Trò Chơi Địa Ngục

Chương 8: Truy đuổi




Đài Đóa bị ánh mắt yên tĩnh của cô ấy nhìn chăm chú, mắt có chút đỏ, giống như là muốn khóc vậy. Nhưng cũng chỉ là muốn khóc, cô cắn môi, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Nam Trát ngược lại là như bị đâm trúng chân đau vậy, thẹn quá hoá giận đến trình độ nào đó, bắt đầu trở nên không sao cả, cười nói: "Em gái nhỏ, cô vẫn khá thông minh đấy, nhưng mà nếu như mọi người đều đã được đây, tám lạng nửa cân, ai sạch sẽ hơn ai chứ."

Dung Âm từ chối cho ý kiến, xoay người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, cô liền nghe thấy tiếng lách cách quen thuộc.

Mấy phút sau, bóng dáng của người phụ nữ liền xuất hiện ở khúc rẽ hành lang.

Con rối búp bê đó không biết bị gì, toàn thân dính đầy máu, máu trên mặt cũng bắt đầu đọng lại, màu đỏ thẫm dính trên mặt. Người phụ nữ ôm búp bê, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dung Âm đứng cách cô ta không xa, nghiêng đầu, chậm rãi nhếch môi.

Tiếng gào thét giống như khóc được truyền ra trong cổ họng cô ta, người phụ nữ ôm búp bê, điên cuồng mà chạy về phía Dung Âm.

Dung Âm nghe thấy tiếng chạy ở phía sau, Đài Đóa và Nam Trát cũng đã chạy xa rồi. Cô đứng tại chỗ bất động, giơ cao em bé trong lòng: "Đây mới là con của cô."

Tay dính đầy máu của người phụ nữ, dừng lại cách hốc mắt cô 2cm.

Dung Âm tương đối thấp, chóp mũi xấp xỉ tới cằm của người phụ nữ, mang theo hơi lạnh mùi máu tạnh thở ra từ mũi của người phụ nữ, phun trên mi cốt của cô.

Người phụ nữ cúi đầu, đưa tay vén vải trắng xung quanh mặt em bé, nhìn chăm chú khuôn mặt ngũ quan chưa phát dục hoàn toàn, còn đang ướt sũng.

Tiếng lách cách, con rối búp bê trong tay của người phụ nữ rơi xuống đất, phát ra tiếng két sắc bén.

Người phụ nữ thô bạo cướp đoạt em bé trong lòng của Dung Âm, cô ta ôm chặt em bé trong lòng, hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong hốc mắt: "Con à..."

Cô ta xoay người, đi về hướng ban đầu, càng đi về phía trước, cơ thể càng yếu ớt, lúc đi tới khúc rẽ, thì đã hoàn toàn biến mất.

Dung Âm đứng tại chỗ, nhìn thấy toàn bộ quá trình nữ quỷ biến mất, đợi đến khi cô ta triệt để rời khỏi tầm mắt của cô, cô mới khom người nhặt con rối búp bê bị người phụ nữ làm rơi xuống đất.

Cô kéo tay áo, lau sạch sẽ vết máu trên mặt búp bê, đại khái có thể nhìn ra được diện mạo, sau đó sửa con mắt thủy tinh màu xanh sắp rơi xuống của con búp bê.

Cô ôm búp bê, xoay người nói với hai người đứng từ phía xa: "Đã xử lý xong rồi."

Đúng lúc này, tiếng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên.

Tiếng đó chẳng qua là giọng nữ máy móc bình thường nhất, có khi đi thang máy hoặc làm nghiệp vụ điện tử đều có thể nghe thấy, vào lúc này, lại khiến ba người tại chỗ sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Tầng năm đến rồi."

Đài Đóa và Nam Trát đứng ở gần cửa thang máy, khi cửa thang máy mở ra, hai người họ đều không tự chủ mà nhìn về phía cửa thang máy.

Cửa thang máy kim loại màu bạc chậm rãi mở ra, lộ ra thanh niên áo đen đang đứng ở giữa khoang thang máy.

Thanh niên đó đang khom người nhìn nhắc nhở sức khỏe trên vách tường thang máy, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hắn lộ ra cái cổ trắng tuyết và góc cạnh nửa khuôn mặt rõ ràng.

Màu da của hắn rất trắng, dính đầy máu tươi, thị giác tiếp thu còn máu me đầm đìa hơn.

Cái đường đao đã rút ra khỏi vỏ được hắn nắm trong tay, ánh sáng vừa vặn, ánh sáng bạc chói mắt như sóng gợn vậy từ cán dao tràn ra, trượt xuống mũi dao đang chảy giọt máu, khẽ lóe lên.

Tàn khốc, xinh đẹp, giống như là ngôi sao lạnh lẽo.

Hai người vốn dĩ muốn quay đầu chạy, nhưng bởi vì hai chân đã mền nhũn, cuối cùng chỉ là gian nan lùi về sau nửa bước, Nam Trát còn không cẩn thận giẫm lên một đá nhỏ trên sàn gạch men sứ.

Tiếng động đó nhỏ tới mức ngay cả bản thân anh cũng không nghe thấy, nhưng tai của thanh niên lại run lên.

Hắn xoay người, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ, dưới tóc đen bị dính máu, là đôi mắt màu vàng nhạt hiếm thấy.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, thanh niên nhíu mày, lộ ra nụ cười vui vẻ, con ngươi đen đen nhánh sôi nổi trong mắt màu vàng xinh đẹp kia, bởi vì hưng phấn mà dần dần trở nên to hơn.

Co rút, khuếch trương, cuối cùng thì trở nên vừa to vừa tròn, ám chỉ nguy hiểm vô tận.

Chạy mau!

Hai người gần như là đồng thời phát ra tiếng thét chói tai. điên cuồng chạy đi.

Lúc bọn họ đang bị thanh niên truy đuổi, Dung Âm đã sắp chạy đến cửa thang lầu gần đó, chạy với tốc độ cao khiến sắc mặt cô tái nhợt, cô ôm ngực, cố gắng ổn định hô hấp, khẽ nhíu mày.

Thể năng của cô thực sự quá yếu rồi.

Chỉ cần bắt đầu vận động kịch liệt, thì cô sẽ có cảm giác ngạt thở, hơn nữa thời gian càng lâu, loại cảm giác này sẽ càng mạnh.

Cô chậm rãi đi tới cửa thang lầu, vừa muốn đẩy cửa, bên cạnh liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.

Dung Âm giật mình, nhìn về phía bên phải của mình.

Cấu trúc mỗi tầng lầu của bệnh viện này đều là giống nhau, vừa vặn chính là quỹ đạo của hành lang vây thành hình vuông, nơi lúc đó bọn họ tách ra là trung điểm phía bên trái hình vuông, cô dựa theo phương hướng của kim đồng hồ chạy, bọn họ là ngược chiều kim đồng hồ.

Tuy nói dựa theo quy luật này, bọn họ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau, nhưng mà sao lại nhanh như vậy?

Thanh niên đó trong thời gian ngắn như vậy, thì đã bắt được Đài Đóa, giết chết cô ấy rồi sao?

Sau tiếng kêu thảm thiết, xung quanh liền rơi vào trong yên tĩnh tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, vài giây sau, tiếng mũi dao sắc bén xẹt qua sàn gạch men sứ đang tiến tới gần cô.

Dung Âm mím môi, dùng sức đẩy cửa trước mắt, con mắt hơi mở to.

Cửa thang lầu bên này, bị người bên ngoài khóa lại rồi.

Lách cách, lách cách, thanh niên áo đen đi ra từ khúc rẽ của cửa thang lầu.

Tay phải hắn cầm đường đao, tay trái ôm mặt, mày nhíu lại rất chặt, trong con mắt màu vàng nhạt tràn đầy tức giận. Da của hắn rất trắng, nhuộm màu sắc gì cũng rất nổi bật, cả khuôn mặt bên trái lộ ra màu đỏ không tự nhiên, đường viền dấu tay rõ ràng.

Giải quyết người phụ nữ này, còn có hai người...

Một con trùng xương mềm không có can đảm, một con thỏ con chạy rất nhanh.

Nơi ẩn náu của tầng này quá ít, thanh niên cũng không vội đi đuổi theo bọn họ. Cửa thang lầu hai bên đều bị trò chơi khóa lại rồi, cho dù bọn họ có thể thông qua thang lầu chạy tới tầng khác, cũng sẽ bị con quỷ khác giết.

Hắn tùy tiện nhìn vài căn phòng, nhìn phía sau cửa phòng, sau khi kiểm tra vài thi thể được đặt ở chính giữa phòng, liền tùy tiện tìm một căn phòng, dự định đi ngủ.

Tìm người gì đó rất phiền phức.

So với việc tìm kiếm như chó săn, hắn thích điên cuồng đuổi theo con mồi, nhìn bọn họ kinh hoàng sợ hãi đến cực hạn, thét lên chạy trốn.

Lúc máu phun ra thì rất là đẹp cực kỳ.

Phòng này hắn tìm được có đặt hai chiếc giường khung sắt, trên đó có lót chăn đệm và ra giường màu trắng, hai thi thể đang nằm trên đó. Hắn đẩy thi thể bên trái xuống đất, bản thân thì thoải mái nằm lên đó, còn không quên đắp vải trắng lên người.

Sau đó, hắn liền lười nhác mà nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng.

Mà lúc này, cách bên tay phải hắn không tới 2m, cách một tầng sắt, Dung Âm đang trốn ở trong tủ đựng xác, cùng với thi thể nữ vì tai nạn xe chết, mặt mũi không còn nguyên dạng nương tựa lẫn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.