Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 13: Bị làm người thay thế




Cô làm sao cũng không nghĩ tới mình chỉ định ra ngoài phơi quần áo thôi mà lại xảy ra cơ sự thế này.

Vừa rồi lúc ngoài ban công, cô định là phơi xong mới chỉnh lại khăn tắm cũng không muộn, nhưng lại quên mất hiện giờ mình đang ở nhà một người đàn ông độc thân. Khi cô còn chưa kịp trở vào phòng tắm thì chiếc khăn đáng ghét đã không chịu ở yên một chỗ, và hiện giờ đã hoàn toàn trượt khỏi người cô rồi.

Lúc này Ngu Dao chỉ ước mọc thêm hai cánh tay, để có thể che chắn thật kĩ toàn thân từ trên xuống dưới.

Sau khi tắm xong, Từ khiêm định đi xem cô gái kia thế nào rồi. Làm sao anh cũng không nghĩ tới lại bắt gặp cô trong bộ dạng mê người thế này.

“Ồ, hóa ra cô em đang đợi tôi sao?” Từ Khiêm thích thú nhìn mỹ nhân trước mặt mình, anh huýt sáo buông lời trêu chọc.

Ngu Dao nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của anh. Nhất thời cô định đưa tay ra muốn che mắt anh lại nhưng chợt nhớ ra làm vậy không ổn, tốt nhất vẫn nên che chắn trước ngực cho cẩn thận. Cô hung hăng trừng mắt, khom lưng nhặt chiếc khăn tắm lên.

Bây giờ có nói gì thì cũng coi như xong rồi, lời giải thích cũng không cần thiết nữa.

Ngược lại, Từ Khiêm đối với thân hình kiều diễm của mỹ nhân trước mặt lại tỏ vẻ rất hài lòng. Toàn bộ thân thể cô hiện ra rõ như ban ngày, vô cùng sống động, nõn nà và mềm mại. Anh vẫn không có bất kì phản ứng gì không có nghĩa là anh bị yếu thận.

Ngu Dao xoay người định quay trở lại phòng tắm. Đứng trước mặt người đàn ông này mà điều chỉnh khăn tắm, chuyện to gan như vậy cô không dám làm. Tuy rằng vừa rồi đã bị anh thấy hết nhưng cô vẫn không cho phép bản thân phóng túng như thế, cứ mặc cho người ta nhìn ngắm.

Từ Khiêm liền đưa tay kéo lấy vạt khăn tắm của cô. Hai người cứ như vậy lôi kéo qua lại. Sức lực của Ngu Dao đương nhiên không bằng anh, kết quả là cô bị ngã vào trong lòng anh.

“Anh mau buông tôi ra.” Ngu Dao vừa hét lên, vừa cố gắng kéo cao chiếc khăn tắm lên che chắn người mình.

Ánh mắt Từ Khiêm mê mẩn, anh cúi đầu tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát sau khi tắm gội sạch sẽ bên cổ cô. Cảm giác thật là dễ chịu. Rõ ràng là cùng một nhãn hiệu, nhưng tại sao lại không giống nhau? Tại sao mùi hương trên người cô lại tạo cho anh cảm giác thích thú như vậy?

“Tinh Tinh…” Anh khẽ gọi.

Tinh Tinh? Là bạn gái cũ của anh sao?

Ngu Dao đoán có lẽ là vậy. Cô càng ra sức giãy giụa. “Tôi không phải Tinh Tinh, anh mau buông tôi ra.”

Anh giả vờ như không nghe thấy, mắt điếc tai ngơ trước sự kháng cự của cô. Anh càng ôm cô chặt hơn, Nhu Dao cứ thế bị anh nhấn chìm trong từng đợt sóng.

Những nụ hôn của anh liên tiếp rơi xuống làn tóc đen mượt, rồi lại đến cần cổ xinh xắn của cô. Ngu Dao giống như bị điểm huyệt, cô không thể động đậy. Mãi cho đến khi cô cảm thấy trước ngực mình có chút ướt át, mới phát hiện nụ hôn của anh đã dần rơi xuống đó.

Lúc này Ngu Dao mới giật mình, dứt khoát vung tay cho anh một cái tát vào mặt.

Từ Khiêm trợn tròn mắt, dường như không thể tin được cô gái này lại dám đánh anh. Lửa giận trong lòng trỗi dậy, anh đùng đùng lôi Ngu Dao về phòng ngủ chính.

Ngu Dao bị anh mạnh mẽ đẩy ngã xuống giường. Cho dù chiếc giường kia có mềm mại, êm ái đến đâu thì hiện giờ nó cũng không khác gì một vật cứng nhọn đâm sâu vào lòng khiến cô đau nhói, vô thức muốn trốn chạy khỏi đó.

Bởi vì bất cứ ai cũng có thể hiểu rằng chuyện gì sắp xảy ra.

Ngu Dao cảm nhận được ngọn lửa hừng hực sau lưng mình.

Người đàn ông này quá dã man, anh ta xem cô như bạn gái trước đây của mình, chẳng khác gì xem thường cô.

“Anh nhìn cho kĩ đi, rõ ràng tôi không phải Tinh Tinh gì đó của anh ! Tôi tên là Ngu Dao!!!”

Từ Khiêm đâu còn nghe lọt tai nữa, anh đè chặt Ngu Dao dưới thân mình. Ttrong ánh mắt mắt anh tồn tại những cảm xúc hỗn độn, phức tạp mà người khác không thể hiểu được.

“Tinh Tinh, tại sao lại rời xa anh?”

Tiếng “Tinh” ngọt như mật rót vào bên tai Ngu Dao.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào nặng tình như thế.

Lúc làm việc ở quán bar, cô từng gặp nhiều người đàn ông thất tình, bị bỏ rơi, mà tất cả đều có chung một lý do đó là không có đủ tiền để chu cấp cho người yêu.

Thế nhưng người đàn ông đang ở trước mặt cô đây, bất kể là cách ăn mặc, hay là chiếc xe anh lái, … nhìn thế nào cũng không giống người không có tiền.

Lẽ nào anh ta đúng thật là ‘‘bất lực’’, không có khả năng thỏa mãn bạn gái trước đây, cho nên mới bị người ta đá sao?

Ngu Dao nghĩ vậy, cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Từ Khiêm lại ngửi mùi thơm dễ chịu trên tóc cô. Tâm trí anh đang lạc đến khu nhà trọ nhỏ ở Giang Ninh.

Quý Tinh thích nhất là sau khi tắm xong quấn một chiếc khăn lông trắng quanh người, rồi ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Và rồi anh sẽ ngồi xuống bên cạnh sấy tóc cho cô. Một mùi hương thơm ngát sẽ len lỏi vào trong cánh mũi anh.

Chính vì thế mà anh cảm thấy vô cùng kì lạ. Tại sao cùng một loại dầu gội, cùng một nhãn hiệu, mà sử dụng trên hai người khác nhau lại tạo nên mùi hương khác nhau đến vậy ?

Anh từng hỏi Quý Tinh, có phải sau lưng anh cô đã lén bôi thứ gì lên người hay không. Quý Tinh chỉ cười hì hì rồi nói: “A Khiêm, chúng ta không giống nhau. Anh là đàn ông, em là phụ nữ, cơ địa khác nhau, đương nhiên mùi hương sẽ khác nhau.”

Cho tới bây giờ anh mới hiểu, đúng là không giống nhau.

Giống như đêm nay, mái tóc Ngu Dao mang một mùi hương hoàn toàn khác biệt, khiến cho anh tưởng là Quý Tinh đã trở lại rồi.

Cho dù anh hiểu rõ người phụ nữ trước mắt anh không phải là Quý Tinh, thế nhưng bản thân lại không cách nào dừng lại, cứ muốn chiếm lấy mùi hương đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.