Trò Chơi Vương Quyền

Chương 47: Chương 31 phần 2




Quỷ Lùn cười khẩy. “Nếu như tôi là một quả bí ngô “ hắn nói. “Lạy thần thánh, cha tôi chắc chắn sẽ vô cùng hổ thẹn nếu biết con trai Lannister nhà mình có số phận giống một kiện củ cải. Nếu ngài trèo lên được, tôi cũng lên được. Nhà Lannister chúng tôi có lòng tự trọng của mình.”

“Tự trọng ư?” Catelyn quát lại. Giọng điệu móc máy và tư thế khoan thai của hắn khiến bà cáu giận. “Kiêu ngạo thì có, Kiêu ngạo, hám lợi và thèm khát quyền lực.”

“Quả là anh trai tôi có kiêu ngạo,” Tyrion Lannister trả lời. “Cha tôi, kẻ hám lợi tới tận xương tủy còn chị gái Cersei thèm khát quyền lực tới điên cuồng. Nhưng, tôi, là một con cừu non vô tội. Tôi kêu be be cho bà nghe nhé?” hắn cười toe toét.

Cây cầu treo cót két hạ xuống trước khi bà kịp trả lời, và họ nghe thấy tiếng xích khi khung lưới sắt được kéo lên. Đám binh lính mang theo những khúc củi cháy để soi đường cho họ, và chú bà đưa họ qua hào nước. Lãnh chúa Nestor Royce, Tổng quản Thung Lũng và Người Gác Cổng Trăng đàng đợi trong sân để chào đón họ, xung quanh ông là khá nhiều hiệp sĩ dưới quyền.

“Phu nhân Stark,” ông nói và cúi đầu. Ông ta lực lưỡng, cơ ngực nở nang, và cái cúi đầu khá vụng về.

Catelyn xuống ngựa đứng trước mặt ông ta “Lãnh chúa Nestor,” bà nói. Bà chỉ nghe danh ông; em họ Bronze Yohn, từ một nhánh thấp hơn của Nhà Royce, nhưng vẫn là một Lãnh chúa đầy quyền uy. “Chúng tôi đã đi một chuyến hành trình dài và mệt mỏi. Tôi mong ngài cho chúng tôi một chỗ trú chận đêm nay, nếu được.”

“Mái nhà của tôi là của bà,” Lãnh chúa Nestor trả lời, “nhưng em gái bà, phu nhân Lysa đã truyền lệnh xuống từ thành Eyrie. Bà ấy mong gặp bà ngay lập tức. Những người khác trong đoàn có thể nghỉ ngơi tại đây và ra đi vào hừng đông.”

Chú bà xuống ngựa. “Trò điên rồ gì thế này?” ông bực mình hỏi. Bryden Tully luôn nói thẳng thừng. “Leo núi trong đêm khi trăng còn chưa tròn sao? Dù là Lysa cũng thừa biết ai làm trò đó chắc chắn gẫy cổ chứ.”

“Những con la biết đường, Ser Brynden.” Một thiếu nữ mảnh dẻ, độ tuổi mười bảy mười tám bước tới cạnh Lãnh chúa Nestor. Mái tóc đen của cô ta được cắt ngắn và ôm sát khuôn mặt. Cô ta mặc đồ da cưỡi ngựa kèm theo một chiếc áo giáp xích nhẹ. Cô cúi đầu chào Catelyn, duyên dáng hơn nhiều so với vị Lãnh chúa kia. “Tôi và quý bà sẽ không gặp nguy hiểm gì. Tôi rất vinh dự được hộ tống bà lên lầu đài. Tôi đã leo núi trong đêm cả trăm lần rồi. Mychel nói chắc hẳn cha tôi là một con dê.”

Cô ta nói khá tự mãn khiến Catelyn phải mỉm cười. “Cháu gái, tên cháu là gì?”

“Mya Stone, nếu nó làm phu nhân vui,” cô gái nói.

Catelyn chẳng lấy gì làm vui thú, cố lắm mới giữ được nụ cười trên khuôn mặt. Stone là cái họ dành cho những đứa con hoang của Thung Lũng, cũng như Snow ở phương bắc, Flowers tại Highgarden; ở mỗi nơi trong Bảy Phụ Quốc, phong tục đều dành cho những đứa trẻ không cha một cái họ ình.

Catelyn không ghét bỏ gì cô bé này, nhưng bà không thể nào không nghĩ tới đứa con hoang của Ned đang sống trên Tường Thành, và ý nghĩ đó làm bà vừa tức vừa thấy có tội. Bà cố tìm ra một câu trả lòi.

Lãnh chúa Nestor lên tiếng phá tan sự im lặng. “Mya là một cô bé thông minh, và nếu cô ta dám thề sẽ mang bà an toàn đến với phu nhân Lysa, tôi sẽ tin cô bé. Cô bé chưa từng làm tôi thất vọng.”

“Vậy ta sẽ đặt sinh mạng mình vào tay cháu, Mya Stone nhé,” Catelyn nói. “Lãnh chúa Nestor, tôi giao cho ông nhiệm vụ canh giữ tù nhân của tôi.”

“Và tôi lệnh cho ông mang cho tên tù nhân này một cốc rượu với một con gà rán giòn ngon lành, trước khi hắn chết đói,” Lannister nói. “Và một cô gái cũng được, nhưng tôi nghĩ yêu cầu ông thế là quá nhiều.” Tay lính đánh thuê Bronn cười ầm ĩ.

Lãnh chúa Nestor phớt lờ câu nói đùa. “Tuân lệnh phu nhân, tôi sẽ làm theo lời bà.” Chỉ tới lúc đó ông ta mới thèm nhìn gã lùn. “Đưa Lãnh chúa nhà Lannister của chúng ta tới xà lim trong tháp, và mang cho ngài ấy chút thịt và mật ong.”

Catelyn tạm biệt chú cùng những người khác khi Tyrion Lannister bị giải đi, và đi theo cô gái con hoang kia qua lâu đài. Hai con la đang đợi sẵn ở sân trên và được đóng yên sẵn sàng. Mya giúp bà lên ngựa trong khi một gã lính gác mặc áo choàng xanh da trời mở cánh cổng hậu nhỏ hẹp. Phía trước là cánh rừng thông và vân sam rậm rạp, còn ngọn núi trông như một bức tường hắc ám, nhưng những bậc ở đó được cắt sâu trong đá, lượn lên tới trời. “Vài người thấy chuyến đi dễ dàng hơn nếu họ nhắm mắt “ Mya nói trong khi điều khiển la đi qua cổng vào cánh rừng tối. “Khi họ sợ hay chóng mặt, họ thường ôm con la quá chặt. Chúng không thích thế.”

“Ta là người nhà Tully và kết hôn với người nhà Stark,” Catelyn nói. “Ta không dễ dàng kinh hãi. Cháu có định thắp đuốc không?” Những bậc thang tối như hũ nút.

Cô gái nhăn mặt. “Ánh đuốc sẽ làm phu nhân lóa mắt. Trong một đêm trời quang mây tạnh thế này, chúng ta chỉ cần trăng sao là đủ. Mychel nói cháu có con mắt của cú.” Cô ta leo lên con la và thúc nó đi trước. Con la của Catelyn bám đuôi.

“Cháu đã từng nhắc tới MychelCatelyn nói. Những con la đi chậm rãi, từ tốn, nhưng vững vàng. Bà vô cùng hài lòng.

“Mychel là tình yêu của đời cháu,” Mya giải thích. “Mychel Redfort. Anh ấy là người hầu cho Ser Lyn Corbray. Chúng cháu sẽ kết hôn khi anh ấy trở thành hiệp sĩ, chắc năm nay hoặc năm sau thôi.”

Cô gái này nói chuyện khá giống Sansa, rất hạnh phúc và ngây thơ với những giấc mơ. Catelyn mỉm cười, nhưng nụ cười vương vất nỗi buồn. Gia tộc Redfort là một gia tộc lâu đời, mang dòng máu của Tiền Nhân trong huyết quản. Có thể cậu ta yêu cô gái này, nhưng không một Redfort nào lại đi lấy một đứa con hoang. Gia đình cậu ta sẽ sắp xếp một đám môn đăng hộ đối hơn, với một tiểu thư nhà Corbray, Waynwood, Royce, hay có lẽ một danh gia vọng tộc nào đó ngoài Thung Lũng. Nếu Mychel Redfort chung sống với cô gái này, đó sẽ là một chuyện kinh thiên động địa.

Đường lên dễ dàng hơn Catelyn nghĩ. Rừng cây khá rậm rạp, những cái cây đan vào nhau tạo thành một mái nhà xanh rì che lấp ánh trăng, vì thế họ giống như đang đi trong một đường hầm tối vậy. Nhưng những con la đi khá chắc chắn và không tỏ ra mệt mỏi, còn Mya Stone rõ ràng được trời phú cho đôi mắt cú đêm. Họ bước từng bước, vòng vèo đi trên đường núi. Một tầng lá kim rơi xuống phủ dày mặt đất, khiến cho tiếng chân la chỉ gây ra những âm thanh khẽ trên nền đá. Sự tĩnh lặng an ủi bà, và cuộc hành trình nhè nhẹ lắc lư khiến Catelyn đu đưa trên yên. Bà phải cố chống lại cơn buồn ngủ.

Có lẽ bà đã chợp mắt một lúc, vì đột nhiên cánh cổng sắt xuất hiện sừng sững trước mặt bà. “Stone,” Mya vui vẻ xưng tên và xuống la. Những ngọn giáo sắt xếp hàng trên bức tường đá, và hai ngọn tháp tròn vươn lên từ trạm gác. Cánh cổng bật mở cùng tiếng hô của Mya. Bên trong một hiệp sĩ béo tốt chỉ huy trạm gác chào Mya và mời họ những xiên thịt cá hồi nướng với hành còn nóng hổi. Catelyn đã không nhận thấy mình đói tới mức nào. Bà ăn ngay trên sân trong khi những người làm trong chuồng ngựa chuyển yên sang những con la mới. Nước mỡ nóng chảy xuống cằm và dính vào áo choàng của bà, nhưng bà quá đói chẳng thèm quan tâm.

Sau đó họ dẫn ra một con la mới, và họ lại tiếp tục chuyến hành trình dưới ánh trăng. Chặng thứ hai đối với Catelyn dường như trắc trở hơn. Đường đi dốc hơn, những bậc đá trơn nhẵn hơn, và đây đó lại nhô lên những tảng đá lởm chởm hay những viên đá cuội. Mya phải xuống ngựa không dưới mười lần để dịch những tảng đá khỏi đường. “Bà sẽ không muốn con la của mình gẫy chân tại đây đầu,” cô nói.

Catelyn buộc phải đồng ý. Giờ bà có thể cảm nhận độ cao rõ ràng hơn. Cây ở đây thưa thớt hơn, và gió thổi mạnh hơn, những cơn gió giật mạnh vải áo và làm tóc bà lòa xòa xuống mắt. Dần dần, những bậc thang cao gấp đôi, và bà có thể nhìn thấy thấy trạm Đá ở dưới kia, và Cổng Trời còn xa hơn nữa, ánh đuốc lập lòe trông như những ánh nến.

Trạm Tuyết nhỏ hơn trạm Đá, chỉ gồm một ngọn tháp canh đơn độc, một ngôi nhà gỗ và một chuồng ngựa ẩn khuất dưới bức tường đá thấp không trát vữa, nép mình bên Cây Thương của Người Khổng Lồ theo cái cách dễ dàng điều khiển toàn bộ đoạn thang từ trạm gác dưới lên. Nếu kẻ thù muốn vào Eyrie phải đánh từ trạm Đá đánh tới, trong khi những mũi tên như mưa bay xuống từ trạm Tuyết phía trên. Tướng chỉ huy, một chàng hiệp sĩ trẻ mặt rỗ đã mời họ bánh mỳ, pho mát và dừng chân để sưởi ấm, nhưng Mya từ chối. “Chúng ta phải tiếp tục đi, thưa phu nhân,” cô ta nói. “nếu lệnh bà đồng ý.” Catelyn gật đâu.

Họ tiếp tục cưỡi trên những con la mới. La trắng. Mya mỉm cười khi nhìn thấy bà cưỡi con la màu trắng. “Whitey là một con la tốt, thưa phu nhân. Đi vững chãi, kể cả trên mặt băng, nhưng bà phải cẩn thận. Nó sẽ đá nếu như không thích người.”

Con la trắng có vẻ thích Catelyn; tạ ơn thần thánh rằng nó không đá bà. Đường không phủ băng, và bà cũng vô cùng mừng vì điều đó. “Mẹ tôi nói, cách đây hàng trăm năm, đây chính là nơi tuyết rơi đầu tiên,” Mya nói. “Trên đây luôn luôn trắng tuyết, băng giá không thể nào tan chảy.” Cô gái nhún vai. “Tôi không thể nhớ đã từng nhìn thấy tuyết ở đoạn này, nhưng có lẽ từng có một thời kỳ như vậy, vào thời cổ xưa nào đó.”

Catelyn nghĩ, cô gái này mới trẻ trung làm sao, rồi cố nhớ xem bà có từng như vậy không. Cô gái này đã sống nửa cuộc đời trong mùa hè, và đó là tất cả những gì cô bé biết. Bà chỉ muốn nói với cô, con gái ơi, mùa đông đang tới đấy. Bà suýt buột miệng nói ra. Có lẽ cuối cùng bà đã trở thành một người nhà Stark thực thụ.

Trên Tuyết, gió chẳng khác nào một sinh vật sống, hú hét xung quanh họ như sói đồng hoang, sau đó rơi vào hư không như thể muốn dụ dỗ họ đi cùng. Những ngôi sao dường như sáng hơn, gần hơn đến nỗi dường như bà có thể chạm tới chúng, và mặt trăng lưỡi liềm kia thật lớn trên bầu trời đen. Khi đi lên, Catelyn nhận ra rằng nhìn lên sẽ tốt hơn nhìn xuống. Những bậc đá đã nứt vỡ sau nhiều thế kỷ bị đóng băng và bị dẫm dưới không biết bao nhiêu vết chân la, và kể cả trong bóng tối, độ cao vẫn khiến bà sợ thót tim. Khi họ tới một eo núi cao giữa hai vách đá, Mya xuống ngựa. “Tốt hơn hết chúng ta nên dẫn la qua,” cô gái nói. “Thưa phu nhân, gió ở đây hơi đáng sợ.”

Catelyn lóng ngóng di chuyển trong bóng tối và nhìn con đường mòn trước mặt; dài sáu mét và rộng gần một mét, nhưng vực thẳm nằm sâu hun hút hai bên. Bà có thể nghe thấy tiếng gió rít. Mya bước nhẹ nhàng, con la bình tĩnh theo sau khi họ đi qua cây cầu đá. Giờ tới lượt bà. Nhưng bước đầu tiên đã khiến bà sợ cứng người. Bà có thể cảm nhận sự trống trải, vực đen sâu hoắm xung quanh bà. Bà dừng lại, run rẩy, sợ hãi không đi nổi. Gió gầm thét và thổi tung áo choàng, cố lôi bà ra rìa núi. Catelyn lùi lại một chút, nhưng con la ngay sau lưng bà, làm bà không có đường lùi. Mình sẽ chết tại đây thôi, bà thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống sống lưng.

“Phu nhân Stark,” Mya gọi từ bên kia vực đá. Tiếng cô như cách đó cả ngàn dặm. “Bà ổn chứ?”

Catelyn nuốt hết chút tự trọng cuối cùng “Cô bé à, ta không làm được,” bà hét.

“Không, bà làm được,” cô gái nói. “Cháu biết bà có thể. Nhìn xem đường rộng thế nào kìa.”

“Ta không muốn nhìn,” Thế giới dường như đang chao đảo, núi, bầu trời, những con la quay cuồng như con gụ của bọn trẻ nhỏ. Catelyn nhắm mắt để ổn định hơi thở.

“Cháu sẽ quay sang đó,” Mya nói. “Phu nhân, đừng di chuyển.”

Di chuyển là điều cuối cùng Catelyn muốn. Bà nghe tiếng gió rít và tiếng áo da sột soạt trên đá. Sau đó Mya đã tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà. “Nếu muốn bà có thể nhắm mắt lại. Giờ thả dây ra, Whitey sẽ tự lo cho nó. Được rồi, phu nhân. Cháu sẽ dẫn bà sang, dễ lắm, bà sẽ thấy. Bước theo cháu nào. Đúng rồi, nhấc chân thôi, đặt lên chút thôi. Đó. Giờ thêm bước nữa. Dễ mà. Bà có thể chạy sang cũng được. Bước nữa, tiếp nào. Đúng rồi.” Và thế là, từng bước từng bước, cô gái dắt Catelyn sang, trong tình trạng mắt nhắm nghiền và run rẩy, trong khi con la trắng lẳng lặng theo sau.

Trạm gác mang tên Cổng Trời chẳng hơn gì một bức tường đá cao hình lưỡi liềm mọc lên ở bên vách núi, nhưng đối với Catelyn Stark kể cả những ngọn tháp cao ngất của Valyria cũng không thể đẹp hơn được. Cuối cùng bà cũng đã thấy tuyết; những tảng đá phong sương của Cổng Trời bị băng phủ, và những ngọn giáo băng nhỏ rủ từ trên xuống.

Mặt trời bắt đầu mọc từ phương đông khi Mya Stone chào những người lính gác, và cánh cổng trước mặt họ bật mở. Bên trong những bức tường chỉ có những bệ phóng và những tảng đá đủ cỡ. Chắc chắn việc dễ dàng nhất trên thế giới này là bắn đá từ đây xuống. Trước mặt họ là một kẽ đá.

“Chuồng ngựa và trại lính ở trong đó,” Mya nói. “Đoạn đường cuối chúng ta sẽ đi xuyên qua núi. Nó hơi tối một chút, nhưng ít nhất bà cũng tránh được gió. Những con la chỉ đi được tới đây thôi. Qua đây, đường chỉ rộng bằng ống khói, giống một cầu thang đá hơn là những bậc đá, nhưng cũng không tệ lắm đâu. Chỉ một giờ nữa chúng ta sẽ tới thành.”

Catelyn nhìn lên. Ngay bên trên trong ánh bình minh mờ nhạt, bà có thể thấy chân thành Eyrie. Nó chỉ cách đầu họ khoảng hai trăm mét thôi. Từ đây nhìn lên tòa thành giống một tổ ong trắng nhỏ. Bà nhớ chú đã nói gì về những những cái giỏ và cân trục.

“Nhà Lannister có thể có lòng tự trọng của họ,” bà nói với Mya, “nhưng người nhà Tully thức thời hơn. Ta đã cưỡi ngựa cả ngày và gần như cả đêm. Bảo họ thả giỏ xuống, ta sẽ lên cùng những củ cải.”

Mặt trời đã lên tới đỉnh núi khi Catelyn Stark tới Eyrie. Một người đàn ông tóc trắng, to bè mặc áo choàng xanh da trời và áo giáp ngực có in hình mặt trăng và chim cắt giúp bà ra khỏi giỏ; Ser Vardis Egen, chỉ huy đội lính gác của Jon Arryn. Bên cạnh ông là Maester Colemon, gầy gò và lo lắng, đầu lơ thơ vài sợi tóc và đầy ngấn cổ.

“Phu nhân Stark,” Ser Vardis nói, “Được gặp phu nhân, chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.” Maester Colemon gục gặc đầu đồng ý. “Quả thực vậy, thưa phu nhân. Tôi đã báo cho em gái bà. Bà ra lệnh đánh thức bà ấy dậy ngay khi phu nhân tới.”

“Ta mong là em ấy ngủ ngon “ Catelyn nói với sự cay đắng có vẻ khó chịu.

Lính gác hộ tống bà từ cần trục lên cầu thang cuốn. Thành Eyrie là một lâu đài nhỏ nếu so với các danh gia khác; bảy tòa tháp trắng duyên dáng san sát như những mũi tên đặt trên vách núi. Ở đây không cần các chuồng ngựa, lò rèn hay chuồng chó, nhưng Ned nói kho thóc ở đây phải lớn ngang bằng kho thóc của Winterfell, và những ngọn tháp đủ chứa năm trăm người.

Nhưng nó vẳng lặng tới kỳ lạ khi Catelyn đi qua, hành lang đá mờ ảo, vang vọng và trống trải.

Lysa đang một mình đợi bà trong thư phòng, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ. Mái tóc nâu vàng thả dài trên vai và rủ xuống lưng. Một hầu gái đứng đằng sau, trải những lọn tóc rối, nhưng khi Catelyn bước vào, em gái bà đứng lên và mỉm cười.

“Chị Cat,” cô nói. “Ôi chị Cat, em rất mừng được gặp chị. Chị gái xinh đẹp của em.” Cô chạy tới ôm chị gái mình. “Quá lâu rồi,” Lysa thì thầm vào tai bà. “Ôi, quá quá lâu rồi.”

Thực ra, họ đã xa nhau năm năm; đối với Lysa, là năm năm cực khổ. Họ đã mất mát quá nhiều. Em gái bà trẻ hơn hai tuổi, nhưng giờ trông cô già hơn. Lysa vốn đã thấp hơn Catelyn, nay có phân phát tướng hơn, gương mặt nhợt nhạt và phù nề. Cô có đôi mắt xanh dương của nhà Tully, nhưng nhạt hơn và sóng sánh như nước vậy. Khóe miệng cô dường như luôn hờn giận. Khi ôm em, Catelyn chợt nhớ tới cô gái nhỏ nhắn, bộ ngực căng tròn ngày hôm đó cùng cô đứng đợi vị hôn phu trong điện thờ của Riverrun. Cô gái đó mới đáng yêu và tràn trề hy vọng làm sao. Tất cả những nét đẹp thời thanh xuân của cô chỉ còn lại suối tóc nâu vàng dày thả tới eo thôi.

“Trông em ổn lắm,” Catelyn nói dối, “nhưng... có vẻ mệt mỏi.”

Cô gái rời bà ra. “Mệt mỏi. Đúng. Vâng, đúng rồi.” Có vẻ sau đó cô đã nhận thấy có những người xung quanh mình; cô hầu gái, Maester Colemon, Ser Vardis. “Lui ra,” cô nói. “Ta muốn một mình tâm sự với chị.” Cô nắm lấy tay Catelyn khi họ lùi ra.

... và thả ngay khi cánh cửa đóng lại. Catelyn thấy nét mặt cô em thay đổi. Nó giống khi mặt trời ấn khuất dưới đám mây. “Chị mất trí rồi sao?” Lysa quát. “Chị mang hắn tới đây, không hỏi em trước, còn không thèm báo trước là chị đang mang mẹ con em vào cuộc đấu đá của chị và nhà Lannister...”

“Cuộc đấu đá của chị?” Catelyn không thể tin vào điều mình vừa nghe. Một ngọn lửa lớn đang cháy trong lò, nhưng trong giọng nói của Lysa không có chút ấm áp nào. “Em gái, trước tiên chúng gây hấn với em. Chính em mới là người gửi lá thư đáng nguyền rủa đó tới, chính em là người đã viết nhà Lannister giết chết chồng em.”

“Để cảnh báo chị, để chị tránh xa chúng ra! Em không bao giờ muốn đánh nhau với chúng! Thần thánh ơi, Cate, chị có biết mình làm gì không?”

“Mẹ ơi?” một giọng nho nhỏ cất lên. Lysa quay lại, cái áo chùng nặng nề cuốn quanh cô. Robert Arryn, Lãnh chúa thành Eyrie, đang đứng ở cửa, nắm chặt lấy con búp bê vải rách nát và nhìn họ bằng cặp mắt to tròn. Thằng bé gầy yếu tới tội nghiệp, thấp bé hơn bạn đồng trang lứa và lúc nào cũng ốm đau, thi thoảng lại run lên từng cơn. Các học sĩ chuẩn đoán đây là chứng động kinh. “Con nghe có tiếng nói.”

Cũng đúng thôi, Catelyn nghĩ; Lysa gần như hét lên cơ mà. Nhưng, em gái bà vẫn nhìn xoáy vào bà. “Đây là bác Catelyn, con yêu. Chị gái mẹ, phu nhân Stark. Con nhớ không?”

Cậu bé nhìn bà bằng đôi mắt vô hồn. “Con cũng nghĩ thế,” cậu ta nói, chớp mắt, dù lúc Catelyn gặp cậu bé, cậu bé còn chưa đầy một tuổi.

Lysa ngồi cạnh lò sưởi và nói, “Tới với mẹ nào, con yêu.” Cô vuốt thắng bộ đồ ngủ và mái tóc nâu của cậu bé. “Nó thật đẹp đúng không? Và mạnh mẽ nữa. Chị đừng tin những gì mình nghe. Jon biết. Chàng nói với em rằng, hạt giống này rất mạnh mẽ. Đó là lời trăn trối cuối cùng của chàng. Chàng cứ nhắc đi nhắc lại tên Robert, và nắm chặt tay em đến in thành vết. Hãy nói với họ, hạt giống rất mạnh mẽ. Hạt giống của chàng. Chàng muốn tất cả biết rằng con trai em rồi sẽ trở thành một đứa trẻ mạnh mẽ”

“Lysa” Catelyn nói, “Nếu em đúng về nhà Lannister, vậy chúng ta càng có thêm lý do để hành động nhanh lên. Chúng ta...”

“Đừng nói trước mặt con em,” Lysa nói. “Thắng bé rất nhạy cảm mà chị?”

“Thắng bé là Lãnh chúa thành Eyrie và là Người Bảo Vệ Thung Lũng.” Catelyn nhắc em nhớ, “và giờ không phải lúc lo nhạy cảm. Ned nghĩ sắp xảy ra chiến tranh rồi.”

“Im đi!” Lysa quát. “Chị đang làm thắng bé sợ.” Robert nhỏ bé ngoái vội lại nhìn Catelyn rồi rùng mình. Con búp bê của cậu ta rơi xuống thảm, và cậu ta bám chặt vào mẹ. “Đừng sợ mà con yêu,” Lysa thì thầm. “Mẹ ở đây rồi, không ai có thế làm hại con.” Cô cởi áo choàng để lộ ra bộ ngực trắng xanh, nặng nề với đầu vú đỏ sậm. Thắng bé vui vẻ nắm lấy, rúc mặt vào ngực mẹ và bắt đầu bú. Lysa vuốt tóc con.

Catelyn không nói lên lời. Bà ngờ vực nghĩ, đây là con trai Jon Arryn sao. Bà nhớ lại đứa con của mình, bé Rickon mới ba tuổi đầu, chỉ lớn bằng nửa đứa nhỏ này, nhưng dũng cảm gấp năm lần. Chẳng trách sao các lãnh chúa vùng Thung Lũng lại đứng ngồi không yên. Lằn đầu tiên bà hiểu vì sao nhà vua lại cố tách đứa nhỏ khỏi mẹ để đưa đi làm con nuôi nhà Lannister...

“Chúng ta an toàn rồi,” Lysa đang thủ thỉ. Catelyn không biết là an toàn với cô ấy hay với thắng bé.

“Đừng ngốc thế,” Catelyn nói, con giận đang bùng lên. “Không ai an toàn hết. Nếu em nghĩ trốn ở đây sẽ khiến nhà Lannister quên em đi sao, em nhầm rồi”

Lysa che tai thằng bé. “Dù cho họ có mang quân đội đi qua núi và vượt qua Cổng Máu, thành Eyrie vẫn bất khả xâm phạm. Chị đã thấy rồi đấy. Không một đội quân nào có thể vươn nổi tới nơi này.”

Catelyn chỉ muốn tát cô em. Bà nhận ra chú Brynden đã cố báo trước với bà. “Chẳng có pháo đài nào là bất khả xâm phạm.”

“Có pháo đài này,” Lysa khăng khăng. “Ai cũng nói vậy. Chỉ có một vấn đề là, em sẽ làm gì với tên Quỷ Lùn chị mang tới cho em?”

“hắn là người xấu hả mẹ?” Lãnh chúa Eyrie hỏi, miệng vẫn ngậm vú mẹ, núm vú ướt nhẹp và đỏ sậm.

“Người rất xấu,” Lysa nói trong khi cuộn người lại, “Nhưng mẹ không để ai làm hại con trai nhỏ bé của mẹ đâu.”

“Cho hắn bay đi,” Robert vui vẻ nói.

Lysa xoa đầu cậu con trai. “Có lẽ,” cô lẩm bẩm. “Có lẽ chúng ta sẽ làm vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.