Trở Lại Những Năm 80

Chương 68-2




Quan Viễn xuống lầu, không thấy bóng dáng Triệu Thanh Cốc đâu, thầm nghĩ: chẳng lẽ đi làm? 

“Tiểu Viễn, em dậy rồi à?” tiếng Triệu Thanh Cốc truyền từ trên cầu thang.

Quan Viễn quay đầu lại, thấy Triệu Thanh Cốc đang cầm một xấp tài liệu trong tay, chuẩn bị đi xuống.

“Anh đi đâu vậy?” Quan Viễn hỏi.

“Anh thấy em đang ngủ ngon nên để yên cho em ngủ, qua phòng sách xử lý một số việc.”

“Nếu bận quá thì anh cứ đi công ty đi, em không sao đâu!”

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bước xuống, ôm lấy Quan Viễn đặt lên sofa, nói, “Bận rộn mấy cũng không quan trọng bằng em! Sao lại không mang tất, coi chừng cảm lạnh bây giờ!”

“Không sao! Em có yếu đuối dữ vậy đâu! Trong nhà có điều hòa mà!”

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, “Em thật là! Chờ đó, anh đi lấy vớ cho.”

Quan Viễn nhìn theo bóng lưng vội vã của Triệu Thanh Cốc, hạnh phúc mỉm cười.

Trưa, Triệu Thanh Cốc hầm canh gà ác, Quan Viễn ăn luôn hai chén.

“Thích không? Nếu thích sau này anh sẽ nhờ vú Trương thường hầm cho em ăn.”

Bình thường hai người đều vội nên Triệu Thanh Cốc đã thuê người tới nấu ăn. dinkễn/dknf/alwqylbc"kd,đ.nbn Vú Trương nấu mấy món ăn gia đình bình thường rất khá, cộng thêm nguyên liệu Quan Viễn lấy từ trong không gian ra, mùi vị cũng không kém lắm so với Triệu Thanh Cốc nấu.

“Dạ.”

Hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn một bữa cơm trưa dài thê lê.

Mùa đông hiếm có được ngày mặt trời lên ấm áp thế này, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tranh thủ ra vườn hoa ngồi phơi nắng nói. Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn khó chịu, cứ luôn xoa bóp cho cậu. 

Hai người nói chuyện cậu được câu mất, chỉ trong chốc lát Quan Viễn lại ngủ mất. Triệu Thanh Cốc cưng chiều véo nhẹ mũi Quan Viễn nói thầm, “Heo con” sau đó nhẹ nhàng ôm cậu về phòng ngủ. 

Lúc Triệu Thanh Cốc ẵm Quan Viễn tới mép giường, bỗng nhiên nghe tiếng điện thoại anh reo. Đây là sản phẩm mới của Điện Tử Cốc Viễn, ra mắt mùa hè năm nay. di",ễnl:ndfLq/qiys.đ/on Khác với những ‘anh lớn’ đời cũ chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin, dòng điện thoại này có thêm chức năng chụp ảnh và quay phim, thậm chí được cài sẵn một trò chơi nhỏ. Quan trọng nhất là, nó có khả năng truy cập mạng mạnh hơn rất nhiều dòng điện thoại hiện có trên thị trường, cho nên vừa ra mắt đã được đón nhận một cách nồng nhiệt không những trong mà cả ngoài nước dù bây giờ điện thoại vẫn chưa phải là vật thông dụng, giá tiền cũng cao. 

“Tôi nghe.” Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn lên giường, đắp chăn cho cậu rồi mới nhận điện thoại.

“Tổng giám đốc, có một văn kiện quan trọng cần anh ký gấp ạ!”

“Vậy đem tới biệt thự Du Hồ cho tôi đi.”

“Ưm…” Quan Viễn nghe tiếng lập tức tỉnh lại.

“Anh làm em thức à? Còn muốn ngủ nữa không?” 

Quan Viễn lắc đầu đáp, “Dạ không. Giờ ngủ nhiều tối lại không ngủ được.”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không ngủ được càng tốt, chúng ta có thể làm một ít chuyện vui.”

Quan Viễn đen mặt, nhào lên cắn Triệu Thanh Cốc một cái, “Mơ đi! Anh không biết xấu hổ là gì hả?!”

Triệu Thanh Cốc thản nhiên đáp, “Trước mặt em anh còn cần mặt mũi làm gì?”

Quan Viễn chỉ biết đỡ trán.

Nửa tiếng sau, trợ lý mang tài liệu đến. Lúc này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang ngồi trên sofa xem một tiết mục khảo cổ trên ti vi. Trợ lý nghĩ thầm: đúng là tổng giám đốc có khác, sở thích rộng quá đi, cả khảo cổ mà cũng có hứng thú!

Triệu Thanh Cốc nhận lấy tài liệu đọc lướt qua, đến phần sau, bỗng cau mày hỏi, “Ai đưa cho cậu cái này?”

“Giám đốc Lý của Thịt Kho Viễn Cốc ạ.” 

Triệu Thanh Cốc đặt xấp tài liệu xuống bàn, nói, “Được rồi, cậu về trước đi. Cái này cứ để ở đây.”

Trợ lý thấy sắc mặt Triệu Thanh Cốc là lạ, không dám hỏi nhiều, xin phép về ngay.

“Sao vậy anh?” Quan Viễn hỏi.

“Không có gì, chỉ là vài con sâu làm rầu nồi canh.”

“Không nghiêm trọng chứ?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Quan Viễn nghe vậy không hỏi nhiều nữa, tựa vào lòng Triệu Thanh Cốc híp mắt xem ti vi.

Hai người cứ vậy dính nhau cả ngày, qua hôm sau mới ai đi làm đi là, ai đi học đi học.

“Nhớ ở trường đừng để mình mệt quá. Hay là nghỉ một bữa đi?” Triệu Thanh Cốc vừa quàng khăn cho Quan Viễn vừa hỏi, đây đã là lần thứ ba.

Quan Viễn bất đắc dĩ, “Anh, em có phải trẻ sơ sinh đâu!”

“Trưa anh sẽ nhờ vú Trương mang cơm đến trường cho em, nhất định phải ăn hết, biết không? Tan học chờ anh tới đón.”

“Dạ.” Quan Viễn bước ra khỏi xe.

“Tiểu Viễn…” Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn lại.

Quan Viễn nghi hoặc nhìn Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc đưa mặt tới gần, nhìn Quan Viễn với ánh mắt mong đợi.

Quan Viễn bỗng nhiên hiểu ra, nhanh chóng hôn lên má Triệu Thanh Cốc một cái, thầm thở dài, sao trước kia cậu không phát hiện ra anh ‘dính người’ dữ vậy?

Lúc Quan Viễn bước vào phòng học, tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu.

Hôm qua Triệu Thanh Cốc xin phép cho Quan Viễn nghỉ bệnh, nên hôm nay chủ nhiệm lớp thấy cậu tới muộn cũng không trách, chỉ hỏi thăm đã khỏe chưa.

Quan Viễn vừa ngồi vào chỗ, bạn cùng bàn lập tức đụng đụng tay cậu, nháy mắt liên tục. Quan Viễn khó hiểu nhìn qua.

Bạn cùng bàn lập tức nói nhỏ vào tai Quan Viễn, “Không ngờ cậu lại ‘cuồng dã’ dữ vậy! Tối hôm qua ‘chiến đấu’ kịch liệt lắm đúng không?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.