Trò Chơi Kinh Dị: Tôi Đặt Ra Luật Lệ

Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Đại Mụ cau mày: “Ông nhà tôi tối qua ra ngoài, đến hôm nay vẫn chưa về, điện thoại gọi được nhưng không ai nghe máy, xe ô tô trong nhà, cũng đậu ở bãi đậu xe trong khu dân cư, cả người cứ như biến mất, đang nghĩ có nên báo cảnh sát không.”

  Từ Phượng mua thức ăn giống hệt ngày hôm qua, Bạch Tiếu nghĩ đến quy tắc trò chơi không cho phép họ ăn thịt, liền lấy thêm ít rau, mua xong đồ, hai người xách đồ rời khỏi siêu thị.

  Bạch Thiên kinh ngạc nhìn Từ Phượng, tuổi của Từ Phượng cũng không lớn, trí nhớ sao lại kém như vậy, hôm qua mới đi siêu thị, không thể nhanh như vậy đã quên, cậu mở cửa tủ lạnh, tủ lạnh vốn dĩ đầy ắp lúc này lại trống rỗng.

  Cậu nhớ rõ, tủ lạnh trống rỗng, hôm qua đã bị bọn họ nhét đầy, nhiều đồ như vậy, qua một đêm đã biến mất, lúc này cậu cũng nhận ra có điều không ổn, sắc mặt trở nên cứng đờ, nhìn Bạch Tiếu, ánh mắt hỏi, rốt cuộc là có chuyện gì.

  Cất kỹ thẻ bài trong tay, đi theo Từ Phượng ra khỏi cửa, còn Bạch Thiên ngoan ngoãn ở nhà dọn dẹp vệ sinh.

  Lý Đại Mụ nghe thấy lời an ủi của Từ Phượng, yên tâm hơn một chút.

  Bạch Tiếu nhìn thấy trong vườn hoa của khu dân cư có rất nhiều người đang đi dạo, cô sải bước về phía cầu thang, vừa đi đến cổng lớn, bị một bức tường vô hình chặn lại, căn bản không ra ngoài được, quy tắc quy định không thể đi lại tùy tiện trong khu dân cư, phạm vi hoạt động tự do của cô, chỉ có thể là nhà và trên đường về siêu thị.

  Lúc này, trong tay Bạch Tiếu và Bạch Thiên xuất hiện một tấm thẻ bài màu trắng.

  Bạch Tiếu ở bên cạnh nhận ra sự khác thường của Từ Phượng, ngăn cản Bạch Thiên đang định phản bác: “Nghe theo lời mẹ, con cùng mẹ đi siêu thị mua đồ, Bạch Thiên ở nhà dọn dẹp vệ sinh.”

  Bạch Thiên lo lắng cho Bạch Tiếu: “Việc này không vội, em đi siêu thị với hai người trước, về rồi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa sau.”

  Ngoài mấy chai nước ngọt, không có bất cứ thứ gì khác, cậu dụi dụi mắt, nhìn lại tủ lạnh lần nữa, bên trong vẫn không có gì.

  Bạch Tiếu muốn đi tìm manh mối: “Mẹ, hôm qua con mới về, muốn đi dạo trong khu dân cư, mẹ xách đồ về trước đi.”

  Cháu trai của Lý Đại Mụ vẫn ngồi trước máy tính chơi trò chơi, gương mặt của cháu trai Lý Đại Mụ, đã thay đổi, đôi mắt đen láy biến thành màu đỏ máu, khóe miệng lộ ra máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, nhìn thấy Bạch Tiếu, vẫn nở nụ cười đáng sợ, trong nhà Lý Đại Mụ không có bất kỳ điều gì khác thường, cô không đi vào, đứng bên cạnh Từ Phượng, nghe hai người nói chuyện.

  Từ Phượng trả lời: “Không cần, con ở nhà dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp phòng ốc gọn gàng, dùng giẻ lau sạch bụi trên đồ đạc.”

  Từ Phượng và Lý Đại Mụ nói chuyện vài câu, liền kéo Bạch Tiếu đi về phía siêu thị, Bạch Tiếu suốt đường đi không nói gì, Từ Phượng bây giờ đã bị ô nhiễm nhẹ, nói chuyện với bà càng nhiều, càng bất lợi cho mình.

  Ngón tay thon dài của cô sờ cằm, không biết phải làm thế nào mới có thể tìm manh mối, ở trong phó bản càng lâu càng nguy hiểm, không ra ngoài được chỉ có thể quay về trước.

  Đi được nửa đường, gặp bảo an của khu dân cư, bảo an tay cầm lồng, vội vã đi đi lại lại, giống như đang tìm đồ, nhìn thấy Bạch Tiếu, liền đi tới: “Cô có nhìn thấy chim điêu của tôi không?”

  Bạch Tiếu lắc đầu, cũng không hỏi nhiều, quy tắc trò chơi có thượng và trung, vậy thì sẽ có hạ, không biết bảo an trước mắt có phải là quỷ dị hay không, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.