Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Quyển 5 - Chương 223: Tiếp Theo Sau Đó (Chương về Ninh Manh)




Đầu xuân.

Bầu trời xanh trong với mặt trời như một miếng bọt biển nhẹ nhàng trôi trên đó.

Trên thảm cỏ của bệnh viện, Ninh Manh đang yên lặng ngồi ở nơi đó, mặt đất dưới chân cô vẫn còn mang theo mùi vị tươi mới, trên cây lại là một màu xanh nhàn nhạt không ai biết tới của những chồi non mơn mởn đang lan tỏa.

Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, nghe tiếng gió nhẹ nhàng bên tai, một không gian thật thoải mái.

Từ buổi trưa ngồi suốt cho đến lúc hoàng hôn, cái bóng bị kéo dài của cô mờ mờ dưới bóng râm của tán cây, mong manh và ảm đạm vô cùng.

Bên cạnh luôn có hộ lý theo dõi túc trực bên cô, Ninh Manh của thời điểm này mặc dù đã không còn làm ra bất cứ hành động quá khích nào, song vẫn là trong trạng thái trầm mặc không lời, thường xuyên ngồi ngây ra một mình, sự trống rỗng trong mắt kia lại giống như một hố cát, vĩnh viễn cũng chẳng thể lấp đầy được.

Một bóng dáng thon dài đứng trước mặt cô, tư thế đứng vô cùng quen thuộc.

Ninh Manh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tấn Tịch, đôi mắt lãnh đạm, nhìn qua rồi lại cúi đầu xuống như cũ.

Tấn Tịch, từ sau khi vết thương ở chân đã khỏi, mỗi ngày đều tới đây để thăm Ninh Manh, cũng coi như là một cách để chuộc tội.

Lúc bắt đầu, Ninh Manh vẫn còn sợ hãi cùng khủng hoảng, còn đến giờ, cô đã quen với sự bầu bạn trầm mặc của anh ta.

Có lúc, anh ta cũng nói chuyện, song phần lớn thời gian lại là trầm mặc, trầm mặc cùng với sự trầm mặc của cô, để sau đó lại càng trầm mặc hơn nữa.

Trạng thái tinh thần của Ninh Manh, không có ai biết được rốt cuộc đã hồi phục được bao nhiêu, đến cả bác sĩ cũng không biết được.

Cô biểu hiện quá mức yên tĩnh, đối với mọi việc diễn ra xung quanh, đều không có bất kỳ cảm xúc nào, cứ như thể chỉ còn là một cái xác không hồn vậy.

Bác sĩ nói, thường thì vì quá tỉnh táo, nên mới làm ra phản ứng thế này, cô chống lại sự giao tiếp với thế giới bên ngoài, giống như một con ốc sên, mang một lớp vỏ thật nặng, rồi đem bản thân cuộn tròn bên trong đó, chỉ sống trong thế giới thuộc về mình, đó là một loại phản ứng tự bảo vệ chính mình.

Có lúc, Tấn Tịch cũng thử tìm cách đi tiếp xúc với tay cô, cũng như lúc này, anh đang đem tay mình phủ lên trên mu bàn tay lạnh lẽo của cô.

Còn cô trước sau vẫn như trong trạng thái bị thôi miên, im lặng không chút động đậy như một hòn đá.

Tấn Tịch than nhẹ một tiếng, âm trầm, mà đắng cay.

Anh ta biết, dù cho có làm gì đi nữa, cũng không cách nào bù đắp lại được những thương tổn đã gây ra cho cô ấy.

“Mặt trời xuống núi rồi, về đi thôi, đừng để bị cảm lạnh.” Giọng nói của anh mềm mại tựa làn gió nói.

Song với Ninh Manh, đã không còn có thể nghe ra được cảm tình trong đó nữa.

Cô đứng dậy, đi hướng về phía phòng bệnh, không nhìn đến anh ta dù chỉ một cái.

“Xin lỗi em … … “ Anh ta vẫn luôn như vậy, vào lúc chỉ nhận được sự hồi đáp lạnh lẽo của cô, lại theo thói quen mà nói ra ba chữ này.

Giọng nói của anh ta, hòa vào trong không gian nơi đây, sau đó vang vọng ra, bay đến bên tai cô.

Song cô trước sau vẫn không quay đầu lại.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì sao mà cô không chịu nói chuyện, đó là bởi vì, cô không có lời nào để nói cả.

Đối mặt với thế giới tàn nhẫn này, cô thực sự là không có lời nào để nói cả.

Mỗi ngày đều nói đến mấy lần câu xin lỗi kia, thì có tác dụng gì chứ, có xin lỗi hơn nữa, cũng chẳng cách nào xóa đi được nỗi đau trong tim kia.

Vì vậy hãy để cho cô, được sống trong thế giới của mình, không bi không hỉ, cứ thế mà qua cả đời này. ~

Từ sau lần kích tình trên xe lần trước, Noãn Noãn đã chính thức bước vào cuộc sống của Ninh Nam.

Hai người họ không quay về Ninh gia nữa, mà mua một căn nhà ở bên ngoài, căn nhà không lớn lắm, là căn nhà có ba phòng hai gian ấm cúng, cũng chính là kiểu nhà nhìn ra cảnh biển mà Noãn Noãn vốn rất thích.

Ninh Nam cùng Y Bán Nguyệt đã làm xong mọi thủ tục ly hôn, những ngày cùng với Noãn Noãn, đều ngọt ngào mà đầm ấm.

Hai người họ đều có công việc riêng của mình, chỉ đến tối mới ở cùng một chỗ với nhau, làm gì cũng đều cảm thấy rất ngọt ngào.

Chỉ là, Noãn Noãn vẫn luôn vào lúc mà Ninh Nam không chú ý đến, lại mang một bộ dạng tâm trạng nặng nề.

Đôi lúc hai người họ cùng đi shopping, nhìn gia đình người ba người nhà người ta, đôi mắt của cô luôn để lộ ra sự bi thương quét qua trong đó.

Những điều này, Ninh Nam đều nhìn thấy hết cả, vì vậy trước mặt cô, anh luôn cố gắng biểu hiện thật vui vẻ.

Có một số chuyện, hai người họ cùng mặc định không nhắc đến, cũng không muốn phá hỏng quãng thời gian đầm ấm khó mà có được này.

Song anh, vẫn là thực sự rất muốn giúp cô xóa đi được sự ưu phiền che giấu tận tít sâu trong trái tim kia.

Hôm nay, Noãn Noãn về nhà sớm hơn Ninh Nam, đang cuộn tròn trên sofa xem tivi.

Ninh Nam vừa mở cửa, đã thấy Noãn Noãn đang sụt sịt.

“Sao thế này?” Anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô, thấy cô đang hoảng loạn mà lau đi những giọt nước mắt của mình, viền mắt vẫn đang đỏ ửng cả lên, những vệt nước mắt vẫn hiện rõ ràng trên gương mặt.

Anh quay lại nhìn tivi một cái, thấy đang phát một chương trình cảm động về tình cảm cha mẹ và con cái.

Ninh Nam lập tức hiểu ra, nhìn Noãn Noãn, thương tâm ôm cô vào trong lòng, để mặc cho nước mắt của cô rơi xuống.

Áo sơ mi trước ngực đã ướt một mảng lớn, một lúc lâu sau, Noãn Noãn mới ngừng khóc được.

Ninh Nam nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc dính trên gương mặt cô, yêu chiều nói: ” Đừng khóc nữa, chúng ta chơi một trò chơi nhé, để thư giãn một chút.”

Noãn Noãn ngẩng đầu, cái miệng chu chu ra giống như một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng hỏi:“Trò chơi gì cơ?”

“Chúng ta cùng làm một thử nghiệm tâm lý, thế nào?”

“Thử nghiệm tâm lý, làm như thế nào cơ?” Cô đã quên mất sự ưu tư, bộ dạng tò mò giống như một đứa trẻ vậy.

Ninh Nam vuốt vuốt mũi cô, nhỏ giọng nói: “Ngồi đây đợi anh.”

Sau đó, anh đứng dậy đi tìm hai tờ giấy và hai cái bút.

“Là thế này, chúng ta sẽ đem lời muốn nói với đối phương nhất, viết lên trên giấy, sau đó trao đổi với nhau, xem xem chúng ta có được sự đồng cảm về tâm linh không nhé.”

Đôi mắt Noãn Noãn chớp chớp mấy cái, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Được a … … ”

Hai người mỗi người một tờ giấy, quay lưng vào nhau, tự mình viết xuống một câu.

Noãn Noãn gấp giấy lại xong, đưa cho Ninh Nam, khi ngón tay hai người dây dưa với nhau, lại có chút e ngại.

Ninh Nam buồn cười mà nhận lấy tờ giấy, rồi cũng đưa tờ của mình cho cô.

“Để anh xem xem, vợ anh viết gì cho anh nào.”

Anh chầm chậm mở tờ giấy ra, trong tim có chút căng thẳng, anh rất hi vọng Noãn Noãn sẽ nắm lấy cơ hội này, đem những lời cô không dám nói, đều viết hết ra đây cho anh.

Tờ giấy được mở ra, bên trên là hàng chữ thanh tú: Không có con, anh để bụng không?

Ninh Nam trong tim ngây ra một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô, lại vừa hay đón được ánh mắt ngại ngùng của Noãn Noãn.

Đột nhiên anh lại có chút muốn trách móc cô, sao lại chỉ muốn một mình đối mặt với vấn đề này.

Con, là vấn đề của cả hai người, không phải sao?

Khóe miệng anh hơi hơi run rẩy, phần mũi cũng có chút cay cay, chỉ chỉ mảnh giấy trên tay cô, ý bảo cô mở ra.

Noãn Noãn không hiểu lắm, chỉ thuận theo anh mà mở tờ giấy ra, nét chữ quen thuộc của Ninh Nam rơi vào trong tầm mắt cô, bên trên viết: Anh không để bụng.

Nước mắt cô, như dòng thác chảy xuống, tiến lên ôm lấy Ninh Nam, mang theo tiếng khóc vỡ ra trong niềm vui sướng. ~

+++ +++ +++ +++ +++

Hoa nở trong mùa Xuân không chỉ có một đóa, mà hi vọng duy nhất cũng không nhất thiết phải là màu xanh tươi kia.

Song nếu vào lúc tất cả mọi hi vọng đều chỉ tập trung ở một đóa hoa, vậy thì chỉ cần tàn héo một lần, cũng chính là đã làm biến mất sắc màu của cả một tiết mùa.

Ninh Nam, chính là đóa hoa hi vọng trong tim Noãn Noãn đó.

Mà anh, cũng sẽ vì cô mà nở mãi mãi … …

Hoàn Truyện — The End!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.