"Em hỏi chuyện này làm gì? Đây là trường thi, em chỉ cần thi thôi!"
Trên mặt giám thị nam mập mạp đứng gần cô nhất tràn đầy độc ác, Đường Tâm Quyết không hề nghi ngờ nếu không phải gã ta bận tâm đến giả thiết của phó bản thì đã nhe răng trợn mắt nhào thẳng lên rồi.
Đường Tâm Quyết vẫn bình tĩnh như thường: "Không được hỏi ạ? Không sao, lát nữa em hỏi các bạn học là được."
Giám thị im lặng hai giây: "Tùy em, đi mau lên."
Mọi người đi xuống tầng dưới trong bầu không khí im lìm, bỗng dưng Đường Tâm Quyết lại hỏi bất thình lình: "Thưa thầy, tòa nhà này có tổng cộng bao nhiêu tầng?"
Giám thị: "?"
Chẳng phải vừa nãy mới trả lời xong đó à?
Đường Tâm Quyết bình tĩnh nói: "Xin lỗi thầy, từ bé chỉ số thông minh của em đã hơi thấp, lại còn mắc phải hội chứng mất trí nhớ gián đoạn, thỉnh thoảng em sẽ hỏi một câu vài lần, mong các thầy đừng để ý."
Giám thị: "..."
Hai giây sau, Đường Tâm Quyết: "Thưa thầy, tòa nhà này..."
"Năm tầng!!"
Thầy giám thị rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, mặt mũi vặn vẹo nhìn chằm chằm cô, đôi con mắt lồi ra như muốn bắn cả vào mặt Đường Tâm Quyết.
"Cảm ơn thầy."
Đường Tâm Quyết lưu loát vào phòng trở tay đóng cửa, động tác liền mạch, chặn tiếng nghiến răng và tiếng gào rú ở ngoài.
"Đúng rồi, thầy ơi, ở ngoài có một thầy giám thị trông hơi kích động, em sợ thầy ấy lớn tiếng ảnh hưởng đến việc làm bài của mọi người." Đường Tâm Quyết mách hai thầy giáo trong phòng: "Mong hai thầy có thể xem xét xử lí một chút, em cảm ơn."
- ----------
Sau khi trong phòng ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Đường Tâm Quyết bắt đầu tập trung hết sức làm bài thi giống những thí sinh khác.
Ít nhất là nhìn bề ngoài thì cô cũng có mấy phần phong thái thí sinh đang thi đại học.
Nhưng mà khoảnh khắc yên tĩnh này bị phá vỡ chỉ sau 5 phút.
"Thưa thầy, em muốn đi WC." Đường Tâm Quyết giơ tay lên.
Vẻ mặt hai giám thị rất không tình nguyện, đứng im không nhúc nhích như bị ghim tại chỗ, lườm trừng trừng Đường Tâm Quyết mong ngóng cô đổi ý.
Đường Tâm Quyết không nao núng: "Trong các quy định thi đại học, không có quy định nào không cho phép học sinh đi WC đúng không?"
Dù phó bản có khó đến đâu cũng phải tuân theo quy tắc cốt lõi là cân bằng.
Nếu NPC đã dùng quy định thi đại học để quản lí hành động của cô một cách nghiêm khắc thì cũng tương tự vậy, cô có thể dùng quy định đó ép buộc bọn họ.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì họ cần phải tuân thủ luật.
Quả nhiên, cuối cùng NPC bất đắc dĩ phải đưa cô đi WC, chỉ có điều bọn họ phái cả một quân đoàn giám thị theo canh giữ bên ngoài.
Nhưng đợi đến khi thí sinh bị giám thị thong thả ra tới, cả "Quân đoàn" trợn tròn mắt.
Đường Tâm Quyết tỏ vẻ tiếc nuối: "Cửa nhà vệ sinh hỏng hết rồi, em không dùng được."
Giám thị: "???"
Bọn họ lập tức vào kiểm tra, chỉ thấy tay nắm cửa và khóa của tất cả các gian đều bị biến dạng, không một cái nào may mắn còn tồn tại.
"Em..." Giám thị còn chưa kịp sắp xếp lời nói sao cho hợp lí thì đã bị Đường Tâm Quyết cắt ngang: "Em mắc chứng đãng trí, không nhớ nổi mới nãy xảy ra chuyện gì, mà thời gian làm bài thi không thể lãng phí được, em thấy mấy chuyện này mình tính sau đi, lên tầng khác xem thử trước đã."
Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng, Đường Tâm Quyết nhấn mạnh hơn: "Thầy, chắc chúng ta sẽ không vì việc nhỏ xíu này mà làm chậm trễ thời gian làm bài thi đâu nhỉ?"
...
Chẳng bao lâu sau, đoàn người bước lên tầng 4.
Giám thị vào nhà vệ sinh kiểm tra trước một lượt, bước ra lạnh lùng cảnh cáo cô: "Tất cả đều bình thường."
Đường Tâm Quyết chỉ cười cười: "Thời tiết còn có mưa gió thất thường, ai mà biết được."
Một phút sau, hiện thực đã cho bọn họ biết cái gì là "Thời tiết còn có mưa gió thất thường".
Nhìn toàn bộ cửa nhà vệ sinh lại hỏng, vẻ mặt cứng đờ của giám thị xuất hiện vết nứt, nghiến răng nghiến lợi: "Em phá hỏng thiết bị thi đại học!"
"Thứ nhất, đây là thiết bị của trường học, chất lượng thế nào hẳn phải do trường học giải thích.
Thứ hai, muốn kết tội thì cần có bằng chứng." Đường Tâm Quyết xòe tay ra, bình tĩnh nói: "Em chỉ là một thí sinh thi đại học yếu ớt đau khổ vì nhà vệ sinh trục trặc dẫn tới không làm được bài thôi.
Các thầy có thể báo cáo em lên trên sau khi kết thúc cuộc thi, nhưng nếu bây giờ không thể tìm thấy phòng vệ sinh sử dụng được thì em chỉ đành từ bỏ bài thi vì việc nhỏ này vậy."
Dường như giám thị rất khó để hiểu hết nhân quả của chuyện đi WC này trong thời gian ngắn, bọn họ im lặng một lát, từ bỏ việc suy luận mà nhảy thẳng đến kết luận: "Lên tầng 5.
Nếu vẫn không được nữa thì phải về làm bài thi."
Sau đó nhấn mạnh: "Nếu không hậu quả cực kì nghiêm trọng!"
"Được, các thầy yên tâm, em thích thi đại học nhất, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn trái tim em hướng tới bài thi, thi cử chính là ánh sáng đời em."
Đường Tâm Quyết lập tức thề thốt đồng ý.
- -----------
"Tôi hận thi cử, thi cử chính là ngọn nguồn đau khổ.
Nếu ông trời ban cho tôi một cơ hội làm lại tôi ước mình có thể bỏ qua thi cử, nếu nhất định phải có thi cử thì tôi ước nó cách tôi một vạn năm."
Quách Quả suy sụp ngả vào lưng ghế, cảm giác mình sắp bị ép khô.
Cô ấy hiểu rồi, trừng phạt đáng sợ nhất thế giới không phải là bị nhốt trong phòng ngủ vật lộn với quỷ quái, mà là phải hoàn thành toàn bộ các môn thi đại học liên tục không nghỉ, thi đến mức não phình to quay mòng mòng buồn nôn, lại còn không có xíu thời gian giãn cách nào!
Ọe.
Quách Quả ôm bụng, dù không hề có cảm giác đói khát nhưng cô ấy thật sự hơi buồn nôn.
Không biết là do dùng não quá đà hay do căng thẳng, cô ấy vốn định nín tới lúc kết thúc thi rời khỏi phó bản tập hợp với bạn cùng phòng, nhưng cảm giác buồn nôn càng ngày càng mãnh liệt.
Quách Quả nhịn mà mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được, đành phải giơ tay lên nói với giám thị.
"Thầy ơi, em có hơi buồn nôn..."
"Buồn nôn?"
Vẻ mặt nghiêm nghị của giám thị cực kì đáng sợ, trong lúc làm bài thi Quách Quả còn không dám ngẩng đầu.
Hiện tại nhìn hai giám thị mặt đen sì sì lại gần, cô ấy lập tức cứng người nắm chặt hai tay, gắng tỏ ra ngoan ngoãn hỏi: "Em có thể đi WC không ạ?"
Không biết có phải ảo giác không, Quách Quả cảm thấy vừa nghe thấy chữ "WC" mặt của mấy giám thị đồng loạt run run, mới chớp mắt cái đã trở lại bình thường, đồng thanh trả lời: "Không được."
Nghiêm khắc vậy sao?
Quách Quả rưng rưng: "Thế...!Có thể cho em xin một cái túi nôn không, em thật sự cảm thấy không thoải mái...!Ọe."
Giám thị do dự một chút, mở cửa phòng thi.
Vài giám thị mặc đồng phục vẻ mặt nghiêm nghị bước vào, hùng hùng hổ hổ đi thẳng đến chỗ Quách Quả.
Quách Quả: "???!!!"
Sao lại thế này, đột ngột chuyển sang giai đoạn đuổi giết vậy sao? Cô ấy có thể kiên trì nhịn không nôn đến khi kết thúc thời gian làm bài mà!
Giám thị đi đến bàn cô ấy nhưng không tấn công, mà nhanh chóng lấy một cuộn túi để lên bàn Quách Quả, lời ít ý nhiều: "Ra cửa."
...!Hóa ra là đưa túi nôn.
Quách Quả vội vàng cầm lấy, cẩn thận chạy ra cửa phòng, dưới ánh mắt chăm chú của một đám giám thị, mở túi nôn ra cúi xuống.
Vừa bị họ dọa, giờ nôn không ra.
Mười vạn con alpaca* nước mắt nước mũi tèm lem chạy rầm rập qua tâm trí Quách Quả, cô ấy hít sâu hai hơi, lặng lẽ ngẩng đầu lên: "À, thưa thầy, hình như bây giờ em không buồn nôn lắm, hay là lát nữa em mới nôn được không?"
*Thảo nê mã: Cái này là một câu chửi/cảm thán của tiếng Trung
Giám thị trợn mắt: "Ngay."
Quách Quả: "...!Được rồi, vậy để em cố gắng."
Cô ấy lại gục đầu xuống, gom góp cơn buồn nôn.
"Bộp!"
Sau lưng đột nhiên có tiếng vang khiến cô ấy giật cả mình, quay phắt lại: "Ai?"
Nhưng mà hành lang sau lưng cô ấy không một bóng người, chỉ có hai giám thị bước ra từ phòng cách vách của phòng 508, không nói lời nào tới gần nhặt lên một cái túi thi trong suốt ngay trước mắt Quách Quả.
"Túi dự thi của bạn học khác," Hai giám thị phòng cách vách giải thích với vẻ vô cảm: "Rơi xuống đây."
Quách Quả: "Vừa mới rơi xuống đây?"
Cô ấy nhìn quanh, đầu đầy hỏi chấm: "Nhưng mà sao em không thấy ai?"
Bạn học đó đâu rồi?
Giám thị có vẻ không muốn trả lời lắm, chỉ bỏ lại một câu: "Bạn học đó vào phòng thi rồi,"
Quách Quả: "À...!Hả??"
Từ chỗ cô ấy đến cửa phòng bên cạnh cách nhau ít cũng phải 8-9m, mà từ lúc cô ấy nghe thấy tiếng đến lúc quay đầu lại, nhiều nhất cũng chưa đến 1 giây.
Cho nên, bạn học không biết tên đó vừa rơi túi đã dùng tốc độ ánh sáng phi vào phòng bên cạnh phòng 508 trong chưa đầy 1 giây, lại còn kịp nói chuyện này với giám thị?
Tuy Quách Quả không nghĩ mình thông minh lắm, nhưng giờ phút này cô ấy vẫn cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.
Quan trọng hơn là sau khi nhận ra giám thị đang nói dối, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô ấy.
Túi dự thi đột ngột xuất hiện này liệu có phải là của một trong ba người còn lại phòng 606 không?
Nắm lấy manh mối này, liệu có phải sẽ tìm được mấy người Tâm Quyết không?
Thấy giám thị quay người định đi, Quách Quả vội gọi to ngăn lại, gom hết can đảm hỏi: "Có thể cho em xem cái túi này chút không?"
Dưới vài ánh nhìn chăm chú, Quách Quả miễn cưỡng lấy lí do: "Em thấy cái túi này giống của em lắm.
Tuy em không nhìn rõ tên nhưng ảnh chụp khá giống! Cho nên có khi các thầy nhầm rồi, thật ra đây là túi của em, không tin các thầy cứ cho em xem thử xem."
Cô ấy nhìn cái túi đầy mong đợi: "Em chỉ xem sơ thôi!"
...
"Chỉ xem sơ một cái thôi, em cũng đâu có thiên lí nhãn, không nhìn thấy bài thi của người khác đâu."
Trên hành lang tầng 5, Đường Tâm Quyết thong thả khuyên nhủ đám giám thị đi bên cạnh đừng cứ mãi căng thẳng thế.
Không chỉ có giám thị đi theo cô, tất cả các phòng học trên tầng 5 đang mở cửa vừa thoáng thấy cô tới gần đều đóng cửa cái "Rầm", đám giám thị trong phòng hé mỗi đôi mắt cảnh giác ra sau lớp kính cửa nhỏ, chậm rãi dõi theo cô.
"Hả, cần phải đề phòng đến vậy sao?"
Đường Tâm Quyết mỉm cười chào hỏi từng người như quen biết lắm, cũng không thèm quan tâm đến vẻ cảnh cáo của bọn họ, lững thững đi trên đoạn hành lang ngắn như đang đi du lịch ngắm cảnh.
Giám thị thúc giục liên tục, cô lập tức che miệng ho khan hai cái, tỏ vẻ yếu ớt: "Mấy năm nay cơ thể em không được khỏe lắm, đi lại chậm chạp, mong các thầy thông cảm."
Thản nhiên cứ như cái người lúc trước chỉ rình giám thị không chú ý là đi thẳng lên tầng 4 không phải cô vậy.
Đám giám thị lần này hình như cũng rút kinh nghiệm rồi, dù cô có nói bất cứ thứ gì cũng không trả lời, trưng khuôn mặt lạnh như tiền vây quanh bốn phía, không cho phép cô có bất kì cơ hội gian lận nào.
Nhưng xuyên qua khe hở giữa những giám thị, đôi mắt sắc bén của Đường Tâm Quyết vẫn nhất nhất quan sát hành lang, càng đến gần chỗ phát ra tiếng động trong trí nhớ, cô lại đi càng chậm.
Nếu cô đoán không sai thì hẳn là ở gần đây, có lẽ...
Đường Tâm Quyết đột nhiên khựng lại, ánh mắt khóa chặt trên một cánh cửa phòng học.
Vài vết cào mới tinh thình lình xuất hiện bên cạnh khung cửa.
Ánh mắt đi dần lên trên, số phòng học đập vào mắt.
508.
Giám thị phía sau thấy cô đứng yên, lập tức tới gần đẩy cô một cái.
Nhưng nữ sinh đang bình thường lập tức yếu ớt ngã vật xuống, che miệng ho khù khụ, ho long trời lở đất.
Giám thị: "...".