Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật Lệ

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người trên đường cùng Bạch Phượng đi siêu thị, quan sát kỹ từng cây từng cối bên đường, ngay cả hòn đá trên đất cũng không bỏ qua, mắt nhìn đến mức chua xót sưng tấy, trên đường lại gặp bảo an đang tìm chim điêu.

Bạch Tiếu và Bạch Thiên không để ý, đối với họ, tìm manh mối quan trọng hơn bất cứ thứ gì, sắp đến siêu thị, cũng không tìm thấy manh mối thông quan.

Hai người ủ rũ dựa vào nhau, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi sao?, hai người đi theo Từ Phượng, đi vào siêu thị, siêu thị rộng lớn, nhiều hàng hóa như vậy, hai người nhất thời ngây ngốc, không biết nên tìm từ đâu, manh mối khó tìm cũng phải tìm, nếu không chỉ có thể c.h.ế.t ở đây.

Bạch Tiếu nghĩ nghĩ, có thể gõ cửa chắc chắn là vật sống, bùa giấy đặt bên ngoài, chằng chịt lỗ nhỏ, không phải quỷ dị thì chính là động vật, cô vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình phản ứng chậm một nhịp, ngay từ đầu đã nên nghĩ tới.

Cô kéo Bạch Thiên đi về phía khu bán thịt của siêu thị, khu bán thịt bày đầy thịt m.á.u me, đến gần hơn chút, mới biết là thịt người, Bạch Tiếu suýt chút nữa nôn ra, cố nén buồn nôn, đi lại trong khu bán thịt.

Không nhìn thấy một vật sống nào, chỉ nhìn thấy các loại cá và tôm càng trong bể nước, không tìm thấy manh mối, hai người đi tới quầy thu ngân, đồ Từ Phượng muốn mua đã mua xong.

Bạch Tiếu và Bạch Thiên rất chủ động giúp xách đồ, Từ Phượng bây giờ đã bị ô nhiễm, bọn họ phải lấy lòng Từ Phượng, tránh cho bà ta tức giận, cầm d.a.o phay lên g.i.ế.c hai người họ.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Bạch Hưng Xương và Từ Phượng máy móc quay đầu nhìn Bạch Tiếu: “Con đã về rồi, đã làm xong cơm tối, con mau đi ăn đi.”

Ở bên ngoài trì hoãn lâu như vậy, mắt thấy trời sắp tối, vội vội vàng vàng chạy về, đẩy cửa lớn, đi vào phòng khách, nhìn thấy Từ Phượng và Bạch Hưng Xương bất động ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào TV, TV đầy màn hình tuyết hoa.

Nghe thấy lời này của bảo an, trong đầu hiện lên căn hộ cuối hành lang, bóng đen bay qua ngoài cửa sổ, nghĩ đến đây, Bạch Tiếu nhíu mày, chưa từng nghe nói chim điêu sẽ ăn thịt người, nghĩ đến đây là trò chơi, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Cầm túi trên bàn lên, kéo Bạch Thiên về phòng, hai người trong phòng, lấy đồ ăn vặt làm bữa tối.

Cửa đã bị Bạch Tiếu nhanh chóng đóng lại, cậu ta chỉ có thể về phòng mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.