Trở Lại Những Năm 80

Chương 67: Tiệc tối




Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi thang máy riêng lên tầng cao nhất. Tầng này chỉ có phòng làm việc của hai người và các trợ lý.

Thư ký thấy hai người tới, lập tức đứng dậy chào, sau đó nhanh nhẹn pha trà mang vào phòng làm việc. 

Lúc này, Triệu Thanh Cốc đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, còn Quan Viễn thì ngồi luôn trên bàn. Hình như Quan Viễn đã kể chuyện vui, trên khuôn mặt vốn luôn nghiêm túc trước cấp dưới của Triệu Thanh Cốc toàn ý cười, còn cưng chiều véo nhẹ mũi cậu một cái.

Thư ký vội đặt trà lên bàn, rồi ra ngoài ngay, vừa đi vừa dùng mu bàn tay ấn ấn hai gò má hơi nóng lên của mình.

Mấy năm nay Truyền Thông Cốc Viễn sản xuất không ít phim về đề tài đồng tính. diễ,jn.nalfd/qưQys.đ"mon Nhờ có tập đoàn Cốc Viễn chống lưng cung cấp đủ tài chính, cộng thêm bản thân nội dung hay, nhiều bộ phim đã giành được không ít giải thưởng trong và ngoài nước. Rất nhiều người sau khi xem phim xong cũng có cái nhìn khác hẳn về tình yêu đồng tính.

Thư ký bắt gặp nhiều cảnh vô cùng ‘mờ ám’ của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, cũng từng hoài nghi quan hệ giữa hai người, nhưng có chết cũng không dám nói ra, chỉ dám thầm ‘tự vui’ trong lòng.

“Anh đã chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay rồi. Lát nữa mặc thử xem sao?”

Quan Viễn gật đầu, làm nũng, “Rườm rà quá! Hai anh em mình tự ăn mừng với nhau còn vui hơn!”

“Đây xem như lễ thành niên của em, phải tổ chức long trọng chứ. À, em đã quyết định sẽ đăng ký ngành nào chưa?” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào ngực, vừa vuốt ve tóc cậu vừa hỏi.

Quan Viễn xin trường cấp ba bảo lưu kết quả nghỉ học mấy năm, vừa quay lại trường được nửa học kỳ, dự định hè sang năm sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.

Quan Viễn thoải mái tới mức híp mắt, đáp với giọng lười biếng, “Em muốn học Thiết kế thời trang. Mấy năm qua vẫn rất hứng thú với nó.”

Triệu Thanh Cốc cưng chiều đáp, “Ừ, tùy em. Không muốn học Quản lý tài chính à? Anh cảm thấy em rất có thiên phú trong lĩnh vực này.”

Quan Viễn bĩu môi, “Chán lắm! Học thiết kế vui hơn!”

Một lát sau, thư ký cầm quần áo hai người đã đặt vào.

Đồ của Quan Viễn là một bộ vest màu tím, mặc vào trông như tinh linh hạ phàm. diênn.xzn/ldkq/qýdd"m;oon Triệu Thanh Cốc càng nhìn càng bị hút hồn, lặng lẽ tới phía sau Quan Viễn, ôm cậu vào lòng, ghé sát vào lỗ tai cậu nói, “Thật muốn ‘ăn’ em ngay bây giờ luôn.”

Quan Viễn xấu hổ đỏ bừng hai vành tai, thuận thế tựa luôn vào người Triệu Thanh Cốc.

Đến bốn giờ chiều, Triệu Thanh Cốc xử lý xong việc của công ty, hai người mới trở về nhà.

Biệt thự mới của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nằm trong khu dân cư do Cốc Viễn đầu tư khai thác, hoàn cảnh sống tuyệt đẹp, an ninh lại vô cùng tốt. Sự nghiệp của hai người càng ngày càng lớn, hơn nữa còn nắm giữ nhiều kỹ thuật tiên tiến liên quan tới quân đội, không thích hợp ở tứ hợp viện nữa. Chỉ thỉnh thoảng hai người mới về đó một lần, còn phần lớn thời gian đều ở đây.

Chính phủ vốn có ý phái người tới biệt thự bảo vệ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Nhưng Triệu Thanh Cốc đã từ chối, không thích có người ngoài quấy rầy thế giới riêng của hai người. Bởi vậy, chính phủ đành phái người bảo vệ từ xa ở ngoài cổng khu.

Các hộ gia đình mua biệt thự trong khu này đều là không có tiền thì cũng có quyền, cho nên chỉ mỗi bán biệt thự không Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cũng đã kiếm được không ít tiền.

Tập đoàn Cốc Viễn nổi tiếng khắp thế giới kéo theo sự phát triển của kinh tế Trung Quốc. Quan Viễn ước tính hiện tại kinh tế đất nước đã phát triển nhanh hơn cùng kỳ đời trước ít nhất năm năm.

Sáu giờ tối, khách khứa bắt đầu tới dần.

Triệu Thanh Cốc mời dĩ nhiên đều là những người có lực ảnh hưởng trong nước, gồm cả giới kinh doanh lẫn giới chính trị. Dĩ nhiên cũng có một ít đối tượng không nhận được thiệp mời vẫn cố tình trà trộn vào nhưng đã bị bảo vệ phát hiện ‘mời về’.

Tám giờ tối, tiệc chính thức bắt đầu.

Lúc Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn xuống cầu thang, ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh lớn đều tập trung vào hai người. Người ngoài đều biết người sáng lập tập đoàn Cốc Viễn có một cậu em trai, đáng tiếc, cậu em trai này được bảo hộ quá tốt, bình thường không thấy mặt. Nay nhìn Quan Viễn tựa như tinh linh thế này, ai cũng thầm cảm thán, có em trai như vậy không giấu đi mới là lạ!

Triệu Thanh Cốc bước lên đài, nói vào micro, “Cám ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu tới tham dự tiệc sinh nhật mười tám tuổi, cũng là lễ thành niên, của Tiểu Viễn! Tiểu Viễn là người quan trọng nhất với tôi. Chúng tôi sẽ luôn yêu thương giúp đỡ nhau trọn đời.” Dứt lời, Triệu Thanh Cốc dừng lại, nhìn về phía Quan Viễn.

Trong mắt Quan Viễn tràn đầy ý cười.

Triệu Thanh Cốc vẫy tay với Quan Viễn. 

Quan Viễn mỉm cười bước lên đài, lại gần Triệu Thanh Cốc, nói vào micro, “Anh Thanh Cốc cũng là người quan trọng nhất với tôi, không có anh sẽ không có Quan Viễn ngày hôm nay. Cám ơn mọi người đã tới tham gia, hi vọng mọi người chơi vui vẻ!”

Hôm nay, Ngô Nhuận Đạc cũng theo cha mình tới đây. Thời đại học, sau khi kết oán với Triệu Thanh Cốc, Ngô Nhuận Đạc lập tức chạy về nhà kêu cha xả giận cho, nào ngờ bị mắng cho một trận nhừ tử, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, im hơi lặng tiếng suốt mấy năm học còn lại.

Trong vài năm ngắn ngủi, Triệu Thanh Cốc đã phát triển sự nghiệp nhanh tới mức cha Ngô Nhuận Đạc chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, lọt vào tốp mười của bảng xếp hạng ‘Những người giàu nhất thế giới’. Hơn nữa Triệu Thanh Cốc còn trẻ, còn rất nhiều không gian phát triển, chẳng ai biết sẽ lớn mạnh tới mức nào nữa. Ngô Nhuận Đạc tự nhìn lại mình, phát hiện bản thân vẫn phải dựa danh tiếng của cha mình mới được người ta biết đến. 

Mấy năm qua, Ngô Nhuận Đạc vẫn luôn chú ý Triệu Thanh Cốc, càng chú ý càng bị Triệu Thanh Cốc hấp dẫn một cách vô thức. Chính Ngô Nhuận Đạc cũng không biết đó là loại tình cảm gì.

Ngô Nhuận Đạc nhìn bầu không khí thân mật giữa Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, lửa giận bỗng nhiên bùng lên, phải hít sâu một hơi, uống cạn ly rượu trong tay mới cảm giác tốt hơn một chút.

Còn một người cũng luôn lẳng lặng nhìn chăm chú Triệu Thanh Cốc như Ngô Nhuận Đạc là Hàn Lỵ. Với địa vị hiện giờ của Triệu Thanh Cốc, một trưởng phòng nho nhỏ như cha Hàn Lỵ tất nhiên sẽ không được mời, phải vất vả kiếm khắp nơi mới có được để dẫn Hàn Lỵ theo. 

Nhà ông Lý ngồi ở dãy bàn đầu. Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa xuống đài là bước ngay tới chỗ ông.

Ông Lý cười ha hả nói, “Khá lắm! Thanh niên là phải có tinh thần phấn chấn như vậy mới được! Kể từ hôm nay Tiểu Viễn đã thành người lớn, có thể uống rượu rồi đúng không?!”

Quan Viễn cười híp mắt đáp, “Dù con không biết uống, nhưng đã được ông mời thì nhất định sẽ uống ạ!”

Ông Lý cười to hô, “Ngoan!”

Triệu Thanh Cốc lo lắng dặn nhỏ, “Em uống một hớp là được rồi.”

Ông Lý trừng mắt, “Sợ ông bắt nạt Tiểu Viễn hay sao?!”

Triệu Thanh Cốc cười cười tỏ vẻ biết lỗi.

Khách khứa chờ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc kính rượu ông Lý xong, bắt đầu thoải mái mời rượu nhau.

Trong những bữa tiệc thế này, tất nhiên không thể thiếu sự tham dự của một vài diễn viên, ngôi sao. Quan Viễn đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở đời trước: Trương Vinh.

Trương Vinh đang bị mấy phú thương mời rượu, mặt đỏ bừng, có vẻ đã uống khá nhiều sắp không ứng phó nổi.

Quan Viễn nghiêng đầu hỏi nhỏ Triệu Thanh Cốc, “Anh, mấy người kia là ai vậy?”

Triệu Thanh Cốc nhìn sang, đáp, “Là mấy thương nhân ở Hồng Kông, thanh danh không được ‘sạch sẽ’ cho lắm…”

Quan Viễn biết hiện giờ giới giải trí Hồng Kông đang bị thao túng bởi một vài thương nhân biến chất, dù là diễn viên hay ngôi sao nổi tiếng đều phải qua tay bọn họ. Sau này lộ ra không ít vụ bê bối của các ngôi sao nổi tiếng đều dính líu tới những người này. 

“Mình qua đó xem thử đi.” Quan Viễn nói. Trương Vinh đã uống hết nổi, nhưng mấy người kia vẫn ép không tha.

“Vinh Tử, cậu không chỉ có ngoại hình, tửu lượng còn rất cao! Mau uống hết ly này đi! Uống xong chúng ta sẽ bàn về phim mới!” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đúng lúc nghe thấy một người đàn ông bụng bự trong nhóm nói với giọng điệu đáng khinh.

Trương Vinh khoát tay lia lịa, nói, “Xin lỗi, tôi thật sự uống không nổi nữa rồi.” Trương Vinh uống rượu vào trông càng thêm quyến rũ, khiến bọn người kia càng lộ rõ ánh mắt thèm thuồng.

Quan Viễn nói nhỏ với Triệu Thanh Cốc, “Anh, mình giúp anh ta đi.”

Triệu Thanh Cốc không biết lý do Quan Viễn muốn giúp Trương Vinh, nhưng Trương Vinh đúng là một diễn viên có tài, hơn nữa trong bữa tiệc anh tổ chức cho cậu, tuyệt đối không cho phép xuất hiện mấy chuyện dơ bẩn này bèn gật đầu đồng ý.

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bưng ly rượu tới gần hơn. Bọn họ vừa thấy Triệu Thanh Cốc đến, vừa bất ngờ lại hớn hở hẳn. Họ không đi mời rượu Triệu Thanh Cốc cũng một phần là vì cảm thấy mình chưa đủ tư cách.

“Mời các vị một ly, cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian tới tham dự tiệc sinh nhật của em trai tôi.” Triệu Thanh Cốc giơ ly rượu lên, sau đó uống một ngụm.

Mấy người kia lập tức đáp lại bằng tiếng phổ thông, “Không dám không dám! Là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng!”

Triệu Thanh Cốc làm bộ kinh ngạc nhìn Trương Vinh hỏi, “Anh chính là diễn viên vô cùng nổi tiếng, Trương Vinh đúng không? Em trai tôi rất thích anh.”

Quan Viễn phối hợp cười nói, “Anh Trương, em rất thích phim anh đóng! Cho em xin chữ ký được không?”

Trương Vinh nghe Quan Viễn nói vậy, lập tức gật đầu đáp, “Dĩ nhiên là được rồi! Em muốn ký ở đâu?”

Quan Viễn làm bộ ngượng ngùng cười đáp, “Hiện em không cầm sổ theo, anh theo em qua kia ký được không?” sau đó quay sang nói với Triệu Thanh Cốc, “Anh, em dẫn anh Trương lên lầu ha!” 

Triệu Thanh Cốc nhìn Trương Vinh một cái, gật đầu.

Quan Viễn nhanh chóng dẫn Trương Vinh lên phòng dành cho khách trên lầu.

“Anh đi rửa mặt trước đi.” Quan Viễn chỉ vào phòng vệ sinh nói.

Trương Vinh biết cậu thanh niên với khuôn mặt tinh xảo trước mắt là em trai của Triệu Thanh Cốc, người sáng lập kỳ tích của kinh tế Trung Quốc, thậm chí có thể nói là của cả thế giới. Không nói tập đoàn Cốc Viễn, chỉ riêng Truyền Thông Cốc Viễn không cũng đủ khiến mọi người phải nhìn lên rồi. Trương Vinh vốn hơi mất tự nhiên, nghe Quan Viễn nói vậy thầm thở phào một hơi, cười cười vào phòng vệ sinh xả nước lạnh rửa mặt.

Quan Viễn ngồi chờ Trương Vinh ra, rót cho Trương Vinh một ly trà, hỏi, “Dường như anh không thích mấy kiểu xã giao như thế này cho lắm, vậy sao phải tới?”

Trương Vinh cười khổ đáp, “Bởi vì tôi còn muốn đóng phim.” Tiếng phổ thông của Trương Vinh cũng tạm được, phát âm rõ từng chữ.

Quan Viễn nhìn người mỗi cử động đều vô tình lộ vẻ ‘quyến rũ’ trước mặt, thầm thở dài một hơi. Đời trước sau khi Trương Vinh ra đi khi vẫn còn rất trẻ, đã có rất nhiều suy đoán về nguyên nhân cái chết của Trương Vinh. Trong đó, được nhiều người đồng tình nhất là: một, không chịu nổi áp lực của dư luận khi bị phát hiện là đồng tính; hai, mắc chứng trầm cảm nặng; ba, bởi vì nhập diễn quá sâu không thể thoát ra khỏi nhân vật của mình.

Dù nguyên nhân là gì, Quan Viễn cũng không muốn Trương Vinh lại dẫm lên vết xe đổ của đời trước.

“Anh có muốn gia nhập vào Truyền Thông Cốc Viễn không? Chúng tôi sẽ có kịch bản tốt nhất, đạo diễn tốt nhất, hoàn cảnh tốt nhất cho anh đóng phim, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý diễn xuất.”

Trương Vinh giật mình nhìn Quan Viễn, “Tôi có thể sao?”

Quan Viễn cười đáp, “Dĩ nhiên!”

“Nhưng công ty nhất định sẽ không thả cho tôi đi…” Ánh sáng trong mắt Trương Vinh lập tức lụi dần.

“Cứ giao cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.