Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 119: Vô cớ không thấy Quý Tinh




Editor: Dế Mèn

***

“Làm gì vậy?” Thạch Hâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cảnh Húc Nghiêu.

Anh chặn cô lại để làm gì?

“Em ôm gối đi đâu?” Cảnh Húc Nghiêu nhìn cái gối cô đang ôm trong ngực.

“Đi sang phòng bên ngủ.” Thạch Hâm trả lời như lẽ đương nhiên.

Cảnh Húc Nghiêu nhìn cô bằng ánh mắt như không thể tưởng tượng nổi, như muốn nói: Chúng ta đều ở đây mà em còn muốn sang phòng khác ngủ?

“Anh làm gì?” Thạch Hâm có chút mệt mỏi, cô mới vừa uống thuốc, bây giờ thuốc đã có tác dụng, cô nhịn không được mà ngáp một cái.

“Ở lại đây ngủ đi!” Cảnh Húc Nghiêu tất nhiên biết cô bây giờ đã hơi mệt.

Anh ôm chặt cô, sau đó hai người đều nằm xuống chiếc giường mềm mại kia.

Thạch Hâm còn định giãy ra lại bị Cảnh Húc Nghiêu ôm chặt lấy, một cho thấy chút dấu hiệu sẽ buông ra. Qua rất lâu sau, Thạch Hâm không còn sức, cho nên trái tim thả lỏng, ngủ thôi mà, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên, cô buồn ngủ muốn chết rồi.

Cảnh Húc Nghiêu nhìn người trong ngực mình, không có dấu hiệu sẽ giãy ra, lúc này anh mới mở mắt ra, thấy người nọ đã ngủ say từ nào.

Anh nhẹ nhàng buông người trong ngực ra, sau đó đứng dậy đắp chăn cho cô rồi mới ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.

Công việc ở Cảnh thị đã chồng chất quá nhiều chưa được xử lý. Ban đầu tới Bạch Sa là bởi vì đây là một dự án hợp tác lớn, mới có thể chuyển địa điểm công tác ở bên này; tới hiện tại, dự án hợp tác đã bước vào giai đoạn mấu chốt, anh lại vì một chút chuyện mà phải về Giang Ninh đột xuất nên đã chậm trễ vài ngày, đương nhiên không thể trễ nữa.

Bận rộn một hồi, Cảnh Húc Nghiêu có chút mệt mỏi, anh định đi uống nước. Tay với lấy ly nước để cạnh cửa sổ, phát hiện ly không có nước, anh đành phải đứng dậy đi ra ngoài lấy cho mình ly nước. Rót nước xong quay về, anh đứng ngây ở cạnh giường, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường, khóe miệng anh chớt hiện lên ý cười nhạt.

Hôm sau.

Lúc Ngu Dao dậy, đầu hơi đau. Cô ngồi dậy, mơ hồ nhìn quanh bốn phía, cô gõ gõ đầu mình mới từ từ nhớ ra hôm qua mình đã làm gì. Uống một chút rượu vang, cô đã không thắng được men rượu, liền say.

Sau đó là Từ Khiêm tắm rửa, thay quần áo cho cô.

Lúc nhớ tới chuyện sau đó nữa, Ngu Dao khó giấu được xấu hổ.

Từ Khiêm tắm cho cô xong nhưng cô vẫn lôi kéo Từ Khiêm mãi, không cho anh đi. Trên sàn phòng tắm, tất cả đều là nước do cô khi tắm trong bồn đã quậy làm tung tóe. Từ Khiêm lúc đầu còn biết lý lẽ một chút nhưng cô cứ lôi kéo Từ Khiêm không cho anh đi, còn hát cho anh nghe. Cô ca rất nhiều bài hát thiếu nhi, rất xấu hổ. Cái gì mà “Hai con hổ”, “Mặt trời chiếu trên cao”, còn có bài Ngu Dao còn không biết là nhạc thiếu nhi hay không. Cô uống say, nhưng hát vẫn lanh lảnh, nhớ lời.

Ngu Dao càng nhớ ra càng cảm thấy hôm nay chẳng có cách nào gặp người ta.

Từ Khiêm sẽ nghĩ như thế về mình chứ?

Ngu Dao gục mặt vào hai chân, chuyện này quả thực là mất mặt, đúng là rượu vào hỏng việc mà!

Từ Khiêm dậy trước Ngu Dao, anh gọi điện thoại bảo người giúp việc theo giờ phụ trách bên cư xá Hải Tinh này tới dọn dẹp, sau đó mua một chút đồ ăn, mấy ngày này anh phải ở lại đây.

Dì giúp việc đã nấu cháo cho họ, còn trộn một vài món salad và dưa chuột ngâm ngon miệng.

Ngu Dao cảm thấy mình hoàn toàn không có mặt mũi gặp Từ Khiêm. Thay quần áo xong cô vẫn ngồi lì trong phòng ngủ không chịu đi ra ngoài mãi đến khi Từ Khiêm đi vào.

“Dậy?” Từ Khiêm vào phòng thấy Ngu Dao đã dậy, hơn nữa còn thay quần áo xong xuôi rồi.

“Sao không ra ngoài?”

Ngu Dao chưa nhìn anh, từ lúc Từ Khiêm đi vào, cô vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn anh. “Ừm, ra liền.”

“Em làm sao vậy?” Sao cứ cúi gằm đầu, nói chuyện cũng không ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Khiêm tiến lên một bước, ngón trỏ nâng cằm Ngu Dao lên. “Mặt đỏ vậy? Sốt rồi sao?” Thấy cả khuôn mặt Ngu Dao ửng hồng như quả táo, anh còn tưởng cô bị bệnh, tay anh sờ thử trán Ngu Dao, nhiệt độ bình thường mà?!

“Không sao cả.” Ngu Dao quay đầu đi, cô không thể tại mình nhớ lại chuyện tối qua nên đỏ mặt.

Từ Khiêm thấy bộ dáng lẩn tránh của cô, đầu óc chuyển động một chút liền hiểu ra. “Nhớ ra chuyện tối qua rồi?”

Anh mím môi, muốn cười.

Thật sự anh không biết, hóa ra bộ dạng khi uống say của Ngu Dao lại đáng yêu như vậy.

Cô cứ níu lấy anh, nói muốn hát cho anh nghe. Lúc ấy, anh lại đang phải lau khô mấy vệt nước trong phòng tắm cho nhanh nên đành dỗ dành cô rằng, chờ anh xử lý xong mấy vũng nước trong phòng tắm xong rồi nói. Không ngờ, Ngu Dao níu cánh tay không cho anh đi. Cô cứ hát mãi, giọng cô cũng không lớn, anh đành phải ghé sát tai vào miệng cô mới được hóa ra cô đang hát nhạc thiếu nhi.

Hai người làm ầm ĩ hơn nửa đêm, tới khi Ngu Dao không còn sức lực mới yên tĩnh đi ngủ, Từ Khiêm bấy giờ mới có thể thoát thân, đi lau dọn phòng tắm.

Từ Khiêm vốn dĩ sống độc lập, anh từ nhỏ lớn lên trong quân khu, khi còn nhỏ rất thích theo bố đi đóng quân một thời gian, vì vậy, với mấy chuyện dọn dẹp vệ sinh này đương nhiên không thành vấn đề. Theo thời gian trưởng thành, sau khi bước vào xã hội, tuy bề ngoài Từ Khiêm luôn ra kiểu công tử hào hoa, nhưng kì thực anh không phải.

Lúc học đại học, anh tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt của mình, không nhờ vả gia đình bất cứ thứ gì. Khi yêu Quý Nhu, hai người họ sau đó sống cùng nhau, việc vệ sinh nhà cửa cũng do một tay bọn họ làm. Chỉ là sau này, công việc ở bệnh viện quá nhiều, anh không có thời gian nên mới bảo Trương Tiêu kiếm cho anh một người giúp việc theo giờ.

Dì giúp việc bên cư xá Hải Tinh hàng tuần cũng chỉ tới đây một lần, bởi chung quy nơi này không có người ở nên chỉ cần giữ cho sạch sẽ là được.

“Tối hôm qua có chuyện gì cơ?” Ngu Dao vừa nghe Từ Khiêm nói vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy cô như vậy, Từ Khiêm nhịn không được muốn cười, nhưng vì không muốn Ngu Dao không còn mặt mũi để ra ngoài, anh có nhịn. “Không có gì, ra ăn cháo đi.” Nói xong anh kéo Ngu Dao ra khỏi phòng ngủ.

Hai người vui vẻ yên tĩnh ăn cháo. Từ Khiêm còn có việc phải đi ra ngoài, “Đi cùng nhau đi?” Anh thử hỏi Ngu Dao.

Anh lo Ngu Dao chưa quen với nơi này, không muốn đi ra ngoài.

Ngu Dao suy nghĩ, hôm nay thứ sáu, Thẩm Ninh Tịch nói hôm nay có thể về sớm, muốn cùng cô ăn bữa cơm. “Được.”

Từ Khiêm thay quần áo xong hai người mới ra ngoài.

Hôm nay thời tiết Giang Ninh rất đẹp. Từ Khiêm mặc một cái áo len dệt kim màu trắng, quần kaki thoải mái, đeo cặp kính râm màu đen, nhìn qua không giống như đàn ông đã đi làm, ngược lại như cậu sinh viên còn đi học.

“Nhìn gì thế?” Từ Khiêm đang lái xe nhưng cảm giác được có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình.

Ngu Dao thu hồi lại tầm mắt. “Không có gì.” Sau đó cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ. “Anh cho tôi tới đường Đan Bạch đi.” Công ty Thẩm Ninh Tịch nằm trên con đường đó.

Vừa rồi cô đã nhắn tin hỏi Thẩm Ninh Tịch, mình đang ở trên xe, bây giờ phải tới chỗ nào, Thẩm Ninh Tịch trả lời tới đường Đan Bạch là được.

“Đi đâu? Làm gì?”

“Bạn đại học làm việc gần đó, có hẹn nhau ăn cơm.”

“Em có bạn đại học ở Giang Ninh à?” Lần trước ở Lệ Xá, Từ Khiêm chưa gặp Thẩm Ninh Tịch.

Sau đó, lúc gặp bốn cô gái đi cùng nhau ở ngõ Tiên Cảnh, anh còn tưởng các cô đi cùng nhau tới Giang Ninh du lịch, chứ không nghĩ Ngu Dao có bạn học là dân ở đây.

“Ừm, lần trước tới Giang Ninh là vì đây là quê cậu ấy nên mới tới.” Ngu Dao giải thích.

Từ Khiêm nghe xong gật gật đầu, sau đó đánh tay lái hướng tới đường Đan Bạch.

“Buổi tối gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới đón em.” Từ Khiêm dặn cô.

Anh sợ Ngu Dao lại ngốc rồi gọi nhầm xe.

“Được.”

Đưa Ngu Dao đến đường Đan Bạch xong anh mới lái tới nơi hôm nay mình cần tới.

Tối hôm qua, Tôn Quân Trác gọi điện thoại cho anh nói hôm nay muốn mặt để nói về chuyện của Quý Tinh và Quý Nhu. Hai người đã hẹn gặp nhau ở một câu lạc bộ gần khu CBD.

Câu lạc bộ này cũng tài sản dưới quyền sở hữu của Tần Hạo.

Lúc Từ Khiêm tới nơi, Tôn Quân Trác đã tới rồi.

“Cậu chủ Khiêm, cậu chủ Tôn chờ anh ở lầu ba.” Quản lý câu lạc bộ nhìn thấy Từ Khiêm thì cúi đầu kính cẩn, sau đó dẫn anh lên lầu ba.

Câu lạc bộ tên là Mị Sắc.

Ban ngày là một hội quán thương mại, buổi tối là một câu lạc bộ. Ở gần khu CBD lại có thể mở một câu lạc bộ với hai chức năng như vậy, ngoài trừ bản thân có chút tài sản, cũng phải có sức nặng ở cả hai giới hắc, bạch. Tần Hạo chính là loại người này.

Quản lý câu lạc bộ đưa Từ Khiêm lên lầu ba, gõ cửa căn phòng trong cùng, chờ người bên trong cho phép mới mở cửa cho Từ Khiêm mở cửa, sau đó tự lui xuống.

Căn phòng này là phòng riêng của Tần Hạo, câu lạc bộ nào của anh ta cũng đều có một phòng riêng, đề phòng bất cứ tình huống nào.

“Tới?” Nhìn thấy Từ Khiêm đi vào, Tôn Quân Trác nói.

Từ Khiêm thấy Tôn Quân Trác ngồi trên sô pha. “Ừm. Tần Hạo đâu?”

“À, đuổi theo Nữu Nhi rồi.”

“Bạn hồi đại học?” Từ Khiêm quen Tần Hạo lâu như thế, người có thể khiến Tần Hạo theo đuổi, trừ cô bạn thời đại học kia, Từ Khiêm không nghĩ ra được người thứ hai.

Từ Khiêm đi tới, tìm một chỗ ngồi xuống. “Gặp cô ta chưa?” “Cô ta” kia đương nhiên là Quý Tinh thật.

Tôn Quân Trác gật gật đầu. “Hai người họ thật sự rất giống nhau.”

“Đáng tiếc, tính tình lại không giống.”

Từ Khiêm tuy chỉ tiếp xúc với Quý Tinh trong chốc lát, nhưng anh cảm giác được, hai người tính cách hoàn toàn không giống nhau.

Tính tình của Quý Nhu, người đã qua đời, dịu ngoan, nhìn qua rất mỏng manh yếu đuối; Quý Tinh trái lại, tuy trên mặt rất thân thiện, nhưng thực ra không phải là người dễ chọc.

Tôn Quân Trác ngồi nói chuyện với Từ Khiêm rất lâu, lâu tới nỗi họ đã quên, từ lúc Quý Nhu rời bỏ Từ Khiêm để sang Mĩ, bọn họ đã bao lâu rồi không ngồi hàn huyên như vậy, mỗi lần gặp mặt đều vội vội vàng vàng, mà Từ Khiêm lại không ở Giang Ninh thường xuyên.

Tôn Quân Trác rất nhiều lần muốn nói với Từ Khiêm vì sao mình và Quý Nhu ở bên nhau, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng đều bị nuốt xuống. Anh ta cảm thấy không cần, nếu bên Từ Khiêm đã có người mới, vậy, chuyện trước kia anh ta có cần giải thích không cũng không quan trọng.

Tôn Quân Trác sau lại đề nghị tới khách sạn gặp Quý Tinh, cô ấy cũng coi như là người thân duy nhất còn lại của Quý Nhu. Không biết do xuất phát từ tâm lý gì, Tôn Quân Trác vẫn luôn muốn thay Quý Nhu quan tâm chiếu cố người chị này của cô.

Hai người lần lượt đánh xe tới khách sạn, lại được nhân viên khách sạn báo rằng, Quý Tinh đã sớm trả phòng đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.