*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối khiến người ta có chút hoa mắt. Dư Tô phải mất hơn mười giây mới thấy đại khái bộ dạng của người kia.
Ngay từ đầu, nàng cho rằng người bị treo là nam, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, kỳ thật là một phụ nữ để tóc ngắn.
Hai tay người nọ bị trói gô ra sau lưng, thân thể bị treo ở giữa không trung bằng một sợi dây thừng. Phía dưới chính là bệ bếp đặt cái nồi sắt lớn kia.
Thân thể nữ nhân tóc ngắn ở giữa không trung hơi hơi lay động, trừ cái này ra, không có động tĩnh gì khác.
Dư Tô thấy vậy, liền yên tâm một ít, nương theo thời điểm ánh đèn sáng lên cẩn thận đánh giá cả gian phòng bếp.
Mọi thứ đều bình thường, kỳ quái nhất chính là cái bệ bếp này.
Bệ bếp bình thường đều được thiết kế dựa sát tường, nhưng bệ bếp này lại ở trung ương phòng bếp. Hơn nữa, bởi vì khách sạn là nơi thường xuyên cung ứng đồ ăn, một lần cần làm rất nhiều suất ăn cho khách, nên bệ bếp tất nhiên vừa lớn vừa dài, đặt ở chính giữa phòng rõ ràng thực bất tiện.
Nàng đang nghĩ ngợi, đèn trong phòng bếp đột nhiên khôi phục bình thường. Tuy nhiên, người phụ nữ tóc ngắn treo ở giữa không trung kia vẫn không biến mất.
Dư Tô liếc mắt một cái liền đối diện với gương mặt của đối phương.
Gương mặt kia……nàng nhất thời không biết nên hình dung thế nào.
Giống như tất cả cảm xúc ở mặt trái trên thế giới đều biểu hiện ở trên khuôn mặt này. Chỉ mới nhìn một cái, Dư Tô liền cảm thấy trong lòng phi thường không thoải mái, phảng phất như từ trên khuôn mặt kia nhìn thấy được thảm trạng tàn khốc dưới mười tám tầng địa ngục, làm mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều toát ra cảm giác lạnh lẽo khó miêu tả.
Cho dù trước đó có nhìn đến bộ dáng Tiết Mi chết thảm, nàng hoàn toàn không hề có loại cảm giác này.
Vì cớ gì nữ nhân tóc ngắn này lại lộ ra biểu tình thống khổ như vậy?
Dư Tô không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt cô ta, ánh mắt dần hạ xuống phía dưới thân thể.
Từ cổ đến chân vẫn hoàn chỉnh, ngay cả một vết thương cũng không có. Chỉ là trên hai chân có kẹp hai thanh gỗ dài, khiến cô ta vô pháp gập lại hai chân, chỉ có thể thẳng đứng người, bị treo lơ lửng.
Nhưng lúc ánh mắt Dư Tô từ bắp chân rơi xuống bàn chân, rốt cuộc minh bạch vì sao nữ nhân nọ lại lộ ra biểu tình thống khổ tuyệt vọng như vậy.
“Hai chân cô ta đã bị nấu chín.” Ngữ khí của Vương Tam bình tĩnh đến mức làm người ta líu lưỡi.
Dư Tô quay đầu nhìn hắn một cái, không thể tin hỏi:
“Có phải ở……lúc còn sống bị nấu hay không?”
Biểu tình của nữ nhân tóc ngắn kia thật sự quá thống khổ. Hơn nữa, vị trí phía dưới chỗ cô ta bị treo chính là một cái nồi sắt lớn, khiến Dư Tô không thể không sinh ra ý niệm như vậy.
Nàng phảng phất nhìn thấy một nữ nhân, ở lúc còn sống bị treo phía trên nồi sắt, hai chân bị nhúng vào trong nồi chứa đầy nước, trong quá trình nước dần dần sôi trào, càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng thống khổ, càng ngày càng sống không bằng chết.
Dưới trạng thái còn tỉnh táo, cô ta sẽ từng chút một cảm giác được nhiệt độ thay đổi từ hai chân truyền đến, cuối cùng bị nước sôi nung đến toàn bộ bàn chân đều phồng rộp lên, đau đớn, bất lực, khổ sở, không ngừng kêu la thảm thiết, nhưng rốt cuộc chỉ có thể nhìn hai chân mình bị nồi nước chậm rãi nấu chín.
Đây là thủ pháp tra tấn tàn nhẫn cỡ nào? Quả thực có thể so với các loại khổ hình ở cổ đại.
Vương Tam cong lên khóe môi, thập phần hứng thú nói:
“Nhiệm vụ lần này tuy rằng không khó, nhưng cốt truyện rất thú vị.”
Dư Tô thầm nghĩ, ngài so với câu chuyện nơi này còn thú vị hơn, dưới loại tình huống như vậy còn cười được?
Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi:
“Chúng ta hiện tại có cần vào xem một chút hay không?”
Vương Tam nhướng mày:
“Dám vào sao?”
Dư Tô cười, giống như đứa trẻ ở bên cạnh tượng Phật Di Lặc:
“Manh mối quan trọng như vậy, đương nhiên là...để đại thần ngài đi trước!”
Vương Tam lộ ra vẻ mặt "quả như dự kiến", xoay người trở về, trong miệng nói:
“Về phòng, ngủ.”
“Thật không vào?” Dư Tô có chút không hiểu.
Vương Tam không trả lời, bước một mạch đến đại sảnh mới dừng lại, chỉ vào phòng bà chủ:
“Gõ cửa.”
Lại muốn kêu nàng đi thí mạng?
Dư Tô lã chã chực khóc:
“Không phải là vị hôn phu của người ta sao? Nỡ kêu người t...kêu vị hôn thê đáng yêu đi mạo hiểm? Hức hức hức……”
“A!” Vương Tam cười nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên thấu lại gần nàng, cười đến phi thường đáng giận:
“Nếu là vị hôn thê, vậy lát nữa cùng nhau ngủ trên giường?”
"...Tôi đi gõ cửa.” Dư Tô nhận mệnh hướng về phía cửa phòng bà chủ đi đến.
Thật là nam nhân thúi, không biết thương hương tiếc ngọc!
Dư Tô đứng trước cửa phòng, quay đầu lại nhìn Vương Tam một cái, xác định hắn ở ngay phía sau, mới cắn răng nâng tay, gõ lên cánh cửa trước mặt.
Tiếng đập cửa không lớn, nhưng ở ban đêm yên tĩnh lại phá lệ vang dội.
Dư Tô đợi một lát, không nghe được trong phòng truyền đến động tĩnh gì, nghi hoặc quay lại nhìn Vương Tam.
Vương Tam giống như đại lão gia phân phó:
“Gõ lần nữa.”
Thật muốn đập hắn! Dư Tô liền xem cánh cửa trước mặt như cái mặt hắn, hung hăng đập hai ba cái.
Lại đợi thêm mười giây, Vương Tam nói:
“Được rồi, đi thôi.”
Dư Tô ngây ngẩn:
“Chỉ có như vậy?”
Vương Tam ngừng lại ở bậc thang thứ hai, hỏi:
“Thế nào? Muốn được ôm đi lên?”
“……”
“Anh lớn như vậy, từng bị ai đánh qua chưa?” Dư Tô hỏi.
Vương Tam cười:
“Đánh qua không ít người.”
Được thôi, lão nhân gia ngài thắng. Dư Tô không muốn cùng hắn nói chuyện, mặt vô biểu tình hướng lên lầu.
Hai người một trước một sau trở lại phòng. Thi thể nữ quỷ ngã trong phòng cùng với máu tươi trên mặt đất đã không thấy đâu, phảng phất như trước giờ chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì.
-----~‡TK-Wattpad‡~-----
Sáng sớm hôm sau, Dư Tô còn đang lim dim trong mộng, đột nhiên bị một tiếng đập cửa đánh thức.
Nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, nghe được trong phòng vệ sinh loáng thoáng truyền ra tiếng nước, lại nhìn qua cái giường lớn trống rỗng, tức giận bất bình vỗ vỗ cái lưng đau nhức đi mở cửa.
Cửa vừa mở, Lý Nhất liền tràn đầy quan tâm hỏi:
“Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Dư Tô chớp mắt, lắc đầu cười:
“Nếu đã xảy ra chuyện, tôi còn có thể đứng đây nói chuyện với cô sao?”
Trang Hàm đứng phía sau Lý Nhất, nhanh chóng hỏi:
“Tối hôm qua hai người làm thế nào tránh thoát một kiếp? Mở cửa hay không mở?”
“Mở.”
“Sau đó thì sao?” Lý Nhất hỏi tiếp.
Dư Tô nhún vai:
“Không có sau đó, mở cửa là xong chuyện, liền ngủ đến tận bây giờ.”
Lý Nhất cười nói:
“Không có khả năng, sao có thể đơn giản như vậy? Hai người không phải đã tìm được manh mối gì lại cố ý không nói cho bọn tôi biết đi?”
“Cô gái, mới sách sớm đã bôi nhọ danh dự người khác như vậy không tốt lắm đâu.” Dư Tô cười tủm tỉm, xoay người quay vào phòng, bộ dáng không muốn tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện.
Lý Nhất nóng nảy, bật thốt lên:
“Tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô cùng Vương Tam vào căn phòng kia, sau đó còn xuống lầu, ít nhất qua nửa canh giờ mới trở về. Đừng nói là trong nửa giờ kia, hai người cái gì cũng không phát hiện!”
Dư Tô dừng bước, quay đầu lại, lộ ra biểu tình kinh ngạc:
“A? Còn tưởng hai người ngủ quá say, nên mới không đi ra tìm manh mối, thì ra là……” Nàng kéo dài âm cuối, lộ ra nụ cười tràn ngập hàm ý.
Trang Hàm tự giác chột dạ, ho một tiếng:
“Vốn là muốn đi ra……”
Dư Tô vẫn tươi cười đầy mặt, chậm rãi nói:
"Khách sạn này nhỏ như vậy, tìm manh mối rất dễ dàng. Tôi nghĩ đêm nay hai người nhất định có thể tìm được, không cần tôi nhiều lời vô ích.”
Trang Hàm là người mới, đại khái chỉ nghe theo lời Lý Nhất phân phó, cũng không tính cái gì. Nhưng tối hôm qua Lý Nhất hiển nhiên đã xem Dư Tô cùng Vương Tam như pháo thí.
Nếu tối hôm qua hai người ở bên ngoài gặp được nguy hiểm, chết chỉ có nàng cùng Vương Tam. Còn nếu an toàn thuận lợi tìm được manh mối, Lý Nhất chỉ cần qua đây dò hỏi là có thể không cần tốn nhiều sức lực mà lấy được manh mối yêu cầu. Cho dù tính như Vương Tam cùng nàng đều chết ở bên ngoài, nói không chừng vẫn có thể tìm được một ít manh mối hữu dụng trên thi thể hai người. Thật đúng là một kế hoạch tốt.
Đáng tiếc, Dư Tô không phải đồ ngốc, có thể tiết lộ cho bọn họ mở cửa mới là đường sống đã không tồi.
Lý Nhất có hơi tức giận, xụ mặt nói:
“Tất cả mọi người đều làm cùng một cái nhiệm vụ, chia sẻ manh mối mới có thể nhanh chóng hoàn thành trò chơi, không phải sao? Sao có thể ích kỷ như vậy?”
Dư Tô cười cười:
“Nói rất đúng, từ nhỏ đến lớn tôi đều rất ích kỷ. Mẹ tôi không biết đã giáo huấn qua bao nhiêu lần. Bất quá, con người vốn không bao giờ hoàn mỹ, cho nên tính tình đó có làm thế nào cũng không thay đổi được.”
Nghe nàng nói hươu nói vượn, Lý Nhất càng nóng nảy, dậm chân nói:
“Đừng nói Đông nói Tây nữa, mau nói manh mối cho chúng tôi biết! Như vậy mọi người mới có thể căn cứ vào manh mối mà bàn tính xem bước tiếp theo nên làm cái gì!”
Dư Tô thật sự không muốn nói, nhưng quả thực nên lấy đại cục làm trọng. Thời điểm nàng đang do dự, cửa buồng vệ sinh bật mở.
Vương Tam cầm khăn lông lau đầu tóc ướt, cất bước đi ra, nhìn về phía Dư Tô nói:
“Chút nữa chúng ta cùng ra ngoài một chuyến.”
Dư Tô ngẩn người:
“Bên ngoài không phải đang mưa sao?” Hơn nữa còn là loại mưa đáng sợ hơn so với đao kiếm.
Vương Tam ghét bỏ ngó nàng một cái:
“Không biết kéo màn lên xem sao?”
Lúc này Dư Tô mới chú ý tới cửa sổ, vừa nhìn liền thấy bên ngoài đã cực kỳ sáng sủa, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng lạn. Đừng nói là mưa, ngay cả một mảnh mây đen cũng không có.
Nàng thậm chí còn thấy được từng mái nhà nhấp nhô ở bên ngoài. Rõ ràng ngày hôm qua, ngoài cửa sổ trừ bỏ mưa to, cái gì cũng không thấy.
“Hai người muốn ra ngoài? Bọn tôi cũng đi!” Lý Nhất phá lệ nhiệt tình nói.
Vương Tam mặt vô biểu tình nhìn Lý Nhất:
“Tôi cùng vị hôn thê của mình ra ngoài hẹn hò, mấy người đi theo làm gì? Ban ngày ban mặt, chúng tôi không cần bóng đèn.”
Lý Nhất đụng vào vách tường, trừng mắt nhìn Dư Tô một cái, xoay người nói với Trang Hàm:
“Chúng ta đi!”
Dư Tô có chút không thể hiểu nổi. Rõ ràng người cự tuyệt là Vương Tam, tự dưng quay lại trừng nàng?
Nàng bĩu môi, đi vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, xong xuôi mới hỏi Vương Tam:
“Manh mối tìm được tối hôm qua có cần nói cho bọn họ hay không?”
Vương Tam cười nhẹ, từ tốn nói:
“Muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Hiện tại tôi nói cho cô thêm một kinh nghiệm - nhiều người vô dụng, chủ yếu cần đầu óc.”
Tức là không cần nói cho bọn họ? Hơn nữa, chín chữ này hình như cũng rất có đạo lý.
Dư Tô liên tục gật gù, thuận tiện nịnh nọt hắn:
“Đại thần nói gì cũng đúng. Lời đại thần nói đều là châm ngôn!”
Vương Tam lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng:
“Nếu cô sinh ra ở cổ đại, khẳng định có thể lên làm đại thái giám.”
Dư Tô thầm nghĩ: ""Xấc! Anh mới là đại thái giám!""
-----~‡TK-Wattpad‡~-----
Cơm sáng vẫn như cũ là cháo trắng kèm rau xào, nhưng Dư Tô lại hoàn toàn không có khẩu vị, một muỗng cũng chưa đụng.
Hiện tại vừa thấy đồ ăn trên bàn, nàng liền nhớ lại một màn trong nhà bếp tối hôm qua. Tuy rằng nồi nấu thức ăn bây giờ không phải cái nồi sắt lớn kia, nhưng cứ luôn cảm thấy cả người không thoải mái, ăn vào lại có cảm giác mình vừa ăn đồ ăn có quan hệ với món chân người hầm kia.