Trò Chơi Định Mệnh

Chương 23: Chương 23: Là Không Biết Hay Đã Biết




Ngày hôm sau

Tíng tong. . .

Tiếng chuông cửa vang lên, người đàn ông trung niên ra mở cửa, bình thường việc này cho người làm nhưng không hiểu sao hôm nay đích thân ông chủ như ông lại ra mở cổng.

Cánh cổng mở ra, dáng người nhỏ bé đúng trước mặt ông làm ông bất ngờ, gương mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo nhưng pha lê làm ông vui mừng xiết bao. Một người con gái mặc chiếc áo đầm xanh nhạt nhẹ như mây trên bầu trời, máy tóc dài thả bồng bềnh theo gió. Tay cầm 1 túi xách, tay kìa thì kéo 1 chiếc valy, cô nở 1 nụ cười với ông.

-  Con … có thể vào nhà được không._cô cất giọng trong trẻo như làng nước mùa thu làm mát lòng người.

Ông gật đầu, ông đã mong ngày này biết bao nhiêu rồi, cũng đã không biết bao nhiêu lần ông mơ những giấc mơ như ngày hôm nay khi con gái ông trở về nhà và tha thứ cho ông. Ông mở cổng rộng ra đón cô vào nhà, xách valy dùm cô, bước vào nhà trong long cô không khỏi vang lên 1 câu “nhà ơi chị trở về rồi đây” một câu cảm xúc thân thương làm ấm lòng người.

Cô bước vào nhà thấy dáng người phụ nữ kia mắt đang trong veo bỗng lạnh cống khiến người ta phải sợ.

-  Khánh Ngọc, em xem này._ Khi người phụ nữ đó quay qua thì đôi mắt cô lại thay đôi, cô mở to lên như bất ngờ. người phụ nữ kia cũng thế.

-  Minh Đức đây là. . . ._ Khánh Ngọc ngập ngừng

-  Đây là Hải Băng con gái anh._ Ông giới thiệu vừa lúc đó My và bà Ngọc lùi bước, shock nhất vẫn là My.

My lắc nhẹ đầu như kẻ mất trí, gương mặt hiện lên vẻ đau khổ tột cùng, nước mắt cô không kìm được mà trào ra. Cô bịt miệng chạy lên phòng đóng cửa lại ngồi xuống dựa lưng vào cửa mà khóc. Ông Đức không biết chuyện gì đang xảy ra.

-  Khánh Ngọc đang xảy ra chuyện gì vậy, em và tiểu Băng xảy ra chuyện gì rồi sao?_ Thấy thái độ khác thường của 2 người làm ông lo lắng.

Trong đầu bà Ngọc không khỏi hiện lên câu hỏi “Là con bé không biết hay đã biết từ lâu, nhưng nhìn thái độ đau lòng của nó là không biết. Nhưng có thật là như thế không” Trong lòng bà hiện lên 1 nỗi lo lắng và cảm giác bất an từ lúc thấy My bước vào nhà này.

Trên phòng, sau khi ngồi xuống dựa lưng vào cửa My vội lau nhanh nước mắt môi nhếch lên “hôm nay diễn nhiêu đó đủ rồi chừa nước mắt thôi”. Cô thừa biết người phụ nữ đó chắc chắn sẽ rất ngạc phải vậy thôi không ngạc nhiên sao được khi bạn gái con trai mình là con gái của vợ trước chồng bà bây giờ mà. Nhưng đây chỉ là mở đầu thôi còn về sau bà sẽ bất ngờ dài dài, nhân hỏa tuần hoàn mà rồi bà sẽ phải chịu sự đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần mà mẹ cô và cô đã chịu.

-  Có chuyện gì thế cha mẹ._ Nhân vật mà My mong muốn cũng đã xuất hiện. Nghe giọng nam đó trên môi My đậm nét cười hơn lúc nãy nhưng lại là nụ cười của ác quỷ không phải là nụ cười của một Diễm My ngây thơ ngày nào nữa.

-  Tiểu Băng về nhà vừa gặp mẹ con, con bé đã bật khóc chạy lên phòng còn mẹ con thì thẩn thờ._ Ông Đức nói hết ra.

-  Để con lên xem em ấy như thế nào rồi?_ Vương có long tốt nhưng bà Ngọc cản anh lại không cho anh lên, anh nhíu mi thái độ của mẹ anh hôm nay rất lạ.

 Nhưng vì long tốt nên anh để mặc lời ngăn cản của mẹ anh. Mà đi lên phòng, My ở trong phòng nghe tiếng cải nhau ở ngoài cửa cô đứng dậy bước lên giường ngồi xuống, ôm gối thì nước mắt cô tuôn trào ra như suối (luyện tới đỉnh rồi).

Rầm . . .

Cánh cửa mở toạc ra, Vương bước vào thấy gương mặt đầm đìa nước mắt đó anh như chết lặng đi nửa người cảm giác đau đớn tìm đến anh, My thì khi thấy anh cô khóc thét lên ôm đầu mà khóc dây đau thương. Còn Vương thì như hồn phách bay đi đâu mất, anh lùi bước như không còn sức để đứng trụ nữa. Anh dựa lưng vào tường nhắm nhẹ mắt để kìm nén sự đau khổ.

Trời ơi!!!!

Anh đang làm gì đây? Yêu em gái mình sao? Và còn làm những chuyện khiến trời đất không thể tha thứ. Đây là mơ phải không, đúng đây là giấc mơ làm sao có thể là sự thật, My làm sao lại là em gái anh. Không thể nào, không thể.

Anh đi tới chỗ My, bóp mạnh vai cô lay người cô.

-  Diễm My em nói đi đây không phải là sự thật, đây là mơ mau nói đi, em nói đi._ Anh lay mạnh người My, tap bóp chặt vai My làm xương người My muốn nát vụn ra.

My không nói chỉ bật khóc, cô lắc đầu như thay câu nói “đây là sự thật” như hiểu ra sự thật, tay anh buông vai cô ra. Như một người mất đi lí trí anh chạy vọt ra ngoài mặc cho bà Ngọc gọi anh như thế nào cũng không quay lại, cánh cửa khép lại mọi người lo lắng cho Vương mà bỏ đi My nhưng dù sao My cũng không cần sự thương hại kia đối với cô họ làm viết đó dành cho cô chỉ là dư thừa thôi. Bà Ngọc giờ mới hiểu ra nhân hỏa tuần hoàn thì ra cái gọi là báo ứng không đến khi chúng ta cần mà nó chỉ đến khi chúng ta đã nguôi ngoai thù hận. 20 mấy năm trước bà ghét Khánh My mẹ Thiên Khánh hại Khởi Phong cha Thiên Khánh chết, không những ở đó bà làm mẹ Thiên Khánh sảy thai và baao nhiêu đau thương gây ra ẹ Khánh My nhưng lúc đó Khánh My rất cần báo ứng thì nó lại không đến cho đến bây giờ mọi chuyện đã nguôi ngoai trong quá khứ thì báo ứng tìm đến với bà không phải gây r cho bà mà xay ra cho người con trai của bà. Bà thà chịu hết tất cả chứ không muốn con trai của mình bị 1 chút đau thương gì nữa.

Zing Blog


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.