Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 20: Rượu giao bôi




Cảnh Húc Nghiêu cuối cùng cũng biết được, lần trước cô uống rượu say, trong miệng gọi “Đại Bính” thì ra chính là tên nhóc vô dụng này.

Không biết uống bao nhiêu, lại biến thành cái dạng này? Thật mất mặt.

Thạch Hâm mở vòi nước, xối lên đầu Lê Bằng, muốn dùng nước lạnh, để cho cậu tỉnh táo lại một chút, ai ngờ mới vừa xối lên, gặp phải nước lạnh, liền lắc đầu liên tục.

Nước đọng trên tóc, bắn tung tóe ra xung quanh.

Cảnh Húc Nghiêu vốn muốn nhìn một chút, người phụ nữ này khi nào mới có thể nhớ tới anh, cho nên, không có lập tức rời khỏi. Vậy mà, tên nhóc kia, lại ngoe nguẩy cái đầu khiến nước văng lên mặt anh.

Anh tỏ vẻ chán ghét, rút ra hai tờ khăn giấy từ cái hộp đặt trên tủ lau mấy giọt nước đọng trên mặt.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cậu ấy uống hơi nhiều. Thật ngại quá.” Thạch Hâm thấy những người bên cạnh, bị nước văng trúng người, cuống quít nói xin lỗi.

Lần trước ở Lệ Xá cô đã sớm say bất tỉnh nhân sự. Tự nhiên sẽ không nhớ được người đàn ông này, đã từng đè cô xuống.

Cảnh Húc Nghiêu dùng sức lau mặt, đem khăn giấy ném vào thùng rác, không nói gì bỏ đi.

Khi trở lại phòng VIP số 1 lần nữa, người ở bên trong cũng đã sớm ầm ĩ lên rồi. Từ Khiêm tự nhiên là biết khẩu vị Cảnh Húc Nghiêu, đã sớm để quản lý giữ hai cô gái lại cho anh, theo anh vui vẻ.

Từ Khiêm thấy Cảnh Húc Nghiêu đi vào, sắc mặt biến thành màu đen, đẩy họ ra ngồi xuống bên cạnh anh.

“Đi, bồi cậu chủ Cảnh của chúng tôi cho thật tốt, hầu hạ tốt, lợi ích nhất định là không thể thiếu.”

Vốn hai người vẫn ngồi bên cạnh Từ Khiêm, nghe nói như thế, cười cười, bưng ly rượu thủy tinh trên bàn, đi về phía Cảnh Húc Nghiêu.

“Anh Cảnh à, em tên là Lily, em mời anh một ly.” Mái tóc dài của cô ả được uốn gợn sóng thành từng lọn lớn, mặc quần lụa mỏng dài màu trắng, cất bước, trực tiếp ngồi lên đùi của người đàn ông.

Cảnh Húc Nghiêu đối với phụ nữ đẹp, tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt. Chơi đùa mái tóc dài của cô ả, thân thể nhổm về trước, cầm lên một ly rượu đỏ vẫn đặt trên bàn, chạm nhẹ vào ly của Lily, uống một hơi cạn sạch.

Đổi thành người phụ nữ kia tự nhiên cũng không cam lòng bị  bỏ rơi phía sau, cô bưng ly rượu, từ phía sau nam nhân, ghé vào bên tai, nhẹ nhàng nói một câu: “Anh Cảnh, nào, em cũng mời anh uống một chén, như thế nào?”

Cảnh Húc Nghiêu nhẹ nhàng nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt hỏi cô ta, cô muốn dùng biện pháp gì uy anh uống rượu?

Cô ta vốn ăn mặc quần áo hở hang, dây thắt lưng đen bó sát người, gắt gao dán tại ngực. Nhìn xuống một chút là chiếc váy đen gắn, đem đôi chân dài hoàn mỹ phô diễn ra ngoài. Người đàn ông chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy nội y màu tím mặc bên trong.

“Anh Cảnh, không biết anh đã nghe nói qua hay không, trên thế giới có ba loại rượu giao bôi thường thấy nhất?” Cô ta kề sát mặt anh hỏi.

Cảnh Húc Nghiêu hơi động khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, đã bị người phụ nữ giành trước rồi.

“Loại thứ nhất nha, dĩ nhiên là là mọi người đều biết, tay giao bôi, đây là thường thấy nhất, cũng là lễ phép nhất. Loại thứ hai nha, chính là hai người ôm, vòng qua cổ, này, loại thứ ba nha, chính là. . .”

Cô ta dừng lại một chút, nâng ly rượu lên, uống một hớp Whisky, hôn lên môi người đàn ông, cứ như vậy, đem chất lỏng trong miệng mình, mớm cho anh.

Cảnh Húc Nghiêu là ai chứ?

Ở thành phố Giang Ninh, phụ nữ đã chơi qua, ngay cả Từ Khiêm cũng cảm thấy không bằng …, ba loại rượu giao bôi này, anh tất nhiên đều biết.

Nuốt chất lỏng trong miệng xuống, Cảnh Húc Nghiêu đẩy Lily đang ngồi trên đùi anh đứng lên, Lily vừa đứng dậy, Cảnh Húc Nghiêu liền dùng sức, người phụ nữ vốn vẫn dán sau lưng anh, trở tay ôm ngồi lên đùi.

Đầu ngón tay của hắn vuốt qua gương mặt người phụ nũ, trầm thấp nói: “Cô tên là gì?”

Cô gái mỉm cười cúi xuống, kề vào tai anh, nói: “Anh Cảnh, em tên là Hi Hi.”

“Hi Hi? Tên rất hay. Vậy cô có biết, trên thế giới này còn có một loại rượu giao bôi khác hay không?”

Hi Hi lắc đầu, cô là người mới ở đây, ba loại rượu giao bôi này, là Mama, tạm thời dạy cô.

Cảnh Húc Nghiêu thấy vẻ mặt  mờ mịt của Hi Hi, cúi đầu bên tai cô nói: “Tối nay đi theo tôi, tôi dạy cho cô loại rượu giao bôi thứ tư?”

Hi Hi nghe nói như thế, sửng sốt một lát, Cảnh Húc Nghiêu cho là cô không muốn, sắc mặt lập tức đen lại: “Làm sao? Không muốn?”

“Không phải, không phải. Có thể được cậu chủ Cảnh nhìn trúng, là phúc của Hi Hi.”

Cảnh Húc Nghiêu lúc này mới lộ ra nụ cười, bàn tay to ở phía sau lưng của cô ta, như có như không nhẹ vỗ về.

“Lúc này mới ngoan chứ.”

Từ Khiêm nhìn tâm tình Cảnh Húc Nghiêu tốt lên, lúc này mới cười cười, kéo cô gái vừa mới ngồi xuống lại bên cạnh.

Mãi cho đến mười một giờ Ngu Dao vẫn không thấy Thạch Hâm đi ra ngoài. Gọi điện thoại cô cũng không nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời, cũng không biết cô ở đâu. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn một mình đi ra.

Vừa mới ra khỏi Cám Dỗ, liền phát hiện phía ngoài mưa to như trút nước. Cũng không biết Thạch Hâm có mang dù hay không, vừa không liên lạc được với cô ấy.

Ngu Dao lấy cây dù từ trong túi, vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy có người gọi cô.

“Ngu Dao.”

Cô quay đầu lại, đã nhìn thấy Diệp Tử Mặc cầm một cây dù đen, đứng ở đường đối diện Cám Dỗ. Cô nhanh nhẹn đi qua, có chút nghi ngờ hỏi: “Tử Mặc, sao cậu lại ở đây?”

Diệp Tử Mặc cũng là tạm thời nảy lòng tham muốn đến đón cô tan việc. May là ông Trời không tệ, lúc này đổ mưa xuống, vừa lúc có thể lấy cớ.

“Sợ cậu không mang dù, cố ý tới đón cậu.” Nói xong giơ cây dù chưa dùng tới đang cầm trong tay lên.

“Tớ xem tin tức khí tượng rồi, cho nên có mang dù theo. Ngại quá, hại cậu đi một chuyến vô ích.”

Diệp Tử Mặc nói không có chuyện gì. Hai người nói xong, cùng nhau đi đến trạm xe buýt.

Từ Khiêm đợi Ngu Dao tan việc, đứng ở ven đường chờ cô. Vậy mà, vừa ra tới, đã gặp phải cô cùng một người đàn ông đi cùng nhau.

Sắc mặt Từ Khiêm u ám có chút đen lại. Trong tư liệu về Ngu Dao, cũng không có nói, cô có bạn trai. Từ Khiêm dùng sức đập tay lái, bởi vì dùng lực quá lớn, thế nên nện vào kèn trên tay lái.

Tiếng còi xe chói tai, vang lên trong đêm mưa yên tĩnh.

Ngu Dao vốn cùng Diệp Tử Mặc đứng ở trạm chờ xe, nghe tiếng còi chói tai, có chút ngạc nhiên nhìn sang đường. Rốt cuộc là xe của ai mà không có ý thức công cộng như vậy chứ, lúc nửa đêm còn kêu lớn như vậy? Vậy mà, vừa nhìn lại thấy được là xe của Từ Khiêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.