Trò Chơi Sinh Tồn Búp Bê

Quyển 1 - Chương 21: Nhân ngư biến mất (14)




Edit: Nguyệt Ảnh

Nhân viên xuất sắc nhất.

Ngày hôm qua khi xuống xe bus, xác thật ông chủ đã nói dự án lần này công lao của cậu là lớn nhất......

Lạc Nhất Nhiên nhẹ nhàng chớp chớp mắt. Cái thiết lập này chắc chắn có ích, chẳng hạn như thiết lập của Quan Trình là nhân viên cực kỳ may mắn, cho nên đêm qua trong tình huống không biết gì, hắn vẫn có thể an ổn vượt qua...... Vậy nhân viên xuất sắc nhất sẽ mang lại điều gì?

Hẳn là không liên quan đến năng lực làm việc, cậu không cảm nhận được mình có thêm năng lực gì.

Như vậy chính là —— sự chú ý?

Bất kể là ghen ghét hay hâm mộ, người xuất sắc nhất luôn được chú ý đến.

Tầm mắt Lý Kỳ Phong cùng Duy Á dừng lại trên người búp bê, bọn họ cũng chú ý tới trọng tâm trong câu nói của ông chủ.

Hôm nay tâm tình ông chủ tốt hơn hôm qua rất nhiều, cứ như thay đổi thành một người khác: "Đi chơi thì đừng nghĩ tới công việc nữa, đi, hôm nay chúng ta sẽ tham quan thế giới đáy biển trước!"

Người chơi nữ nhịn không được hỏi: "Ông chủ, ngài không cảm thấy chúng ta ít người đi sao?"

Người chơi nữ chính là người ban đầu ở trên xe hiểu lầm ảo thuật gia là Boss phó bản. Đây là phó bản thứ ba của cô, có thể xem như người mới, nghĩ cái gì thì hỏi cái đó.

"Có ít đâu." Ông chủ quay đầu nhìn về phía Atl: "Còn không phải là thêm một người nữa đây sao, là bạn mới của các cậu à? Vừa lúc, cùng đi chơi đi."

Bởi vì quay đầu, mặt bên của ông chủ xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế không ít người nhìn thấy viên ngọc trai mượt mà trên vành tai ông chủ.

Những người khác đều sửng sốt, đám người Lạc Nhất Nhiên ngày hôm qua đã thấy nên không có gì kinh ngạc. Nhưng búp bê lại nghĩ tới một chuyện, cậu nắm lấy vành mũ ảo thuật gia, cúi đầu nhìn xuống: "Mọi người đều coi như anh không tồn tại."

Ảo thuật gia đưa ra một đáp án tự cho là mười điểm: "Bởi vì tôi chỉ là một con rối không quan trọng, một con rối chỉ thuộc về cậu."

Lạc Nhất Nhiên không hé răng, đôi mắt đỏ xinh đẹp nhìn chằm chằm vào dải băng quấn trên mặt ảo thuật gia —— không nhìn thấy mặt người khác thật là khó phỏng đoán suy nghĩ của họ.

"Thiếu gia, mũ cậu sắp rớt." Ảo thuật gia thân thiện nhắc nhở, nhân tiện khen ngợi cậu một câu: "Bộ quần áo này vô cùng hợp với thiếu gia, trông cực kỳ đáng yêu cực kỳ...... Năng động? Giống như thần tượng nhỏ vậy."

"......" Lạc Nhất Nhiên rụt đầu trở về.

Năng động? Thần tượng? Khóe miệng búp bê hơi nhếch lên, xem ra về thế giới hiện thực, những điều ảo thuật gia biết còn nhiều hơn cậu nghĩ.

"Ông chủ." Duy Á giơ lên tay, cậu ta cười hì hì hỏi: "Nhất định phải đi thế giới đáy biển sao?"

Ông chủ đối với cậu ta không tùy ý như những người khác, ngữ khí nhu hòa hơn một chút, nhưng vẫn rất kiên quyết nói: "Phải đi, đây là kế hoạch lúc trước chúng ta đã lập ra rồi, lúc ấy tất cả đều bỏ phiếu tán thành, bây giờ đương nhiên không thể thay đổi."

Thái độ biến hóa có thể nói lên một số điều, chẳng hạn như Duy Á ở công ty hẳn là có quan hệ không tồi với ông chủ, hoặc là nói địa vị của Duy Á khác biệt với bọn họ.

Lạc Nhất Nhiên thu hồi ánh mắt khẳng định, trước mắt tới xem thân phận của bọn họ có thể mang đến cho bọn họ một ít ảnh hưởng hoặc tốt hoặc xấu. Ảnh hưởng này có thể cho bọn họ đường sống khi tính mạng gặp nguy hiểm, hoặc cũng có thể trở thành lực lượng thúc đẩy bọn họ đi hướng tử vong.

Nói như vậy, tự mình chú ý là được.

Ông chủ vẫn giống như lúc mới tới, tự đi xe thể thao của mình, thuê cho nhóm nhân viên một chiếc xe bus.

Xe bus này tuy màu sắc hay trang trí đều khác với chiếc xe bọn họ ngồi tới, nhưng khi lên xe mọi người vẫn lo lắng có thể gặp lại hướng dẫn viên du lịch kia không. Nhưng sau khi lên xe phát hiện trên ghế lái có người, toàn bộ nhẹ nhàng thở ra.

Duy Á là người lên xe thứ ba đếm ngược, cậu lắc lắc cọng tóc vểnh của mình: "Các người cũng thật nhanh quên, nhỡ đâu lên xe này cũng cần theo thứ tự thì sao."

Người trên xe đều sửng sốt.

Chỉ có người chơi nữ Hà Thanh Thanh yếu ớt nhấc tay: "Vậy chúng ta xuống xe đi lên lại lần nữa?"

Tài xế cười ha ha: "Tùy tiện lên là được rồi, các cô cậu còn có quy định này à?"

Lý Kỳ Phong phiền, hắn một tay gõ đầu Duy Á: "Đừng nói nhảm, nhanh lên xe."

Ánh mắt búp bê vẫn luôn nhìn chăm chú vào tầng sáu khách sạn, chờ đến khi tất cả người chơi đều lên xe bus, cậu mới thu hồi tầm mắt.

Âm thanh ảo thuật gia mang ý cười: "Thiếu gia, rốt cuộc cậu cùng hai người kia nói gì đó?"

Buổi sáng hắn bị khống chế đi ra khỏi cửa. Vốn tưởng rằng Lạc Nhất Nhiên đang thí nghiệm xem khoảng cách có thể khống chế hắn là bao xa, nhưng đến về đến phòng 624 hắn mới phát hiện, Lạc Nhất Nhiên đã thả hai nam nhân trong tủ quần áo chạy rồi.

Thả người đi không cần tránh mặt hắn, nhưng nếu muốn nói gì đó cùng hai người kia thì cần.

Tuy hắn có thể nghe thấy người khác nói chuyện ở khoảng cách xa, nhưng lúc ấy thật sự có hơi xa một chút, hơn nữa lại cách vài tầng lầu, ảo thuật gia không nghe thấy cái gì cả.

Lạc Nhất Nhiên làm lơ câu hỏi của ảo thuật gia, cậu gọi Atl một tiếng, sau đó nhắc nhở hắn trùm mũ lên.

Atl cúi đầu đi theo sau ảo thuật gia lên xe bus, hai người cứ tiếp tục đi lên phía trước, sau đó ngồi xuống hàng cuối cùng trên xe buýt. Atl không ngẩng đầu, hắn hỏi: "Tôi không cần mang mặt nạ gì đó sao?"

"Mang mặt nạ ngược lại dễ bị chú ý, ngươi đội mũ như vậy là được......" Búp bê dừng lại, sau đó hạ ngón trỏ, ảo thuật gia liền lấy từ trong túi áo ra một chiếc kính râm.

Búp bê nói:" Ngươi đeo vào đi."

Tóc vàng cùng với mắt lam nổi bật nhất đã bị che đi, hơn nữa Atl cũng không có khí chất gì đặc biệt nên sẽ không dễ dàng bị chú ý.

Che khuất đi khuôn mặt luôn lấy làm tự hào của mình, Atl không vui nhưng vẫn nhịn xuống.

Xe buýt khởi động, chạy trên đường phố với tốc độ không tính nhanh. Lạc Nhất Nhiên tuy nhớ rõ bản đồ, nhưng vẫn chú ý ra bên ngoài.

Cậu nhớ rõ trên đường tới thế giới đáy biển sẽ phải đi qua một đoạn ngắn khu vực người hạ tầng sinh sống.

Quả nhiên hơn mười phút sau, Lạc Nhất Nhiên nhìn thấy những ngôi nhà thấp bé cùng đường phố lộn xộn ngổn ngang.

Nơi này nhà cửa chen chúc, mặt đất chất đầy rác thải, người đi đường đều cúi thấp đầu, thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều là trống rỗng cùng mê mang.

Còn không ít người chơi không biết Thủy Thành hoa lệ lại có nơi suy sụp hỗn loạn như vậy, vì thế đều cau mày nhìn ra ngoài.

Tài xế đột nhiên mở miệng: "Không cần đồng tình với bọn họ, mấy người ở nơi khác đến không biết, những người này đều đã làm chuyện xấu."

"Nhà tù Thủy Thành chúng tôi chỉ giam giữ tội phạm cùng những kẻ có ý đồ tổn thương nhân ngư, mà tội phạm bị nhốt trong ngục giam, ám chỉ những kẻ giết người."

Tài xế đã quen với điều này, gã thản nhiên liếc nhìn những người hạ tầng ở bên cạnh, sau đó lái xe đi thẳng qua khu vực này: "Nhưng người ở khu hạ tầng đều là sâu mọt xã hội, bọn họ hoặc là phạm phải tội khác không phải giết người, hoặc là vô dụng đối với xã hội."

"Một lũ người rác rưởi như nhau."

Hà Thanh Thanh như bị một mũi tên xuyên tâm, cô ngượng ngùng cười: "Cũng may một đứa trạch như tôi không sống ở nơi này." Bằng không rất có thể cũng bị coi là rác rưởi.

Tài xế cười ha ha, chỉ coi là Hà Thanh Thanh đang nói giỡn, bởi vì gã biết những người này đều đến đây nghỉ phép sau công việc.

Lạc Nhất Nhiên đối vói câu nói của tài xế không hề có phản ứng, dù sao tình huống này cậu đã biết, nhưng khi xe đi qua khu hạ tầng, cậu vẫn điều khiển ảo thuật gia mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài ——

Khu hạ tầng à. Gió thổi bay tóc cùng quần áo của cậu, phát ra tiếng phần phật thật lớn. Lạc Nhất Nhiên nhìn những người đang ngẩng đầu quan sát xe buýt bọn họ, nở một nụ cười thật tươi.

Tới thế giới đáy biển vừa đúng 10 giờ, xe thể thao của ông chủ đã đậu trước cửa. Một nhân viên công tác mặc áo xanh đeo khẩu trang đang đứng chờ bọn họ, bên cạnh hắn dựng một tấm biển, bên trên viết "Hôm nay ngừng kinh doanh".

Mọi người xuống xe thấy tấm biển đều ngây cả người.

Nhân viên công tác đi tới chào đón, đôi mắt hắn cong lên: "Chào mừng các vị ghé thăm."

Duy Á chỉ vào tấm biển bên cạnh.

Nhân viên công tác cười giải thích: "Ngừng kinh doanh là bởi vì đang trang hoàng lại, nhưng kỳ thật hôm nay đã trang hoàng xong rồi, ngày mai có thể chính thức mở cửa."

"Vậy thì ngày mai chúng tôi lại đến?"

Nghe nhân viên công tác nói, Quan Trình đã muốn rời đi ngay lập tức.

Ngừng kinh doanh có nghĩa là hiện tại thế giới đáy biển không còn du khách nào khác, chỉ có bọn họ tham quan. Như vậy có khác gì khách sạn chỉ có bọn họ ở tối hôm qua?

Hai chữ "Nguy Hiểm" to đùng đã hiện lên ngay trước mắt.

"Không được." Nụ cười trên mặt nhân viên công tác biến mất, đồng tử của hắn có lẽ vì ngược sáng nên nhìn có vẻ u ám: "Đã đăng ký thì nhất định phải đi vào."

"......"

Quan Trình giật mình, lắp bắp nói: "Được, được...... Đi vào......"

Nhân viên công tác lại nở nụ cười tươi, hắn nghiêng người: "Vậy thì, chào mừng đến với thế giới đáy biển. Đồng thời xin hãy tuân thủ quy tắc duy nhất của thế giới đáy biển, đó là sau khi đi vào ——"

"Tuyệt đối không được quay trở lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.