Ngu Dao sợ cứng người.Cô tưởng là, sau những chuyện này, Từ Khiêm sẽ buông tha ý định với mình, ai mà ngờ, anh chẳng những không buông ra, ngược lại càng thêm mãnh liệt.Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Từ Khiêm cũng không hỏi tới."Em vào làm đi." Từ Khiêm nhìn cô nói một câu.Ngu Dao nghe được câu này thì như được nghe bùa chú cứu mạng, lập tức cỡi dây an toàn ra, xuống xe.Từ Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Anh hạ cửa sổ xuống, nhìn bàn tay mình đang kẹp điếu thuốc, anh đưa tay ra phía ngoài cửa sổ.Hút xong một điếu thuốc, bấy giờ Từ Khiêm mới không nhanh không chậm cho xe chạy đi.Anh cũng không về nhà mà đi tới chỗ ở của Cảnh Húc Nghiêu.
Bởi vì đã nhắm mấy dự án dài hơi ở Bạch Sa trong tương lai, nên Cảnh Húc Nghiêu đã mua một lô chung cư nhỏ.
Dù sao anh ta cũng không định cư ở đây, chỉ để có chỗ dừng chân mà thôi.Lúc Từ Khiêm tới nhà Cảnh Húc Nghiêu, anh ta cũng vừa từ một bữa tiệc trên cục trở về.Cảnh Húc Nghiêu cũng không thích qua lại với người trên chính phủ, nhưng đã làm bất động sản, sao có thể thiếu việc giao thiệp với đám người đó.
Ở Giang Ninh anh ta còn có ít người giúp đỡ lót đường; nhưng ở nơi này, mấy lần tiếp xúc với đám người đó, anh ta đều chán ghét.Cũng chẳng hiểu sao ban đầu lại muốn tới đây phát triển nữa?Mới vừa dừng xe trong bãi đậu, qua kính chiếu hậu, Cảnh Húc Nghiêu liền thấy xe của Từ Khiêm đi vào."Này! Cậu nghĩ sao mà tới chỗ tớ vậy?" Cảnh Húc Nghiêu mở cửa xe, khóa xe đàng hoàng xong liền dựa người vào xe.Từ Khiêm đậu xe vào chỗ trống cạnh xe anh ta, nhờ cánh cửa sổ xe không đóng nên mới nghe rõ lời nói của Cảnh Húc Nghiêu."Không phải sợ cậu cô đơn quạnh quẽ nên mới tới với cậu sao?"Nói chuyện như thật!Chờ Từ Khiêm đậu xe xong, hai người cùng nhau đi vào thang máy dưới tầng hầm, đi thẳng lên trên.Cảnh Húc Nghiêu thích ở trên tầng cao, có thể trông thấy toàn bộ cảnh đêm thành phố, cho nên anh ta mua nhà tất nhiên sẽ lựa tầng cao nhất, nơi có tầm nhìn tốt nhất.Mở cửa vào nhà, đập vào mắt là tấm cửa sổ sát sàn rất lớn.
Cảnh Húc Nghiêu đổi giày xong liền lấy một chai rượu vang trong tủ rượu ra, rót một ly cho cái người đang đứng trước cửa sổ sát đất.Từ Khiêm cầm ly rượu, nhấp một ngụm rồi liếc mắt nhìn ly rượu, lại liếc nhìn Cảnh Húc Nghiêu."Sao thế?" Cảnh Húc Nghiêu còn tưởng rượu có vấn đề.
Anh ta cũng uống một hớp, xác định không có gì vấn đề đâu.Từ Khiêm lắc đầu một cái sau đó xoay người, đặt ly rượu lên quầy bar cách đó không xa.Cảnh Húc Nghiêu đã cảm thấy Từ Khiêm hôm nay có cái gì không đúng mà! Đầu tiên là hỏi tình hình chuyện làm ăn chuyện của mình, sau đó tối đêm lại chạy tới nhà, cái gì cũng không nói."Cậu lạ lắm đấy! Thế nào? Quý Tinh tới tìm cậu à?" Đây là nguyên nhân duy nhất anh ta có thể nghĩ tới."Không có.
Chỉ là có chút chuyện nghĩ không hiểu thôi."Cảnh Húc Nghiêu nghe nói như thế liền cười.
"Chà, cậu cũng có chuyện nghĩ không ra?"Trong bọn họ, Từ Khiêm nổi danh đầu óc mau lẹ, nếu không phải do anh khăng khăng một mực muốn theo nghề y thì trên thương trường anh đã là một nhân vật đáng sợ."Cậu nói coi, có phải đối tốt với một phụ nữ quá thì cô ấy sẽ hờ hững cậu?"Cảnh Húc Nghiêu không hiểu ý anh là gì, nhưng anh ta có thể kết luận được ít rằng, chuyện Từ Khiêm bứt rứt nghĩ không ra có liên quan tới phụ nữ."Cậu nhìn trúng ai rồi?"""Liên quan gì tới cậu?""Có vậy tớ mới phân tích rõ hơn cho cậu được chứ!" Cảnh Húc Nghiêu bày vẻ mặt đứng đắn, nói.Từ Khiêm nhìn anh ta một cái, có mà quỷ mới tin được cậu ta.
"Tớ đi đây!"Cảnh Húc Nghiêu thấy Từ Khiêm cứ vậy mà định đi, chút thông tin cũng chưa đào được, anh ta nhất thời cảm thấy tối nay mình chẳng thu hoạch được chút gì.---Tối nay là đêm cuối cùng của Ngu Dao ở Cám Dỗ; thế nên, làm xong tối nay ngày mai cô sẽ không tới nữa.Trước khi đi, cô tìm quản lý, trao đổi với quản lý ít câu liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về.Thật ra cũng không có gì để chuẩn bị, chỉ có một ít đồ dùng hàng ngày.
Quản lý cứ nói đi nói lại với cô rằng, sau này nếu muốn thì có thể quay lại bất cứ lúc nào.Ngu Dao rất cảm kích chị quản lý bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu tới Cám Dỗ, vẫn là chị quản lý luôn luôn che chở cho cô, nên cô mới không bị cuốn vào những lầm lạc.
Cô còn nhớ rõ, khi đó, ngay cả rượu thường bán được nhất mà cô cũng không bán được, cho đến bây giờ, khi gặp ai nên nói gì, cũng đều do chị quản lý chỉ dạy từng li từng tí.Ngu Dao chào hỏi xong mấy cô phục vụ rượu mà cô quen biết, nhìn đồng hồ thấy đã không còn sớm liền chuẩn bị đi về.Vừa bước ra khỏi Cám Dỗ, cô có cảm giác mình như thể mình được sống lại.
Sau này sẽ không phải chịu đựng những bàn tay như thịt heo muối nữa, cũng không cần nói nhiều lời với mấy tên đàn ông bủn xỉn vì mớ tiền hoa hồng.Ngu Dao len lén nhìn bốn phía một vòng, không thấy xe Từ Khiêm.
Chắc về rồi.
Cô ngâm nga một khúc hát, đi tới trạm xe buýt phía bên kia.Có điều, xe buýt chưa kịp thấy thì đã thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trên làn đường vốn dành cho xe buýt.Ngu Dao đang thắc mắc ai mà lớn lối như vậy nhỉ? Vừa nhìn lại hóa ra là xe của Từ Khiêm.Từ Khiêm hạ cửa sổ xe bên ghế lái phụ xuống, nói với Ngu Dao: "Lên xe đi! Tôi đưa em về."Ngu Dao không nghĩ ngợi liền từ chối, vừa lúc phía sau có một chiếc xe buýt chạy tới.
"Không cần đâu.
Xe buýt tới rồi, tôi tự về cũng được.""Nếu em không sợ xe buýt không lái vào đây được thì cứ ở đây chờ xem." Từ Khiêm cũng không nài ép cô...Ngu Dao suy nghĩ một chút thấy đúng, nếu xe anh không lái ra thì xe buýt không thể vào được.Hết cách, ở trạm còn có rất nhiều người đang chờ xe, cô đành mở cửa xe bên ghế lái phụ, khom người ngồi vào. Từ Khiêm không đợi cô ngồi vững đã lập tức lái xe đi.
Ngu Dao bị giật mình, hét lên, thế mà Từ Khiêm không nhịn được cười. Ngu Dao tức giận trừng mắt nhìn anh một cái rồi mới thắt dây an toàn.