oán hận.

Nhưng không, tâm trạng của cô ấy rất bình thản, không hề có một tia giao động, giống như chỉ nhìn thấy một người xa lạ.

Cô ấy nghĩ, cuối cùng cô ấy cũng buông tay.

"Sao vậy?" Giang Vãn vừa tắm xong, nhìn thấy một mình Bắc Hòe đang ngồi bên giường, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, liền tò mò tiến lại gần.

Sữa tắm của Giang Vãn có mùi chanh.

Ngay khi người phụ nữ đến gần, Bắc Hòe chỉ cảm thấy chóp mũi tràn ngập hương vị ngọt ngào của chanh.

"Chị đang nghĩ...!Hôm nay em thật xinh đẹp." Bắc Hòe vươn cánh tay dài ra, ôm người phụ nữ vào lòng, nhếch môi cười bên tai cô.

"Vậy thì, có phải nên khen thưởng cho em thứ gì đó không?" Giang Vãn mỉm cười, đặt cả hai tay lên vai Bắc Hòe.

Vừa mới tắm xong, khuôn mặt cô vẫn còn ửng hồng, đôi mắt mơ màng đọng một tầng sương nước mỏng manh, vừa thuần khiết lại vừa câu người.

Hai mắt Bắc Hòe tối sầm lại, khàn giọng nói: "Đúng là nên hảo hảo khen thưởng."

Cô ấy nói xong liền xoay người phủ lên.

"Ngứa...!đừng..."

Giang Vãn lúc đầu còn có sức mà cười, nhưng sau đó chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng.

"Chị a...!khen thưởng này em muốn từ bỏ..."

Bắc Hòe hừ một tiếng, đôi mắt lóe sáng ngời.

Nhưng động tác không chậm lại: "Muộn rồi!"

***

Khi Giang Vãn kết hôn, Quan Quan cũng đến.

Là bạn thân nhất của Giang Vãn, làm sao cô ấy có thể bỏ lỡ được.

Sau khi tốt nghiệp, Quan Quan và một học tỷ mở một studio chụp ảnh.

Cô ấy là người có tính cách ngồi im không chịu được, thích ôm camera chạy khắp nơi.

Chụp ảnh người, cảnh và tất cả các loại thức ăn.

Điều này rất khác với những gì dì Quan mong đợi ở cô.

Nhưng dì Quan cũng biết mình già rồi, không thể kiểm soát được nữa nên chỉ có thể mặc kệ.

Giang Vãn không biết tại sao, nhưng con đường của kiếp này của Quan Quan rất khác với quỹ đạo của kiếp trước.

Thậm chí còn không đi nước ngoài.

Có lẽ khoảnh khắc Quan Quan yêu Sầm Kim, vận mệnh cũng đã bắt đầu lệnh khỏi quỹ đạo.

Có lẽ đã lâu không gặp Giang Vãn, Quan Quan ở thành phố Ninh thêm mấy ngày, cũng không vội vàng rời đi.

Hai cô gái nằm trên giường, nói chuyện trời đất, nói nói cười cười.

Giống như thời thiếu nữ vậy.

Chỉ là thiếu đi sự vô ưu vô lự ở tuổi thiếu niên.

Quan Quan cũng đã thay đổi.

Cô gái vô tư, hấp tấp ngày xưa giờ đã trầm lặng hơn rất nhiều, trên người cô ấy có khí chất điềm đạm hơn.

Quan Quan nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đuổi theo Sầm Kim đến cùng trường đại học, chọn một chuyên ngành mà cô ấy không thích, ngụy trang thành một tính cách hoàn toàn khác với mình.

Cô ấy phải chịu đựng nhìn bên người Sầm Kim một đống bạn gái, chịu đựng thái độ thờ ơ của Sầm Kim dành cho mình, chịu đựng sự khuyên bảo và cười nhạo của những người xung quanh.

"Cậu biết không, mấy năm theo đuổi Sầm Kim, tớ không thu được thứ gì khác, nhưng tính nhẫn nại của tớ đã tăng lên rất nhiều." Quan Quan tự giễu.

Giang Vãn cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng tình cảm là thứ cô không thể can thiệp vào, vì vậy Quan Quan chỉ có thế tự mình lĩnh ngộ nó.

Quan Quan mỉm cười: "Ngày tốt nghiệp đó, cô ấy đã tỏ tình với tớ."

Buổi lễ tỏ tình rất hoành tráng, hoa, nến và bóng bay thỏa mãn mọi tưởng tượng của trái tim thiếu nữ.

"Tớ từ chối."

Giang Vãn nắm tay cô ấy chặt hơn.

Không ai ngờ được, ngay cả Sầm Kim cũng không đoán ra câu trả lời này.

Vẻ mặt Quan Quan rất bình tĩnh: "Ai cũng không đoán ra được, bọn họ thuyết phục tớ nói, cô theo đuổi lâu như vậy, tốn nhiều tâm sức như vậy, đều đã thành công, như thế nào nói từ bỏ liền từ bỏ.

Giống như người ta nói tớ đây là lại mềm buộc chặt."

Thật ra không phải như vậy, chỉ là tự dưng cô ấy cảm thấy mệt mỏi.

"Cậu biết đấy, động lực đã tớ duy trì chạy về phía cô ấy không còn là tình yêu, mà là...!không cam lòng.

Vì vậy, khi một khắc chiến thắng kia, tớ thực sự cảm thấy mọi thứ trở nên nhàm chán."

Sầm Kim ở trong mắt cô ấy đều mang ánh sáng, nhưng một ngày nọ, ánh sáng mờ dần cho đến khi nó biến mất.

Sau đó, cô mới nhận ra đó không phải là ánh sáng của riêng Sầm Kim, mà là ánh sáng trong đôi mắt cô khi cô nhìn Sầm Kim.

Tất cả mọi người đều không hiểu cô ấy, chỉ có Giang Vãn hiểu được.

Quan Quan từ nhỏ đã luôn rất hiếu thắng, nội tâm rất mạnh mẽ, gặp phải kẻ mạnh lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Không ai có thể ép buộc cô ấy từ bỏ những gì cô ấy muốn làm, trừ khi người đó là chính cô ấy.

Nếu Quan Quan nói không thích nó.

Như vậy, cô ấy thực sự không thích nó.

Giang Vãn cười bất đắc dĩ: "Vậy cho nên sau đó Sầm Kim thật sự thích cậu sao?"

Quan Quan nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ.

"Ai biết được."

Dù sao thì cô cũng không quan tâm nữa.

Cùng lúc đó.

Quán bar.

Sầm Kim rót một ly lại một ly, không giống như phẩm rượu, mà giống như muốn chuốc cho mình say.

Đáng tiếng là cô đã xem nhẹ tửu lượng của mình.

"Cậu nói xem, tại sao một người lại có thể nói không yêu liền không yêu?" Người phụ nữ trêu đùa tình yêu, nhưng giọng điệu lúc này đầy nghi ngờ khổ sở.

Cô tự nhận mình là một tay tình trường già đời, nhưng cô không thể hiểu được trái tim của người mình thích.

Quan Quan thật sự rất tàn nhẫn, nếu không muốn cô ấy liền từ bỏ.

Thông tin liên lạc cũng bị xóa và kéo đen.

Mỗi khi đuổi đến nơi, Quan Quan đều chuyển chỗ ở ngay lập tức.

Giống như ở chung một thành phố với cô ấy cũng không thể chịu nổi.

Hôn lễ lần này của Bắc Hòe, cô đến.

Cô biết Quan Quan cũng tới.

Nhưng cô quá nhát gan không dám gặp cô ấy.

Chỉ vì sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Quan Quan.

Không ngờ rằng, cô một người luôn chiến vị trí chủ đạo trong tình yêu, có một ngày sẽ hèn mọn bụi bặm cũng không đổi lại được cái nhìn từ người yêu của mình.

Bắc Hòe liếc cô một cái: "Hối hận sao?"

Sầm Kim cười khổ: "Nếu biết một ngày nào đó mình sẽ yêu cô ấy, tại sao lúc trước tớ lại nhẫn tâm từ chối như vậy."

Tất cả đều nói rằng, lãng tử quay đầy quý hơn vàng, nhưng trước mắt cô là cô gái đã dứt khoát quay đầu rời đi.

Không bao giờ muốn cô nữa.

[Hoàn toàn văn]

***

Tác giả có chuyện muốn nói: Kết thúc rồi! Rải hoa rải hoa ~

Có duyên chúng ta gặp lại!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.