Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 30




Nhất thời Triệu Uyển Dư cảm thấy hít thở khó khăn, Hoắc Lãng Triết chẳng biết từ lúc nào đã mò được tới công tắc đèn, anh mở lên, ánh sáng rất nhanh đã phủ rộng cả căn phòng.

Lúc này Triệu Uyển Dư mới có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang ôm mình.

Sắc mặt của Hoắc Lãng Triết hiện đang rất xấu, anh phải uống nhiều tới đâu thì mặt mới có thể đỏ au như vậy?

“Anh rốt cuộc là uống bao nhiêu?” Đáy lòng không khỏi run lên, cô đưa tay lên, sờ vào má anh.

“Nóng quá…anh hình như sốt rồi.”

“Em lo cho tôi?” Hoắc Lãng Triết trầm đục lên tiếng, đem gương mặt tuấn tú rụi nhẹ vào tay cô. Chất cồn tê dại dường như đã ăn sâu vào đôi mắt anh.

Hoắc Lãng Triết ôm cô rất chặt, như thể chỉ cần anh buông tay, cô liền như bọt biển mà biến mất. “Phòng ngủ ở đâu?”

Hoắc Lãng Triết lặp lại câu hỏi. Triệu Uyển Dư còn chưa kịp mở lời, anh đã chỉ vào căn phòng cách đó không xa.

“Ở kia?”

Triệu Uyển Dư không phải kẻ ngốc, cô biết lúc này này Hoắc Lãng Triết đang nghĩ gì, muốn gì. Nhưng anh ta đang trong tình trạng không bình tĩnh, hơn nữa còn sốt rất cao, cô không thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

“Hoắc Lãng Triết, anh có thôi đi không?”

“Em là đang tạo phản?” Hoắc Lãng Triết cau mày nhìn cô, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo khiến cả người Triệu uyển Dư không rét mà run. “Đừng tưởng dễ dàng qua mặt được tôi, mấy ngày nay em trốn tôi tột cùng là có ý gì?”

Hoắc Lãng Triết gằn lên từng chữ, có trời mới biết lúc này anh phải kìm chế bao nhiêu.

“Bận? Em tưởng tôi ngu tới mức sẽ tin lời em nói sao?” Hoắc Lãng Triết đưa tay giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Ngoài vác xác ra ngoài dùng bữa thì cả ngày em không rời công ty nửa bước. Đi gặp gỡ khách hàng? Em đi gặp trong phòng làm việc sao?”

“Anh theo dõi tôi?” Triệu Uyển Dư tức giận nhìn anh, rõ ràng bản thân cô không muốn hai người họ lại cãi nhau nhưng những lời lẽ đó của anh, cô thật sự nhịn không nổi. “Hoắc Lãng Triết anh có quyền gì mà theo dõi tôi?”

“Quyền gì?” Cơn giận trong lòng không cách nào dập tắt hệt như núi lửa mà bất ngờ phun trào, lời lẽ nói ra cũng không cần biết đối phương sẽ tổn thương tới đâu. “Em nằm dưới thân tôi rên rỉ cho đã, bây giờ hỏi tôi có quyền gì? Triệu Uyển Dư, đừng nói với tôi, em trốn tôi là để gặp gỡ cái thằng Ôn Húc Nhiên kia?”

Triệu Uyển Dư chỉ cảm thấy cằm mình như sắp sửa vỡ vụn dưới tay anh, cô nén đau đớn, dùng toàn bộ sức lực trong người tất tay anh ra. “Hoắc Lãng Triết, anh im miệng lại cho tôi. Anh là ai mà có quyền gọi người này người kia là thằng?”

“Em xót xa sao? Triệu Uyển Dư em coi tôi là cái gì?” Chất cồn như ngấm sau vào mạch máu Hoắc Lãng Triết, đáy mắt ánh lên hồi chua sót khó nhận ra.

“Anh chẳng là cái gì cả?” Triệu Uyển Dư bị anh bức phát điên, nhất thời thốt lên.

“Là tôi chưa đủ thoả mãn em hay bản chất của em là loại phụ nữ rẻ tiền?” Hoắc Lãng Triết rít lên từng câu xúc phạm, nói ra những lời này, với anh thật sự chẳng dễ dàng gì. Chỉ là ngay lúc này, đến cả anh cũng không hiểu nổi bản thân rốt cuộc là muốn gì nữa.

Làm tổn thương cô? Không…anh không hề muốn!

Triệu Uyển Dư bị đả kích, ngây ngốc nhìn anh. Vạn lần đều không nghĩ bản thân lại bị anh xúc phạm kinh khủng đến như thế.

“Đúng, tôi là loại rẻ tiền như thế đấy?” Triệu Uyển Dư bất ngờ cười lớn, hốc mắc cơ hồ trở nên long lanh. “Cút….cút ngay ra khỏi đây.”

Triệu Uyển Dư ra sức kéo người đàn ông to lớn kia ra ngoài, “Anh là người cao quý, không thể đứng ở nơi của người rẻ mạt được….Cút….làm ơn cút ra ngoài.”

“Em đuổi tôi? Nhưng lần tới lại muốn mời thằng khốn Ôn Húc Nhiên vào nhà?” Hoắc Lãng Triết dường như đã bị lửa giận che mờ mắt. Không nói thêm lời nào nữa liền xoay người, kéo cô vào căn phòng mình vừa chỉ.

Cả người Triệu Uyển Dư bị anh ném mạnh xuống giường. Thân hình cao lớn đè lên cơ thể đang không ngừng phản kháng của cô. Dường như Hoắc Lãng Triết không muốn bỏ qua bất kì một giây phút nào, bàn tay khẩn trương ôm trọn bầu ngực của Triệu Uyển Dư, chiếc áo sơ mi cùng với áo lót của cô nhanh chóng bị anh kéo lên.

Hoắc Lãng Triết cúi xuống ngoạm lấy như loài dã thú... Nụ hoa nhạy cảm bị anh kéo mút đến ửng đỏ.

“Lãnh Triết….” Triệu Uyển Dư kinh hoàng kêu lên, “Dừng lại….tôi nói dừng lại anh có nghe không….”

Triệu Uyển Dư ra sức đánh vào người Hoắc Lãng Triết, cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi anh.

Nhưng Triệu Uyển Dư, cô nào có thể thoát được, sức lực của cô làm sao có thể đem ra so sánh với sức mạnh của một người đàn ông như Hoắc Lãng Triết. Bây giờ cho dù cô có giãy giụa tới đâu, phản kháng tới đâu thì đối với Hoắc Lãng Triết chỉ như đang được cô gãi ngứa mà thôi…

Triệu Uyển Dư bất lực, cô không phản kháng nữa, nằm trên giường như khúc gỗ. Cô cố gắng nén đau đớn nhìn quần áo bị vò nát trong tay anh, nhìn từng tấc da xuất hiện vết bầm tím do anh để lại. Hoắc Lãng Triết dường như không cần biết cô có muốn phối hợp hay không, thứ anh cần có lẽ chỉ là muốn phát tiết.

Quần áo trên người Triệu Uyển Dư rất nhanh đã bị anh trút bỏ toàn bộ. Còn chưa kịp định thần, hai chân cô đã bị Hoắc Lãng Triết tách ra, ngón tay nhanh chóng thâm nhập vào trong, tận tình trêu đùa.

Triệu Uyển Dư trước sau bị Hoắc Lãng Triết sỉ nhục, nước mắt không kìm được mà chảy dài.

Hoắc Lãng Triết cúi người, hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng nói say rượu bộc lộ cảm tính hiếm thấy: “Chẳng phải em rất yêu tôi? Chẳng phải tim em luôn đập rộn ràng khi bên tôi sao?”

“Hoắc Lãng Triết, anh biết không, bây giờ anh chẳng khác nào là một con thú tới kỳ động dục! Yêu anh? Anh thôi ảo tưởng đi…”

Hoắc Lãng Triết nghiến răng, từng lời cô nói như mũi dao cứa vào tim anh. Lửa giận vừa dịu xuống lại một lần nữa trỗi dậy. Thắt lưng bên hông nhanh chóng bị anh rút ra, Hoắc Lãng Triết kéo khoá quần xuống, hai tay túm lấy chân cô, một cú nhấn người đâm mạnh vào.

Không đợi Triệu Uyển Dư thích ứng với cảm giác đau đớn đến bất ngờ, Hoắc Lãng Triết đã bắt đầu vận động điên cuồng.

“Dư….Dư của tôi…” Hoắc Lãng Triết khàn khàn cất tiếng, “Ngoài tôi ra, tôi không cho phép ai được động vào em!”

Khuôn mặt Triệu Uyển Dư đã đẫm lệ, cảm giác đau đớn tột cùng khiến cô có cảm giác như bay lượn bên vách vực thẳm. Sau khi nỗi choáng váng, quay cuồng trôi qua, Triệu Uyển Dư không biết đang rơi xuống vực sâu vô tận hay bay lên đỉnh cao hoan lạc...

Sau vài cú nhấn người, Hoắc Lãng Triết lật người cô lên, một tay anh đỡ lưng, vật nam tính từ phía sau tiến sâu vào cơ thể cô, một tay anh đỡ gáy, ép cô quay lại để anh hôn đến nghẹt thở. Triệu Uyển Dư đẩy người anh, không những anh chẳng nhúc nhích mà càng thêm hung hãn khiến bụng dưới của cô co rút kịch liệt. Khoái cảm đến như thác lũ, đợt này cao hơn đợt trước, thậm chí như trút xuống, nhấn chìm mọi đau đớn, nhấn chìm mọi bi thương...

Cuối cùng, Triệu Uyển Dư cũng không phân biệt rõ là đau khổ hay sung sướng, cô chỉ biết Hoắc Lãng Triết đã cởi bỏ hết quần áo, hai cơ thể lõa lồ quấn chặt lấy nhau, phóng túng giao hợp đến nơi sâu thẳm nhất trong đêm tối.

Cũng không biết bao lâu sau, khi Hoắc Lãng Triết hoàn toàn giải phóng dục vọng trong cơ thể, hai đùi cô đã tê cứng đến không thể khép lại, thân dưới sưng tấy khó chịu vô cùng, đáy mắt anh đỏ ngàu, lặng lẽ ngắm những vết bầm tím vừa để lại trên cơ thể cô.

Triệu Uyển Dư chống tay xuống giường, vừa muốn ngồi dậy lại bị Hoắc Lãng Triết kéo lại. Ngay khi cô nghĩ bản thân sẽ tiếp tục bị Hoắc Lãng Triết dày vò thì anh đột nhiên gục xuống.

Hai mắt Triệu Uyển Dư trừng lớn, vội vàng lay người Hoắc Lãng Triết. “Hoắc…Hoắc Lãng Triết…”

Đáp lại tiếng gọi của cô chỉ có tiếng gió đêm thét gào ngoài cửa sổ, mà Hoắc Lãng Triết lúc này đang nằm bất động trên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.