Editor: Dế Mèn
***
Lúc trước, khi Quý Tinh qua đời, Cảnh Húc Nghiêu bận đi công tác ở ngoài nên không về được.
Xong việc Từ Khiêm mới gọi điện nói cho anh biết.
Cảnh Húc Nghiêu nhìn cô gái trước mắt lại tưởng mình hoa mắt, sao giống nhau như đúc vậy?
“Anh biết tôi?” Cô gái tự chỉ vào mình, dùng giọng nói không chắc chắn hỏi.
Cảnh Húc Nghiêu lúc này còn có tâm tư nào để ý Hình Gia Huyên, anh thả tay ra. “Cô là Quý Tinh thật sao?”
“Tôi tên Quý Tinh, không sai!” Cô gái ấy nói xong còn lấy hộ chiếu từ trong túi ra. “Nhưng tôi lại không biết anh.”
Sao cô lại không nhớ mình có quen một người đàn ông như thế nhỉ?
Cảnh Húc Nghiêu giựt tấm thẻ hộ chiếu nhìn phía tên họ ghi đĩnh đạc hai chữ “Quý Tinh”, đầu óc anh liền nổ “ầm” một tiếng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Từ Khiêm không thể nào lấy chuyện Quý Tinh qua đời ra nói giỡn, nhưng cô gái trước mắt có khuôn mặt như Quý Tinh, ngay cả tên cũng giống.
Chẳng lẽ trên đời này có hai Quý Tinh sao?
“Anh ơi!” Thấy Cảnh Húc Nghiêu cầm hộ chiếu của mình rồi đứng ngây ngốc, Quý Tinh lấy tay quơ quơ trước mặt anh. “Anh ơi, anh trả trả hộ chiếu lại cho tôi được chưa?”
Cảnh Húc Nghiêu lúc này mới hồi phục tinh thần, đưa hộ chiếu cho Quý Tinh.
“Cô có chị em sinh đôi không?” Đây là điều duy nhất Cảnh Húc Nghiêu có thể nghĩ đến.
Quý Tinh suy nghĩ, lắc đầu. “Không có.”
“Thực sự xin lỗi! Bây giờ cô nhất định phải đi cùng tôi một chuyến về Giang Ninh. Cô quá giống với một người bạn mới qua đời của tôi.” Cảnh Húc Nghiêu hiện tại đang choáng váng.
Trên đời này sao có thể có tồn tại một người trông giống như đúc vậy được. Anh căn bản không tin!
Hình Gia Huyên ở bên cạnh nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, chỉ nghe được Quý Tinh gì đó. Cô xuất ngoại sớm nên không biết nhân vật Quý Tinh đó, có điều, nghe qua có vẻ là một câu chuyện cũ.
Cô ta lập tức quấn lấy cổ Cảnh Húc Nghiêu. “Húc Nghiêu, chúng ta cùng nhau về đi!”
Hình Gia Huyên thích nhất là xem chuyện náo nhiệt. Nói vậy, lần này về Giang Ninh, hẳn sẽ có chuyện thú vị phát sinh.
Cảnh Húc Nghiêu vốn đang muốn Hình Gia Huyên về, thế này càng tốt, tiểu ma đầu này đã chịu theo mình về, anh liền tận dụng.
Quý Tinh lại không muốn. “Sao tôi phải theo anh?”
Lỡ người này là tên buôn người thì sao?
“Cô xem đi.” Cảnh Húc Nghiêu lấy chứng minh nhân dân và danh thiếp ra để bảo đảm mình không phải kẻ lừa đảo, cho cô ấy khỏi băn khoăn.
Quý Tinh xem một lúc, cẩn thận đánh giá người đàn ông. Cô cảm thấy dù là cách nói năng hay cách ăn mặc, người đàn ông này đều không giống kẻ lừa đảo. Hơn nữa cô gái bên cạnh anh ta, trên người toàn hàng hiệu, tổng cộng cũng phải tên một trăm ngàn, Quý Tinh nghĩ vậy liền tin.
Cô trả chứng minh nhân dân lại cho Cảnh Húc Nghiêu, còn danh thiếp thì cô giữ lại. “Trông anh cũng không giống kẻ lừa đảo.”
Hơn nữa, những lời người đàn ông nói với cô, rằng có cô gái giống cô như đúc, cô thực sự cảm thấy hứng thú nên cũng muốn theo anh.
---
Khi Ngu Dao tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô cọ quậy, cảm thấy cả người nhức mỏi, cả thân thể như không phải của mình.
Người đàn ông ngủ bên cô cũng đã tỉnh dậy khi nghe cô cọ quậy.
Từ Khiêm lúc này rất buồn phiền, sao anh lại không thể kiềm chế mình như vậy!
Hôm qua, sau buổi chiều điên cuồng muốn cô, buổi tối anh vẫn không buông tha, lại muốn cô rất nhiều lần, căn bản không quan tâm cô là người mới bắt đầu trải nghiệm chuyện này.
Tối hôm qua Ngu Dao ngất đi, tuy Từ Khiêm xong việc đã bôi thuốc mỡ cho cô nhưng hôm nay vẫn khó tránh khỏi việc cô sẽ có chút không thoải mái.
Anh xoay người xuống giường, tròng quần ngủ vào, sau đó khoác áo choàng tắm rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngu Dao không biết anh đi làm cái gì, cũng không có tâm tư để ý anh, hiện tại cô chỉ cảm thấy cả người mình đau không chịu được. “Đàn ông như sói như hổ, thật đáng sợ!” Cô chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa bờ eo thon của mình, vẫn không quên chủi Từ Khiêm một câu.
Lúc này, Từ Khiêm vừa lúc cầm thuốc mỡ đi vào, đương nhiên nghe được lời cô chửi. “Đó cũng là bị em bức.”
Anh nói xong liền đi tới xốc tấm chăn mỏng lên, dáng vẻ muốn bôi thuốc cho Ngu Dao.
Ngu Dao thấy bộ dạng của anh lại tưởng anh lại muốn nữa, vội vàng lấy chăn bao bọc mình. “Đừng! Không được!”
“Nghĩ gì vậy?” Từ Khiêm gõ gõ sau đầu cô. “Bôi thuốc cho em để khỏi nhiễm trùng.”
Anh là bác sĩ, tuy không chuyện phụ khoa, nhưng kiến thức về giới tính phụ nữ anh cũng biết, nếu không dùng thuốc để vệ sinh, sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.
“Để tôi tự làm.” Ngu Dao cầm lấy lọ thuốc mỡ, định xuống giường, vào phòng tắm bôi.
Chuyện thân mật như vậy, cô thật sự không cách nào để Từ Khiêm làm cho mình, tâm lý không thể chấp nhận.
Ngu Dao mặc bộ đồ ngủ pijama màu đỏ bằng lụa, tối hôm qua Từ Khiêm thay cho cô. Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa có đính hạt không được kéo kín, vừa lúc chiếu lên người Ngu Dao. Người cô được ánh sáng chiếu lên, mái tóc rũ trên vai tỏa vầng sáng nhạt, như một thiên thần, khiến Từ Khiêm nhìn ngây ngốc mê say.
Mặc kệ Từ Khiêm đang nhìn mình, Ngu Dao chỉ lo đi vào phòng tắm. Thân dưới đang rất đau, rất khó chịu, cô hiện tại chỉ muốn tắm rửa một cái, sau đó dùng nước ấm ngâm người một lát.
“Nhất định không được tắm bồn đấy!” Từ Khiêm gõ cửa, đứng ngoài nhắc nhở.
Các cô gái lần đầu trải qua chuyện ấy đều sẽ ngâm người trong bồn tắm để giảm cơn đau nhức, nhưng thật sự chuyện này là không nên, bởi vì ở bồn tắm lí gia vào đại lượng tắm rửa đồ dùng, sẽ tiến vào âm đ*o rồi làm viêm.
Thuốc mỡ Từ Khiêm đưa cho Ngu Dao là loại thuốc đặc trị chứng viêm, làm giảm cơn đau, cho nên anh sợ cô cũng như các cô gái khác, sẽ lại đi tắm bồn.
Ngu Dao căn bản không nghe anh, ngâm người trong bồn tắm có thể làm giảm bớt mệt nhọc, như vậy mà cũng không hiểu? Trong lòng cô luôn có hố sâu ngăn cách với anh.
Cô cởi áo ngủ, mở nước rồi lấy sữa tắm, chuẩn bị tắm bồn, không ngờ lúc này Từ Khiêm đột nhiên đi vào.
Từ Khiêm đã đoán được Ngu Dao sẽ không nghe lời mình, thế nên anh đi tìm chìa khóa dự bị, mở cửa phòng tắm đi vào. “Bảo em đừng tắm bồn mà em vẫn không nghe?” Ngu Dao đã bước một chân vào, anh tiến tới, giữ chặt cô lại.
Sàn phòng tắm vốn rất trơn, Từ Khiêm đột nhiên xuất hiện làm Ngu Dao giật mình, mất trọng tâm. Bị dọa sợ, cô nghiêng cả người ra sau muốn té, may mắn Từ Khiêm nhanh tay lẹ mắt tiến tới ôm cô vào trong ngực mình.
“Cẩn thận một chút!” Anh nghiêm khắc nói.
Sàn phòng tắm lát đá cẩm thạch, không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn.
“Còn không phải do anh!” Ngu Dao còn chưa kịp hoàn hồn, giọng nói mang theo một chút ngữ khí mềm mại, tan chảy.
Nếu không phải do anh đột nhiên xuất hiện, cô cũng sẽ không bị giật mình, cũng sẽ không té, anh còn dám nói do cô không cẩn thận!
“Em không nghe lời như vậy, xem ra lúc bôi thuốc, thế nào cũng phải tự tôi nhọc công rồi.” Từ Khiêm nói xong liền bế ngang Ngu Dao đi ra phòng tắm.
Ngu Dao đang định phản bác rằng tự mình làm được, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Từ Khiêm dùng ánh mắt bắt nuốt trở về.
Bôi thuốc cho Ngu Dao xong, Từ Khiêm lúc này mới an tâm đi ra khỏi phòng ngủ, cho cô không gian thay quần áo. Anh đã bảo người đem những bộ cánh của mùa mới nhất, hợp với số đó của Ngu Dao, đến nhà.
Trong lúc ở phòng khách chờ Ngu Dao thay quần áo, Từ Khiêm nhận được điện thoại của Cảnh Húc Nghiêu.
“Gì vậy?” Biết người này không có việc gì gấp sẽ không gọi cho mình nên câu đầu tiên Từ Khiêm nói chính là “Gì vậy?”
Cảnh Húc Nghiêu cũng không dông dài với anh, đem toàn bộ chuyện hôm nay xảy ra ở bến tàu lửa cao tốc nói cho Từ Khiêm.
Từ Khiêm chỉ cười anh. “Cậu nhất định nhìn lầm rồi.”
Anh quen Quý Tinh nhiều năm như vậy, cô có chị em sinh đôi hay không sao anh lại không biết?
“A Khiêm, tôi biết cậu không tin. Tôi gửi ảnh chụp cô ấy cho cậu rồi, cậu tự xem đi.” Cảnh Húc Nghiêu nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó anh gửi hình chụp Hình Gia Huyên và cô gái kia đang ngồi tán gẫu với nhau sang cho Từ Khiêm.
Không có gì có sức nặng hơn ảnh chụp ngoài đời thật.
Từ Khiêm căn bản không đem lời Cảnh Húc Nghiêu nói để vào lòng, anh không xem tin nhắn nhưng trở về phòng ngủ.
“Thay xong chưa?” Từ Khiêm gõ cửa, ý rằng mình đang vào phòng.
Anh thấy Ngu Dao đã thay xong quần áo từ lúc nào, đang ngồi ở mép giường. “Sao không ra ngoài?”
Đã là giữa trưa, hai người cũng chưa ăn cơm, bụng Từ Khiêm bụng đã sớm gào to kế không thành*, anh cũng không tin Ngu Dao không đói bụng.
(t/n: không thành kế/ kế không thành - kế vườn không nhà trống)
“Không có gì.” Ngu Dao đứng dậy, theo Từ Khiêm ra ngoài.
Hai người tới trung tâm thương mại gần chung cư ăn chút món, Ngu Dao lúc này mới ngập ngừng nói. “Từ Khiêm, tôi phải về nhà.”
Đã hai đêm Ngu Dao không về, không biết Thạch Hâm có ở nhà không, có biết cô đã trở về không?
“Sau này em ở lại chỗ tôi.”
“Không được!” Phản xạ của Ngu Dao là cự tuyệt.
“Tại sao?” Từ Khiêm cơm nước xong thì có thói quen hút thuốc. Anh châm một điếu thuốc, xuyên qua làn khói, anh híp mắt nhìn Ngu Dao.
Ngu Dao bị anh nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên. Hôm nay cô mặc nguyên màu vàng nhạt, cả đầm và áo khoác ngoài; cô bất an, tay kéo làn váy. “Chuyện này không hay lắm.”
Hai người không có bất cứ danh phận gì lại ở cùng nhau, Ngu Dao vẫn cảm thấy không được thích hợp.
“Sao lại không hay?” Từ Khiêm ngược lại không cảm thấy gì. Ngu Dao đã là người của anh, ở nhà anh thì có gì không ổn. “Ngu Dao, đi theo tôi, em không cần phải chịu khổ nhiều nữa.”
Lời này có đầy ý cảnh cáo.
“Ừm, biết rồi.” Ngu Dao đáp ứng.
Hai người cơm nước xong, Ngu Dao lại nói mình muốn về nhà một chuyến trước đã, lấy vài thứ rồi mới đi được. Từ Khiêm không lay đổi được cô đành phải lái xe đưa cô về.
“Tôi lên với em.” Từ Khiêm cởi dây an toàn, định cùng Ngu Dao lên nhà.
“Không cần đâu, tôi lấy chút đồ sẽ xuống liền.” Nói xong, Ngu Dao liền mở cửa xe đi xuống.
Từ Khiêm nhìn bóng dáng Ngu Dao, cũng không nói gì. Anh một mình một bóng ngồi trong xe chờ cô xuống.
Ngu Dao lấy hết can đảm đi về nhà. Vẫn như cũ, không có gì thay đổi, xem ra Thạch Hâm cũng không về. Cô về phòng, ngồi một lúc lâu mới lấy đại một ít đồ, sau đó chuẩn bị đi lại.
Vừa mở cửa ra lại thấy Diệp Tử Mặc và Diêm Nghiên đang đi xuống.
“Dao Dao!” Diệp Tử Mặc mở lời trước.
Ngu Dao cười, chào: “Hi!”
“Em đi đâu vậy?” Nhìn vali hành lý trong tay cô, Diệp Tử Mặc hỏi. “Chú có khỏe không?”
Ngu Thế Minh vừa được thả, Ngu Dật Thần liền gọi điện cho anh, nhờ Diệp Tử Mặc chuyển lời cho Ngu Dao, Ngu Thế Minh đã không sao rồi. Ngu Dật Thần đã gọi cho Ngu Dao mấy cuộc, di động đều tắt máy, cậu đành phải gọi cho Diệp Tử Mặc.
Tan làm, Diệp Tử Mặc đã xuống gõ cửa nhà cô, trong nhà lại không có người. Anh có thể đoán ra, Ngu Dao tắt máy di động hẳn là đi tìm người đàn ông có thể giúp cô kia.
“Ừm, tới nhà người bạn ở vài ngày.” Ngu Dao tránh nặng tìm nhẹ trả lời một câu.
Rõ ràng cô bỏ qua câu hỏi của anh về chuyện Ngu Thế Minh.
Ngu Dao đến giờ vẫn không biết Ngu Thế Minh đã vô tội và được thả ra. Từ sau hôm chọc giận Từ Khiêm, Ngu Dao đã ngậm miệng không đề cập tới chuyện của Ngu Thế Minh nữa, cô sợ một khi Từ Khiêm mất hứng sẽ khiến Ngu Thế Minh chết trong đó.
Hai người cứ như vậy không nói lời nàochỉ nhìn đối phương. Diêm Nghiên đã sớm nhận thấy có gì không thích hợp, cô ta níu cánh tay Diệp Tử Mặc, cười hì hì, hỏi: “Tử Mặc, đợi lát nữa chúng ta đi đâu chơi?”
“Đâu cũng được hết.” Diệp Tử Mặc cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái.
“Đi chơi bánh xe đu quay nhé!” Diêm Nghiên đề nghị.
Nghe bốn chữ “bánh xe đu quay” này, ngực Ngu Dao tê rần. Cô nhớ lúc mình và Diệp Tử Mặc cùng đi chơi bánh xe đu quay, nhớ họ ở đó ngắm cảnh đẹp và những lời êm ái dịu dàng họ nói với nhau. Ngu Dao cảm thấy mình không thở nổi. “Tôi đi trước.” Nói xong, cô xách vali rồi phi nhanh xuống lầu.
Nhìn qua cửa sổ xe thấy Ngu Dao xách theo vali đi ra, Từ Khiêm mở cửa xe đi tới, cầm lấy chiếc vali trong tay Ngu Dao. “Mang theo cái gì mà nặng vậy?” Nếu là chỉ là quần áo thì đâu nặng như thế?
Ngu Dao còn đang suy nghĩ những lời Diêm Nghiên nói vừa nãy, cơ bản không nghe Từ Khiêm đang nói gì. “Hả?” Ngu Dao lấy lại tinh thần. “Anh nói gì?”
“Tôi nói, em mang theo cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ ít sách thôi.” Ngu Dao định tiếp tục học chuyên sâu tiếng Anh, cô đã mua sách để học thêm ở ngoài rồi.
Để vali vào cốp sau xe, hai người liền lái xe rời đi.
Diệp Tử Mặc theo Ngu Dao xuống dưới, đương nhiên thấy tất cả. Diêm Nghiên cũng đi theo anh, nhìn thấy chiếc Maserati thì cảm khái một câu: “Hóa ra chèo được anh chồng 'rùa vàng.' “
Đương nhiên cô ta đang nói Ngu Dao.
Sau lần gặp Ngu Dao ở nhà Diệp Tử Mặc, Diêm Nghiên đã đi khắp nơi hỏi thăm và biết được Ngu Dao là bạn gái cũ của Diệp Tử Mặc.
Cô ta hoàn toàn không biết chuyện giữa Ngu Dao và Diệp Tử Mặc còn có người thứ ba Từ Khiêm, chỉ cho Ngu Dao chèo được người có tiền, vứt bỏ Diệp Tử Mặc, mà quên sạch phản ứng của Ngu Dao lần trước khi thấy cô ta ở nhà Diệp Tử Mặc.
Diệp Tử Mặc nghe Diêm Nghiên nói vậy thì hất mạnh bàn tay Diêm Nghiên đang níu tay mình. “Cô không được nói cô ấy như vậy!”
Diêm Nghiên là con nhà giàu được nuông chiều từ bé, chưa có ai dám như vậy đối mình, cô ta đương nhiên giận thật sự. “Diệp Tử Mặc!”
“Cô ấy tốt hơn cô gấp mấy lần!”
“Là em, em sẽ không bỏ anh mà đi với gã đàn ông kia đâu!” Diêm Nghiên lớn tiếng nói.
Diệp Tử Mặc nghe câu sau thì cơn giận đã lập tức bùng lên, anh bước tới, túm cổ Diêm Nghiên. “Cô câm miệng cho tôi!”
Diêm Nghiên bị Diệp Tử Mặc túm cổ không thở được, mặt đỏ lên. Cô ta liều mạng chụp đánh cánh tay Diệp Tử Mặc nhưng không có hiệu quả; cuối cùng, cô ta đá một cú, Diệp Tử Mặc mới buông tay ra. Diêm Nghiên lập tức được tự do, hít thở phì phò. “Khụ, khụ, khụ khụ... Diệp Tử Mặc! Vì đứa con gái kia mà anh động thủ với tôi!”
Cô ta nghĩ không ra loại con gái đó rốt cuộc có điểm nào tốt, đáng để Diệp Tử Mặc đại động can qua* như vậy.
(t/n: gây lớn chuyện, làm lớn chuyện)
Diệp Tử Mặc vừa rồi đã bị chọc tức, chỉ cần nghe có người nói Ngu Dao không tốt, tính tình anh sẽ trở nên hung hăng, hoàn toàn không còn là mình lúc bình thường. Bây giờ bình tĩnh lại, thấy Diêm Nghiên bộ dạng chật vật trước mặt mình như vậy, anh tiến lên dìu cô ta, đỡ sau lưng. “Anh, anh cũng không biết sao mình lại thế này, động thủ với em...”
Diêm Nghiên tất nhiên không tin lời anh nói, cô ta đẩy Diệp Tử Mặc. “Diệp Tử Mặc, anh không được quên hiện tại anh đang có việc muốn cầu xin tôi.”
---
Phía bên kia, Từ Khiêm đưa thẳng Ngu Dao về chung cư nơi mình ở.
Từ Khiêm sửa sang phòng làm việc của mình thành phòng cho Ngu Dao học tập.
Trên đường trở về, Từ Khiêm đã biết kế hoạch sắp tới của Ngu Dao, cô muốn học tiếng Anh cho giỏi, xin vào làm việc ở các công ty thương mại nước ngoài.
Từ Khiêm rất tán đồng, công việc ở Cám Dỗ hay ở siêu thị đều không phải nơi cô gái đang ở độ tuổi như cô làm. Từ Khiêm vốn định bảo Ngu Dao, cô đi làm hay không cũng không sao; sau hồi suy nghĩ, anh không nói nữa.
Về tới nhà, Ngu Dao phân lọai toàn bộ sách của mình, xếp trên bàn sách.
Sắp xếp xong, cô thấy Từ Khiêm mang một ly vang đỏ vào đưa cho mình.
“Uống chút vang đỏ có thể làm đẹp được đấy.” Từ Khiêm đưa rượu, giải thích.
“Không phải nói phải uống trước khi đi ngủ sao?” Ngu Dao tất nhiên có nghe điều này, nhưng trong sách đều nói phải uống vang đỏ vào buổi tối, trước khi đi ngủ thì mới có tác dụng được.
Nào ngờ buổi chiều uống vang đỏ vẫn có thể làm đẹp.
Từ Khiêm cười cười. “Không lừa được em rồi.”
“Tôi đã đọc qua, được chưa?” Tuy cảm thấy những lời Từ Khiêm nói ra thật buồn cười, nhưng Ngu Dao vẫn uống một ngụm, cảm giác vị không tồi. “Ngon thật!”
“Rượu ngon xứng giai nhân.”
Hai người liền uống hết cả chai vang đỏ trong nhà. Tửu lượng Ngu Dao không tốt, hơn nữa vì rượu vang đỏ tác dụng chậm, hiện tại cô đã mơ mơ màng màng.
Cả người cô dựa vào vai Từ Khiêm, khoa tay múa chân, miệng vẫn lảm nhảm: “Tôi nói các cậu nghe này, phòng chúng ta, tớ uống giỏi nhất!”
Từ Khiêm thấy cô sắp ngã liền vội vàng đỡ lấy, trong lòng thầm mắng mình sao lại để cô uống vang đỏ?
Ngu Dao nói “phòng chúng ta”, đương nhiên Từ Khiêm có ấn tượng. Không nói tới Thạch Hâm, cái cô sinh viên anh đã được thấy bộ dáng say xỉn rất nhiều lần kia, hẳn còn hai người lần trước anh thấy ở Giang Ninh nữa, Từ Khiêm cũng không quen biết họ nên đành nói ứng phó: “Phải phải phải, tửu lượng của Dao Dao chúng ta là tốt nhất.”
“Đương nhiên!” Được khen, Ngu Dao vô cùng vui vẻ.
Từ Khiêm đỡ trán, ban đầu anh định cho Ngu Dao uống chút rượu, sau đó làm chút chuyện xấu hổ ngại ngùng, xem ra không thành rồi.
Tửu lượng Ngu Dao kém như vậy là điều Từ Khiêm hoàn toàn không nghĩ tới. Ai ngờ một người đã làm từng làm thêm ở Cám Dỗ lại uống chưa được ba ly vang đỏ đã xỉn rồi. Nhìn chai vang đỏ nằm chỏng chơ trên mặt đất, có hơn phân nửa là anh uống.
Đỡ Ngu Dao đến phòng ngủ xong, Từ Khiêm liền gọi điện cho dì giúp việc theo giờ tới thu dọn, sau đó bảo bà nấu chút cháo để lát nữa Ngu Dao ngủ dậy có thể dùng.
Người giúp việc theo giờ này là Từ Khiêm bảo Trương Tiêu kiếm. Dì ấy họ Lã, năm nay năm mươi tuổi, có con gái đã kết hôn, đang làm việc ở Bạch Sa. Bình thường không có việc gì làm, bà lại đi kiếm việc làm thêm để phụ tiền sinh hoạt.
Căn nhà này của Từ Khiêm, dì Lã một tuần tới ba lần để quét tước dọn vệ sinh, mua đồ ăn chất vào tủ lạnh là được.
Dì Lã sống cách đây không xa lắm nên không lâu liền tới nơi. “Cậu Từ, hôm nay cậu ở nhà à?”
Dì Lã thường ngày hầu như không gặp được Từ Khiêm, làm ở đây lâu như vậy nhưng tính cả lần này thì dì Lã mới gặp Từ Khiêm được bốn lần.
“Ừm.” Từ Khiêm nhẹ giọng đáp lời. Anh ngồi xoãi người trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. “Dì Lã, hiện tại dì có tiện làm thêm giờ không?”
“Sao vậy ạ?”
“Chỗ tôi có lẽ cần dì tới nấu ba bữa một ngày.”
Trước kia nếu chỉ có một mình mình, Từ Khiêm sẽ bảo dì Lã tới đây ba lần một tuần, những việc khác không cần phải quan tâm. Nhưng hiện tại có Ngu Dao, Từ Khiêm tất nhiên muốn thuê một người giúp việc tại nhà để chăm sóc cô.
“Chỉ làm cơm thôi ạ?”
“Đúng vậy, chỉ làm cơm, với lại quét dọn vệ sinh.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Dì Lã vui vẻ đồng ý.
Cháu ngoại bà đã tới tuổi đi học, bình thường có cháu gái đón đưa, thế nên bà có đi làm cả ngày ở bên ngoài cũng hoàn toàn không có vấn đề, chỉ có điều không thể ngủ lại. Chung quy cháu còn nhỏ, ban đêm vì muốn con gái và con rể được ngủ ngon, bà đều ngủ với cháu, tránh gây ồn ào ảnh hưởng đến người đã phải đi làm cả ngày.
Từ Khiêm đóng sách lại, tháo kính xuống. “Chuyện tiền lương, Trương Tiêu sẽ nói rõ cho dì.”
“Aida! Xong rồi, không sao!.” Dì Lã là người phương bắc điển hình, tính cách vô cùng tốt, tay chân cũng rất nhanh nhẹn, đây cũng lý do Từ Khiêm vẫn luôn thuê bà.
Từ Khiêm dặn dò dì Lã đi thu dọn. Lúc món cháo đã có thể dùng được rồi, anh đứng dậy, ném đại quyển sách xuống bàn trà, sau đó đi phòng ngủ.
Ngu Dao vẫn trong giấc ngủ ngon, bởi vì nhiệt độ hơi cao nên Từ Khiêm cố ý không đắp chăn cho cô, không ngờ người cô đổ đầy mồ hôi. Từ Khiêm khom lưng nhìn Ngu Dao mồ hôi ướt cả đầu, anh cầm lấy remote trên tủ đầu giường, bật máy điều hòa.
Đầu mùa xuân ở Bạch Sa, buổi chiều trời rất nắng, nếu ở bên ngoài vận động vẫn có thể mặc áo ngắn tay. Ngu Dao là người hay đổ mổ hôi nhiều, hơn nữa mới uống xong rượu nên mồ hôi lại càng ra thêm.
Chỉnh nhiệt độ trong phòng thấp hơn một chút xong, Từ Khiêm lấy khăn giấy bên cạnh lau mồ hôi trên đầu cho Ngu Dao. Sau đó anh đắp chăn cho cô, dù sao đang là đầu xuân, mở điều hòa mà không đắp chăn sẽ bị cảm.
Ngón cái của Từ Khiêm xẹt qua trán Ngu Dao, lau sạch mồ hôi ướt nhẹp trên đó, để lộ vầng trán trơn láng. Từ Khiêm đứng dậy, khom lưng đặt một nụ hôn xuống trán cô, lúc này anh mới cảm thấy mỹ mãn. Nhìn bộ dáng Ngu Dao ngủ say trên chiếc giường của mình, Từ Khiêm trong lòng cảm thấy thỏa mãn không tả nên lời. Rốt cuộc là từ khi nào tình cảm của anh với cô đã bắt đầu thay đổi, không còn như lúc trước?
Chính Từ Khiêm cũng không biết tình cảm mình dành cho Ngu Dao là gì?
Ban đầu, anh quả thật muốn chiếm Ngu Dao cho riêng mình, lúc ấy, Ngu Dao trong mắt anh, ngoại trừ nhìn có chút giống Quý Tinh cũng chẳng khác gì các cô gái ở Cám Dỗ; anh cho rằng chỉ cần có tiền là có thể câu được Ngu Dao về bên cạnh mình. Thế nhưng, sau khi dần dà tiếp xúc, Từ Khiêm phát hiện, trên người cô gái này có một loại tinh thần phấn chấn, một loại sức sống mà anh không có.
Đó là một dạng tinh thần khao khát một cuộc sống ảo tưởng, cũng như những thái độ tích cực, vĩnh viễn.
Khi ấy Ngu Dao quá đơn thuần, đơn thuần đến mức cô cho rằng trên thế giới này không có cái gọi là người xấu. Sau đó cô có bạn trai, Từ Khiêm đã định từ bỏ; thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy cô, Từ Khiêm đều bị khí chất chỉ có ở cô hấp dẫn, anh không còn kềm chế mình được nữa.
Vào lúc anh muốn từ bỏ ý định sở hữu cô thì Quý Tinh bị bệnh. Vì để tìm tủy phù hợp cho Quý Tinh, Từ Khiêm gần như lật tung cả Bạch Sa nhưng vẫn không có người phù hợp. Rồi khi vô tình biết được Ngu Dao có cùng nhóm máu với Quý Tinh, anh định để Ngu Dao hiến tủy, cứu Quý Tinh một mạng. Sau đó Ngu Dao cự tuyệt, thời điểm đó Từ Khiêm đã có suy nghĩ: nếu không còn ai có tủy phù hợp với Quý Tinh, anh sẽ không tiếc thủ đoạn cho tới khi Ngu Dao chịu hiến tủy.
Nhưng cuối cùng, Từ Khiêm trơ mắt nhìn Quý Tinh ra đi, anh vẫn không cách nào ép cô làm chuyện cô không thích, càng không muốn Ngu Dao hiểu lầm mình, bởi vì khi đó trong lòng anh đã có tính toán, định sẽ nói chuyện rõ ràng với cô. Anh thật sự thích cô, muốn cô hãy rời người bạn trai kia đi mà ở bên anh.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Anh suy nghĩ kỹ lưỡng nhưng vẫn bỏ sót. Cho là mình không ép Ngu Dao làm chuyện cô không thích, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không còn ai khác gạt lừa anh làm những chuyện đó. Và đương nhiên, Ngu Dao đã hiểu lầm.
Lúc bọn họ ở dưới nhà cô cãi nhau, anh khi ấy đã định thỏa hiệp vì Ngu Dao, không nghĩ sự tình lại diễn biến thành như hiện tại.
Có lẽ, đó là số mệnh rồi!
Từ Khiêm nhìn Ngu Dao, hồi tưởng lại những gì hai người đã trải qua.
Màn đêm buông xuống, đèn nhà nhà lóe sáng, Ngu Dao cũng tỉnh dậy giữa cơn đau đầu. Cô vừa định ngồi dậy lại phát hiện mình đang bị người ta ôm trong ngực, cô vừa nhìn đã thấy Từ Khiêm.
Không biết Từ Khiêm đã ngủ cạnh cô từ lúc nào, còn ôm cô nữa.
Thấy Từ Khiêm ngủ ngon lành, Ngu Dao nhẹ nhàng cử động người, cố gắng không làm anh thức giấc. Sau khi thoát khỏi được vòng tay của anh, Ngu Dao đắp chăn lại cho Từ Khiêm rồi mở cửa sổ phòng ngủ. Lúc định đi khỏi phòng Ngu Dao mới phát hiện điều hòa trong phòng vẫn luôn bật lạnh; lo anh sẽ cảm lạnh, Ngu Dao tắt điều hòa xong đi ra ngoài.
Thấy trong bếp có cháo kê, Ngu Dao mới phát hiện bụng mình trống rỗng. Cô hâm cháo, ăn xong, Ngu Dao tìm được di động của mình trong kẹt ghế sô pha.
Di động vì hết phin nên đã tự động tắt máy. Tìm được đồ sạc pin xong, Ngu Dao khởi động máy, phát hiện có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Có Cố Tuệ Nhàn, máy nhà, Ngu Lộ, Ngu Dật Thần...
Đợi di động nạp được một lúc xong Ngu Dao rút đồ sạc ra, đi tới trước cửa sổ sát đất gọi điện về nhà.
Cô tất nhiên gọi vào di động của Cố Tuệ Nhàn.
“Mẹ.” Chờ không lâu lắm điện thoại đã được bắt máy.
Người đầu dây bên kia không nói gì. Qua một hồi lâu, khi Ngu Dao tưởng điện thoại bị ngắt rồi, lúc này, một giọng nói khàn khàn mang chút tang thương mới vang lên. “Dao Dao!” Là Ngu Thế Minh.
“Ba!” Ngu Dao vì vẫn chưa liên lạc lại với gia đình lần nào nên không hề biết Ngu Thế Minh đã được ra ngoài.
Cô còn tưởng Từ Khiêm đã lừa cô.
Không ngờ Ngu Thế Minh đã được về nhà thật.
“Bố, bố không sao chứ?”
“Không sao!” Ngu Thế Minh bởi vì bị giam ở trong mấy ngày, bị tra hỏi liên tục, thanh quản cũng bị ảnh hưởng. “Dao Dao, cũng nhờ bạn con.”
Sau khi Ngu Thế Minh được ra ngoài, Cố Tuệ Nhàn đã nói đầu đuôi sự tình cho ông, đương nhiên có lược qua việc mình và Ngu Lộ dồn ép Ngu Dao đi cầu xin người đàn ông kia.
“Dạ, bạn con ạ?” Ngu Dao đương nhiên biết Cố Tuệ Nhàn sẽ không đem chuyện bà bắt mình đi cầu xin Từ Khiêm nói cho Ngu Thế Minh, cho nên cô cũng không đoán được người bạn kia là ai.
“Người bạn làm luật sư của con tốt thật, nhớ đưa bố đi cảm ơn người ta!” Ngu Thế Minh cũng chỉ cho là do Đồng Hâm hết sức giúp đỡ.
Ông tưởng Đồng Hâm tìm ra được lỗ hổng nên mình mới có thể ra ngoài chứ không hề biết sự hy sinh của con gái.
Ngu Dao nghe đến đó không kiềm được nước mắt, cô gắng hít thở. “Dạ, được bố ạ!”
Hai cha con hàn huyên một lúc lâu mới cúp máy.
Cúp điện thoại, Ngu Dao không cần phải đè nén nữa, cô ngồi xổm xuống òa khóc.
Khi Từ Khiêm đi ra, nhìn thấy Ngu Dao ngồi xổm trước cửa sổ sát đất mà khóc nức nở, tim anh đột nhiên như bị đánh, rất đau.
Rốt cuộc lúc trước anh vì cái gì mà lại muốn khiến cô đau khổ như thế này?
Anh đi tới trước, ôm lấy Ngu Dao, để cô khóc trong ngực mình. “Không có việc gì, tất cả đã qua rồi.”
Trong mắt Từ Khiêm, tất cả đã qua, Ngu Thế Minh đã ra ngoài cũng tức là mọi chuyện đều ổn cả rồi. Thế nhưng, trong mắt Ngu Dao lại không phải như vậy.
Trong ý thức của Ngu Dao, tất cả những chuyện này chỉ vừa mới vừa mới bắt đầu thôi.
Khóc mệt rồi, khóc no rồi, lúc này Ngu Dao mới đứng dậy, Từ Khiêm lại dùng sức một cái, kéo Ngu Dao trở lại vào lòng mình.
“Ngu Dao, mặc kệ thế nào, em là của tôi rồi.” Từ Khiêm tuyên bố chủ quyền của mình.
Nhưng anh đang sợ hãi.
Hiện tại, anh chỉ muốn cùng Ngu Dao yên ổn bên nhau.
Hai người ôm nhau, cho nhau ấm áp.
Mãi đến khi một tràng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí ấm áp trong phòng.
Nếu cho rằng Cảnh Húc Nghiêu đã nhìn nhầm một cô gái có vẻ ngoài giống Quý Tinh, vậy thì Tôn Quân Trác, người đã từng yêu đương với Quý Tinh, sao có thể nhầm.
Tôn Quân Trác tới trạm tàu lửa cao tốc đón ba người Cảnh Húc Nghiêu, khi nhìn thấy cô gái theo sau Cảnh Húc Nghiêu, Tôn Quân Trác choáng váng cả người.
Lúc trước anh ta đã tận mắt nhìn Quý Tinh được hoả táng, những chuyện sau đó đều do một mình anh ta xử lý, khi nhìn thấy cô gái trước mặt, Tôn Quân Trác còn tưởng mình đã xuyên không.
Cảnh Húc Nghiêu kể tất cả đầu đuôi cho anh ta, Tôn Quân Trác cũng không tin trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy.
Cô gái trước mặt này, bất luận ngũ quan hay nụ cười tươi kia, đều như phiên bản của Quý Tinh.
Nếu không phải cô gái này vẫn một mực nhấn mạnh mình không hề biết bọn họ, lại nhìn thẻ lên máy bay, cô ấy mới trở về từ Australia hai hôm trước, bằng không, Tôn Quân Trác đã nghĩ người này chính là Quý Tinh rồi.
-----