Ngu Dao đã ngủ rồi.
Bởi vì cô đắp chăn ngủ cho nên gương mặt bị trùm kín đỏ rực lên, trên mặt còn có vài sợi tóc lộn xộn. Từ Khiêm giúp cô gạt tóc trên trán xuống, khuôn mặt cô cũng được lộ rõ.
Người đàn ông nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, có chút xuất thần. Một lúc lâu, người đàn ông mới tung chăn nằm lên giường.
Lúc ngủ Ngu Dao thích ôm như một đứa con nít, trên giường của cô có một con gấu bông khoảng một mét Diệp Tử Mặc tặng cho cô. Cậu ta bảo rằng ban đêm có thể xem con gấu bông này như anh, ôm ngủ, cho nên Ngu Dao đặt tên cho con gấu kỷ niệm này là Mặc Mặc. Bởi vì đó là Diệp Tử Mặc tặng cô.
Lúc này, Từ Khiêm ngã người lên giường, động tĩnh rất nhỏ. Anh nằm bên cạnh Ngu Dao, giờ phút này anh rất muốn đem cô gái nhỏ này ôm vào ngực nhưng lại sợ đánh thức cô. Vậy mà anh mới vừa nằm lên giường nhưng Ngu Dao đã chủ động đưa tay ôm lấy thắt lưng anh. Trong miệng còn lẩm bẩm: "Mặc Mặc..."
"Em gọi tôi là gì?" Từ Khiêm cho là mình nghe lầm.
"Mặc Mặc." Ngu Dao vừa thấp giọng lầm bầm một câu.
Từ Khiêm lúc này mới nghe rõ ràng. Hóa ra cô gái này cho rằng anh là bạn trai cô.
Như vậy, nếu không làm chút chuyện bạn trai thường làm với bạn gái, chẳng phải là uổng phí tâm tư để Ngu Dao ngủ trên giường anh sao.
Từ Khiêm chỉ cần vừa nghĩ đến vừa nãy Ngu Dao gọi mình thành "Mặc Mặc" liền tức giận. Anh nghiêng người, hai tay cố định đầu Ngu Dao, đôi môi trực tiếp phủ xuống.
Ngu Dao cảm giác như mình đang rơi vào cơn ác mộng, mơ thấy mình bị một con quái thú ăn mất, cô sợ đến nỗi mở mắt ra, một khuôn mặt đàn ông đang kề sát trước mắt cô.
Lúc này Ngu Dao mới có phản ứng, mình căn bản không phải là đang nằm mơ, mà là thật sự bị quái thú ăn.
Con quái thú này, chính là người đàn ông ở trước mắt - Từ Khiêm. Ngu Dao lấy tay đẩy anh, phát hiện là không đẩy ra nổi.
Cô muốn dùng chân đá anh, lúc này mới thấy hai chân đang bị người đàn ông đè ép không có chút sức lực nào.
"Aaa, chú. . ." Ngu Dao kêu lên.
Từ Khiêm nhắm trúng thời cơ, biến thành một nụ hôn sâu. Ngu Dao giống như miếng thịt đặt trên thớt, bị ăn sạch sẽ. Ngu Dao cảm thấy sợ hãi, cô khóc lên.
Từ Khiêm cảm giác được người trong ngực đang ngọ nguậy, anh mở mắt ra, vừa nhìn đã thấy Ngu Dao đang khóc.
Lúc này anh mới dừng lại động tác trên tay, buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"
Quá lâu không nói chuyện, tiếng nói hết sức trầm thấp. Ngu Dao không trả lời, chỉ khóc, cũng không nói chuyện. Từ Khiêm đưa một tay giúp cô lau nước mắt.
"Ngoan, đừng khóc nữa. Rốt cuộc tại sao?"
Anh không rõ tại sao Ngu Dao lại khóc?
Chẳng lẽ là mình làm không tốt? Nhưng, không thể nào.
Mặc dù anh không phải là người dịu dàng nhưng đối với cô gái nhỏ như Ngu Dao, vẫn hết sức cẩn trọng.
"Dao Dao, chẳng lẽ không thích chú Khiêm làm như vậy với em sao?" Từ Khiêm thấp giọng hỏi.
Ngu Dao chỉ cần nghĩ đến động tác vừa rồi của Từ Khiêm, cô liền sợ. Cô muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Cô bật người dậy, cách xa Từ Khiêm, từ trên giường nhảy xuống. Bởi vì không có quần áo ngủ cho nên Ngu Dao không thay áo, chẳng qua là lúc ngủ đã cởi quần dài ra.
Lúc Từ Khiêm vào phòng, phát hiện đèn phòng ngủ không tắt mà anh cũng không tắt đi.
"Màu này, rất thích hợp với em." Tiếng nói của Từ Khiêm vẫn trầm thấp như cũ.
Da của cô trắng, mặc nội y màu nhạt, vừa lúc có thể tôn lên làn da.
Ngu Dao lúc đầu không kịp phản ứng lời Từ Khiêm nói là có ý gì, chờ trên đùi hơi lạnh lẽo, cô mới phát hiện ra là mình không mặc quần.
Cô hét lên một tiếng, trốn đằng sau rèm cửa sổ, dùng rèm cửa sổ che kín mình, chỉ chừa lại một cái đầu thò ra ngoài.
Từ Khiêm bật cười, cảm thấy động tác này của Ngu Dao thật dễ thương.
"Ra đi. Tôi cũng đã thấy hết rồi." Anh thấp giọng dụ dỗ.
"Sắc lang."
"Tiểu nha đầu, môn ngữ văn của em không được giỏi à. Em biết cái gì là sắc lang không?"
Hiển nhiên, người đàn ông đang bất mãn vì bị cô gọi như vậy.
"Sắc lang, không phải là loại người như anh sao."
"Bắt buộc em cởi cho anh ta nhìn mới gọi là sắc lang. Mới vừa rồi là em chủ động cởi đó chứ." Từ Khiêm thay cô giải thích.
Ngu Dao căn bản không để ý đến anh.
"Đi ra ngoài."
"Đây là phòng của tôi."
"Cái gì mà phòng anh, đây rõ ràng là phòng cho khách."
Ngu Dao mới không tin lời anh nói đâu.
Từ Khiêm cũng biết, Ngu Dao đang nghĩ như vậy.
"Dựa vào bên trong, là phòng thay đồ." Anh tiếp tục giải thích.
Ngu Dao cảm thấy thật sự giống như mơ. Cô vẫn tính toán sai lầm rồi. Cô thật muốn khóc lên.
"Chú Khiêm, chú đi ra ngoài có được hay không?"
Không phải đàn ông đều ăn mềm không ăn cứng sao?
Mặc dù bây giờ vẫn đang là tháng mười, nhưng nhiệt độ ban đêm đã rất thấp rồi. Lúc này cô để chân trần bên ngoài lâu như vậy, nhất định sẽ lạnh.
Nhưng bảo cô đứng trước mặt đàn ông mặc quần, Ngu Dao cũng không dám. Nhất là người đàn ông này, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Từ Khiêm cũng không nhúc nhích, anh chính là muốn nhìn bộ dạng Ngu Dao mặc quần áo trước mặt mình, khẳng định rất đáng yêu.
"Là muốn chú Khiêm giúp em sao?" Từ Khiêm cố ý nói.
Ngu Dao không có cách nào, cô thật sự khóc thét lên: "Chú Khiêm, chú đi ra ngoài có được hay không? Mặc quần áo vào xong, tôi liền đi."
Ai đó đã nói, nước mắt của phụ nữ là vũ khí tốt nhất để đối phó với đàn ông.
Nhưng vẫn không có tác dụng trước mặt Từ Khiêm.
"Mặc trước mặt tôi đi."
Lúc này hai chân Ngu Dao đã đông lạnh đến run lên, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: "Anh mau đi ra."
"Vậy em để trần đi." Từ Khiêm nói xong, liền ngả người xuống giường ngủ.