Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Chương 33: 33: Ngày Thứ Mười Ba Rung Động




Editor: Nguyên Mạc

Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày thi cuối kỳ.

Học sinh chăm chỉ đã có ý thức bắt đầu ôn tập.

Giang Vãn lại bắt đầu liều mạng với môn vật lý, nên thời gian tập nhảy bị giảm đi rất nhiều.

Sau khi vùi đầu làm bài tập vật lý một lúc, cô duỗi cổ, vươn eo, vận động gân cốt đang nhức mỏi.

Trong lúc vô tình, cô quay đầu lại liếc nhìn người phía sau.

Nữ sinh một tay chống cằm, đầu hơi nghiêng, lông mi rũ xuống, ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì, mím môi nhợt nhạt, nở một nụ cười nhàn nhạt, trên gương mặt hiện lên ý cười.

Cô ấy xem đến chuyên tâm, hoàn toàn không để ý rằng có người đang đến gần mình.

Khi nhận ra gì đó, đầu của Giang Vãn đã chạm vào mi mắt cô ấy.

Bắc Hòe vội vàng thu điện thoại ánh mắt mơ hồ không rõ, giọng điệu ngoài mạnh trong yếu: "Ai cho cậu nhìn điện thoại của tôi?"

Mặc dù động tác của cô ấy rất nhanh, nhưng cái gì nên xem thì Giang Vãn vẫn thấy được.

Thực ra cũng không có gì, chỉ là ảnh màn hình khóa, chẳng qua có chút đặc biệt ——

Hình nền là ảnh chụp chung của cô và Bắc Hòe.

Đó là bức ảnh họ hát cùng nhau trong KTV khi tổ chức sinh nhật cho Quan Quan lần trước.

Giang Vãn chỉ kịp liếc nhìn, nhưng đã bị chủ nhân điện thoại vô tình che lại.

Trong mắt hiện lên tia khác thường, một ý nghĩ trong đầu chợt lướt qua, nhanh đến mức cô không kịp nắm bắt.

"Tôi còn chưa nói cậu đã vi phạm quyền chân dung của tôi đâu." Giang Vãn đè xuống cảm xúc không thể giải thích của mình, cười nói đùa.

Bắc Hòe chỉ im lặng nhìn chằm chằm mặt bàn, không nói gì.

Bầu không khí nhất thời đông cứng lại.

"Gần đến thi cuối kỳ rồi, cậu không định ôn tập sao?" Thấy vậy, Giang Vãn đành phải đổi chủ đề.

"Không có." Bắc Hòe lại nhét điện thoại xuống hộc bàn, định nằm lên bàn ngủ tiếp, nhưng cánh tay bị cô gái giữ chặt.

"Tiểu Bắc, cậu không có ý tưởng gì cho tương lai sao, cậu không có trường đại học nào muốn vào sao?"

Vẻ mặt cô gái hiếm khi nghiêm túc.

Bắc Hòe dừng lại vài giây mới nói: "Không."

Có thể đã từng nghĩ, nhưng đó chỉ là những chuyện do Vân Mạn Châu sắp đặt, sau này cô ấy không muốn cũng khinh thường.

Nhưng khoảnh khắc Giang Vãn hỏi cô ấy, cô ấy mới phát hiện mình đối với tương lai một mảnh mê man, giống như lạc mình trong sương mù, không có ánh sáng, không có mục tiêu để tiến về phía trước.

"Ồ, vậy thì cậu có thứ gì yêu thích nhất không?" Giang Vãn bĩu môi nói tiếp.

"Thứ tôi thích..." Bắc Hòe cụp mắt xuống, nhất thời có vẻ bối rối.

Cô ấy có thứ yêu thích nhất không?

Đàn piano? Cứ vậy đi, không ghét nhưng chắc chắn là chưa đến mức yêu.

Đối với bida, uống rượu, đua xe và những thứ khác, nó chỉ để giết thời gian, có thể có có thể không.

Cô ấy dường như không đặc biệt yêu thích cái gì...

Không đúng, có một thứ, cô ấy rất thích.

Nhưng, không thể nói ra được.

Bắc Hòe nhìn cô gái đối diện, ánh mắt phức tạp, lông mi lại rũ xuống.

"Vậy kế hoạch tương lai của cậu là gì?" Cô ấy hỏi mà không trả lời.

Cô gái nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Thứ tôi yêu thích nhất là múa bale.

Tôi không thể nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai không được múa, vì vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để thi vào Đại học Q ở Bắc Kinh.

Có lẽ tôi sẽ tiếp tục học nâng cao, có thể sẽ trở thành một vũ công trong đoàn kịch, cũng có thể mở lớp đào tạo để dạy múa bale cho trẻ em.

"

Đại học Q là học viện múa bale tốt nhất ở Trung Quốc, đã đào tạo ra rất nhiều vũ công xuất sắc.

Nhưng đồng thời, để vào được chuyên ngành đại học Q càng khó hơn, không chỉ với điểm xuất sắc mà còn phải có nền tảng vũ đạo đỉnh cao, thậm chí còn phải phỏng vấn đánh giá đặc biệt.

Mặc dù ngưỡng được cửa cao như vậy nhưng vẫn có vô số người muốn vào.

Khi kể về tương lai của mình, cô gái nhỏ nói hứng thú bừng bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.

Bắc Hòe nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Vậy là cậu muốn đến Bắc Kinh?"

"Đúng vậy.

Tôi không chỉ muốn thi đậu vào Đại học Q, mà còn muốn đi xem sự phồn hoa của Bắc Kinh." Giang Vãn gật đầu, rất nhiệt tình mời chào: "Nếu Tiểu Bắc chưa quyết định sẽ đi đâu trong tương lai, thì Bắc Kinh là một lựa chọn tốt."

"Nghe không tồi." Bắc Hòe cong môi.

"Nhưng nếu muốn đến Bắc Kinh, cậu không thể tiếp tục như thế này.

Như vậy đi, chúng ta hãy bắt đầu với bài thi cuối kỳ này, cậu cảm thấy thế nào?"

Bắc Hòe: "..." Tôi khinh.

"Tôi cảm thấy không..."

Giang Vãn nhướng mày, "Hả?"

"...!Thật tốt." Cô ấy im lặng đổi miệng.

"Ừm, hôm nay chúng ta hãy bắt đầu với môn quốc ngữ, ba bài thơ mỗi ngày, ngày mai tôi sẽ bắt đầu kiểm tra." Giang Vãn nhanh nhẹn sắp xếp nhiệm vụ.

"Cậu có biết hôm nay học thuộc ba bài thơ nào không?" Cô tri kỷ dò hỏi.

Không đợi Bắc Hòe trả lời, cô đã lấy ra một quyển sách nhét nó cho cô ấy.

"Ở đây có tất cả bài thơ cổ nhất định phải thuộc lòng trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trong số đó, những bài thơ có thể sẽ kiểm tra cuối kỳ, tôi đã đánh dấu bằng bút đỏ.

Cậu chỉ cần học thuộc từng bài một là được."

Sau khi nói, cô lại lấy ra một quyển sách nhỏ khác.

"Còn đây là tổng hợp những từ vựng Tiếng Anh nhất định phải nhớ trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Vốn từ vựng của cậu bây giờ rất yếu, quá nhiều từ rất dễ quên.

Đảm bảo mỗi ngày học 50 từ là đủ rồi..."

"Không phải là quốc ngữ à, sao lại nói đến Tiếng Anh rồi?" Bắc Hòe không chịu nổi ngắt lời.

Giang Vãn chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội: "Ai nói với cậu là chỉ có quốc ngữ, trong kỳ thi không phải chỉ có một môn, tôi đây không phải tuần tự theo từng môn sao, hết môn này đến môn khác a."

Bắc Hòe: "..." Muốn chết.

"Tôi..."

"Này, Tiểu Bắc, cậu đã hứa với tôi rồi, sẽ không lật lọng mà đúng không?" Thấy đối phương có xu hướng muốn thay đổi, Giang Vãn vội vàng xen vào.

Đối mặt với ánh mắt tinh ranh giảo hoạt của cô gái, Bắc Hòe phát hiện mình đang bị lừa.

"Cậu tự ôn tập còn chưa đủ mệt sao, còn phải một hai lăn lộn thứ vô dụng." Cô ấy tức giận nghẹn lời.

Theo cô ấy, việc giám sát cô ấy học chính là không có ý nghĩa gì.

Có công phu kia, không bằng để cho bản thân mình, rảnh rỗi quản cô ấy làm gì.

"Làm sao có thể là đồ vô dụng!" Giang Vãn không vui.

Vừa lúc chuông vào lớp vang lên, cô gái quay đầu lên, không thèm nhìn Bắc Hòe nữa.

Suốt một tiết, hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, mặc dù ngày thường đi học cũng vậy.

Nhưng Bắc Hòe có thể cảm nhận rõ ràng Giang Vãn đang không muốn nói chuyện với cô ấy.

Không biết có phải cô ấy quá nhạy cảm không, mà cô ấy thực sự có thể cảm nhận được tâm trạng rầu rĩ không vui của cô gái.

Làm tâm trạng của cô ấy cũng không tốt.

Chờ hết tiết, Giang Vãn không quay đầu lại, chỉ làm việc riêng của mình.

Bắc Hòe nán lại một lúc, mới giả vờ dè dặt vỗ vai cô gái.

Cô gái khựng lại, nhưng vẫn không phản ứng.

"Tôi sai rồi, cậu đừng tức giận, tôi nghe lời cậu còn không được sao?" Bắc Hòe thở dài, bất đắc dĩ nhượng bộ.

Gần như vừa dứt lời, Giang Vãn liền xoay người, nâng cằm, kiêu căng nói.

"Đây chính là cậu đã nói đấy."

Bắc Hòe: "..." Hảo gia hỏa, lại bị kịch bản rồi.

"Tiểu Bắc, tôi không phải muốn ép cậu, tôi chỉ không muốn thấy cậu tiếp tục lãng phí những năm tháng tốt đẹp của mình." Sau khi đạt được mục đích, giọng điệu của Giang Vãn dịu đi.

"Tiểu Bắc, tôi muốn giúp cậu.

Không phải cảm thấy cậu kém cỏi, chỉ muốn cậu chấp nhận con người thật của mình."

Bắc Hòe kinh ngạc nhìn lên, ánh mắt cô gái nhỏ thật mềm mại ấm áp.

Cô ấy nghe thấy Giang Vãn nói với cô.

"Cậu là cậu, không cần vì người khác mà trở nên ưu tú, cũng không cần vì người khác mà thay đổi chính mình.

Tiểu Bắc, cứ là chính mình là tốt rồi."

Vẻ mặt cô gái chân thành, thậm chí có chút đau lòng.

Trái tim cô ấy như bị một thứ gì đó đập vào, tê dại, một dòng nước ấm áp chạy thẳng vào tim.

Bắc Hòe không thể diễn tả được rõ loại cảm giác này, cô ấy chỉ cảm thấy rất thoải mái, mây mù sâu trong đáy lòng dường như đang từng chút tan biến mất.

Cô ấy mấp máy môi, dưới ánh mắt mong đợi của cô gái, thật lâu mới nghẹn ra được một câu.

"Kia có thể không học thuộc thơ được không?" Chẳng phải bảo cô ấy là chính mình sao? Cô ấy thật sự không muốn ngâm bài thơ cổ vừa dài vừa khó đó.

Giang Vãn: "..."

Cô sa sầm mặt: "Không, không thể!"

Vẻ mặt lãnh đạm của Bắc Hòe: "Ồ."

Vì vậy, Bắc Hòe khi trở về vào buổi tối, bắt đầu đấu tranh với thơ cổ.

"Lục vương tất, tứ hải nhất, Thục Sơn ngột, A Phòng ra." Cô ấy nhìn lướt qua câu đầu tiên của bài thơ cổ.

Ồ, đơn giản.

Đóng sách, tự tin đọc lại.

"Lục vương tất, tứ hải nhất...!Ngột, Ngột, Ngột cái gì, A Phòng ngột?" Chưa kịp đọc xong câu thơ đầu tiên thì đám người Khúc Đào gửi tin nhắn đến.

—— Hòe tỷ, đã lâu không chơi, nếu không hôm nay ra tụ tập?

Bắc Hòe liếc mắt nhìn rồi thản nhiên trả lời một câu, tắt máy, tiếp tục chỗ vướng mắc "Ngột".

Bên kia, vài người tụ tập đang đánh bài trong phòng, vây quanh một chiếc điện thoại, với biểu tình khác nhau.

Tree: Tôi đang học, đừng quấy rầy tôi.

"Hòe tỷ bây giờ...!còn rất thích học tập ha."

Sau một lúc im lặng, có người ngượng ngùng mở miệng.

"Nhưng, ở trong lớp học ngốc cả ngày, như thế nào hẹn mãi không ra.

Thực sự không biết Hòe tỷ chịu kích thích gì." Phùng Tinh gãi đầu, giọng nói có chút nghi ngờ.

Một bên khác Đồng Bạch Phong trầm ngâm xoa xoa cằm.

"Này, Đồng điên, mày đang nghĩ gì vậy?" Khúc Đào tiện tay vỗ nhẹ vào đầu nữ sinh.

Đồng Bạch Phong ghét bỏ hất tay cậu ta ra: "Cút cút cút."

"Mày không nghĩ trạng thái của Hòe tỷ rất giống kia sao?" Cô ẩn ý ám chỉ điều gì đó.

Mà Khúc Đào cứ ngốc không hiểu, tiếp tục hỏi: "Cái gì, mày nói rõ xem nào, ấp a ấp úng làm gì."

"Aiya, mày cái đồ 250 (đồ ngốc)!" Đồng Bạch Phong cạn lời nhìn cậu ta.

"Hòe tỷ này vừa nhìn đã biết không phải là đang rơi vào bể tình sao? Suốt ngày ngồi ngốc trong lớp, vậy nhất định người trong lòng của cô ấy ở đó a."

"Chẳng lẽ lần trước đánh nhau với Tần điên, có cô gái xông ra chắn một gậy cho Hòe tỷ?" Có người đầu óc linh hoạt lập tức nghĩ ra.

Sau đó, họ cũng hỏi Bắc Hòe, nhưng Bắc Hòe chỉ nói lấp lửng rằng đó là bạn cùng lớp.

Đều là một đám người não to, hỏi rồi cũng quên, nếu hôm nay Đồng Bạch Phong không đề cập tới, bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện trước kia.

Nhưng chẳng trách ngay cả bạn cùng lớp cũng chưa bao giờ thấy Bắc Hòe khẩn trương như vậy, còn lo lắng hơn cả vết thương của mình.

"Vậy là...!chúng ta chẳng phải sắp có chị dâu sao?"

"Có muốn gặp chị dâu không?" Đồng Bạch Phong nheo mắt, xúi giục nói.

Những người khác nhìn nhau.

"Không tốt lắm đâu, nếu bị Hòe tỷ phát hiện thì thảm lắm."

"Sợ cái gì? Tao đoán chắc Hòe tỷ còn chưa cưa đổ, nếu không đã không giới thiệu cho chúng ta.

Các người không muốn giúp Hòe tỷ một tay?" Bộ dạng Đồng Bạch Phong thề thốt son sắt khiến nhiều người động tâm.

"Nhưng nếu chúng ta làm sai thì sao?" Khúc Đào vẫn có chút lo lắng.

"Cứ hỏi Sầm tỷ không phải được rồi sao, chị ấy có quan hệ tốt nhất với Hòe tỷ, nhất định phải biết ít chuyện." Một nam sinh đề nghị.

Vì vậy, mấy người gọi cho Sầm Kim.

Sầm Kim rất sảng khoái trả lời họ.

Đúng vậy, đúng là người trong lòng Hòe tỷ các cậu đó!

Nhưng mà, Sầm Kim cũng rất chó, tuy rằng đã nói, nhưng sẽ không cung cấp kế hoạch, càng sẽ không tham gia kế hoạch của bọn họ, chỉ ngồi xem kịch.

"Vậy chúng ta phải làm gì đây?" Mấy người chuyển sự chú ý sang Đồng Bạch Phong, người có kinh nghiệm yêu đương nhất tại hiện trường.

Đồng Bạch Phong, người có tình yêu hoàn toàn dựa vào bạo lực, tràn đầy tự tin: "Hãy nghe tao, chuẩn không sai!"

Không nhiều lời vô nghĩa, cô sẽ đi theo dõi hai ngày sau đêm Giáng sinh.

***

Tác giả có chuyện muốn nói: Yêu cầu đối với kỳ thi đại môn Q đều là do ta làm ra.

^^

Chúc mọi người ngủ ngon!

***

Editor: Mn thấy chỗ nào sai chính tả cứ bảo mình nha, thỉnh thoảng mình hay bị sai hihi ????????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.