Trò Chơi Chết Chóc

Chương 161




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô trở về nhà, cô bước thẳng vào phòng mình rồi nặng nề thả người xuống giường.

Có lẽ ông bà Dư nghĩ cuộc gặp với người mẹ ruột khiến Dư Tô xuống tâm trạng nên cũng không làm phiền cô.

Nhưng đương nhiên Dư Tô ảo não không phải vì lý do này.

Cô nằm trên giường, cô đưa cặp mắt trống rỗng trân trân nhìn đường vân trang trí trên trần nhà, đầu óc trở nên trắng xóa.

Trò chơi này định ép cô phải phát điên sao? Không... Thật ra Ứng dụng cũng cố ý mở đường sống cho người chơi.

Vì thế giới trước đó quá chân thực.

Từ lúc bị đẩy vào thế giới ấy, mọi chuyện đều diễn ra quá đỗi bình thường, bạn bè đồng đội của cô không có biểu hiện gì lạ lùng, hoàn cảnh xung quanh cũng y như đúc thế giới thực.

Nếu sau màn chơi thứ mười lăm, Ứng dụng không trao cho cô viên đá, thì có lẽ phải rất lâu nữa cô mới phát hiện ra thế giới ấy có vấn đề. Thậm chí... có thể sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra được.

Dư Tô nheo mắt, thầm nghĩ, liệu có người chơi nào nhận được viên đá nhưng không tin lời miêu tả bên trên mà lựa chọn ở lại thế giới ấy không?

Đây là một trong những nguyên nhân khiến xác suất thất bại của màn chơi này cao đến vậy sao?

Nhưng rời khỏi thế giới ấy rồi, Dư Tô vẫn không thể trở về hiện thực mà lại bị kéo tới một thế giới giả khác, điều này chứng tỏ rằng... thế giới này mới chính là điểm kết thúc.

Chỉ cần rời khỏi nơi này là cô có thể trở về.

Cô không thể cứ tuyệt vọng chán chường tiếp được, cô không lẻ loi bất lực tới vậy.

Dù trong thế giới này mọi người không biết cô, nhưng họ vẫn còn đang tồn tại! Cũng giống như những người đồng đội đang đợi cô ngoài kia vậy, dù họ không bên cô nhưng từ đầu chí cuối vẫn chờ đợi cô thành công thoát khỏi đây, trở lại gặp họ!

Dù có khó khăn thế nào thì chắc chắn cô cũng sẽ thành công.

Dư Tô khẽ cắn môi, hít sâu một hơi, cố áp những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mình xuống rồi dồn hết sức tập trung để ngẫm lại những manh mối mình có được trong thế giới trước.

Cô vẫn nhớ, Vương Đại Long - người đang làm ca sĩ đường phố tại thế giới này đã nói với cô, dựa theo luật chơi thì cô không được tự sát, nhưng cũng không được đợi đến khi chết già.

Sau đó Bạch Thiên lại bảo phải làm ngược theo manh mối tìm được.

Đường Miêu chỉ ra rằng, có người nói thật, nhưng có người cũng đang nói dối.

Phong Đình bảo, cô có thể giết người khác hoặc tự sát.

Khi ấy, Dư Tô cảm thấy đề xuất của Đường Cổ và Hồng Hóa là an toàn nhất. Họ nói cô phải tìm ra được điểm bất đồng của thế giới giả so với hiện thực.

Nhưng... sau khi làm theo lời họ nói, đúng thực Dư Tô đã phát hiện ra điểm khác biệt.

Nhưng người mẹ vốn không còn tồn tại trong hiện thực lại vẫn còn sống an lành tại thế giới này, một điểm bất đồng rõ rệt như vậy đương nhiên chẳng giúp cô hoàn thành màn chơi này được!

Vậy nên manh mối mà Đường Cổ và Hồng Hóa cho cô là giả.

Vậy thì... còn lại chỉ còn hai đầu mối hoàn toàn bất đồng của Vương Đại Long và Phong Đình thôi.

Khả năng thành công bằng việc giết chết những người khác là cực kỳ nhỏ, nếu chỉ đơn giản như vậy thì đã chẳng có từng ấy người thất bại, vậy là có thể gạt bỏ phương pháp này, còn lại là...

Cô có nên tự sát không?

Trước đó cô đã từng cân nhắc tới việc luật chơi được Ứng dụng thông báo khi vừa bắt đầu màn chơi thứ mười bốn, tại phòng khám bị ma ám - “Hãy sống sót”, có thể là một cái bẫy.

Những thế giới còn lại đều là giả, vậy thì một luật chơi được công bố khi màn chơi đã bắt đầu tiến hành đương nhiên cũng có thể là giả.

Khi ấy Dư Tô không dám tùy tiện đưa ra kết luận vì chưa tìm được bạn bè đồng đội, vả lại, cô cũng tin rằng có lẽ vẫn còn thử được những cách khác.

Nhưng giờ... cô cũng đã thử rồi.

Cô đã thử theo cách Đường Cổ gợi ý, thế là lại bị đẩy vào một thế giới giả còn chân thực hơn, nếu không có gợi ý của màn chơi thì cô chẳng biết mình sẽ còn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa mới có thể rời khỏi đó!

Nếu cô không từ bỏ mà cứ tiếp tục tìm những điểm bất đồng thì liệu có lại bị đẩy vào một thế giới khác còn thật hơn, lặp lại tình cảnh khi trước không?

Trừ cách này ra thì chỉ còn tự sát.

Thật ra ý kiến của Vương Đại Long cũng không chứa manh mối cụ thể nào cả, anh chỉ nói không thể tự sát, cũng không thể tiếp tục sống như vậy, vì nếu thế thì cuối cùng kiểu gì cũng sẽ chết.

Tuy vậy, anh lại không nói phải hoàn thành nhiệm vụ thế nào.

Phong Đình thì... tỏ ý rõ ràng rằng cô cô nên tự sát.

Luật chơi trước đó nói rằng “Hãy sống sót”, điều này khiến dù phải trải qua điều gì thì các người chơi cũng không dám tự tiện thử cách tự sát để rời khỏi trò chơi.

Nếu đây là một cái bẫy thì sao? Giả dụ như không có cái luật này, thì chắc sẽ có rất nhiều người chơi thử tự sát để hoàn thành nhiệm vụ từ đầu.

Sự tồn tại của luật chơi này đã che mắt tất cả các người chơi, dù có người có nghi ngờ đây là giả, nhưng chắc chắn cũng chẳng dám mang mạng mình ra thử.

Vậy nên... họ chỉ có thể bị kéo vào vòng tuần hoàn của những thế giới giả dối này hết lần này tới lần khác, cuối cùng rồi sẽ chết đi trong thế giới giả tạo.

Người chơi tự sát, hay là chết già, hoặc chết bệnh, chết vì sự cố ngoài ý muốn... Tất cả những cách thức tử vong này đều mang tính chất bất đồng.

Sau khi kiểm nghiệm và phát hiện ra cách làm của Đường Cổ không có hiệu quả, dường như tự sát chính là sự lựa chọn duy nhất.

Dư Tô cắn nghiến môi dưới, cô ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm ô cửa sổ ngập tràn ánh sáng.

Nhà cô ở tầng mười một, không có lan can bảo vệ, nếu nhảy từ đây xuống thì chết là cái chắc.

Cô chầm chậm leo xuống giường, cất từng bước tới, mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống dưới.

Bên dưới là một con đường đá nội khu, lúc này đang là hơn bao giờ chiều, không có người qua lại, chỉ lác đác thấy vài ba người đang đi lại ngoài xa.

Dư Tô đưa mắt nhìn, thấy hơi choáng váng, mắt hoa cả lên.

Đứng trên cao thế này không phải nói nhảy là dám nhảy xuống ngay được.

Cô không muốn chết, cũng không dám chắc tự sát có thể thật sự giúp mình hoàn thành nhiệm vụ không.

Trước đó, tại cái thế giới có vẻ thật nhất kia, lúc nhận lời gợi ý từ món đạo cụ hòn đá, cô chẳng hề do dự chút nào mà đã ra quyết định ngay.

Vì cô dám chắc, chỉ cần thế giới ấy là giả, thì cô buộc phải rời khỏi đó thật nhanh chóng. Dù trông nó có chân thực tới đâu, hay ở đó cô có hạnh phúc tới thế nào.

Nhưng tình hình hiện giờ thì lại không như vậy, đầu mối rõ rành rành ngay trước mặt cô chính là tự sát để hoàn thành nhiệm vụ.

Cô không thể nhanh chóng đưa ra quyết định như lần trước được, vì cô sợ mình sẽ chết thật.

Đừng nói tới việc nhảy, mà chỉ có đứng đây nhìn xuống thôi mà Dư Tô đã thấy kinh hãi khiếp sợ rồi.

Dư Tô đang cúi đầu nhìn xuống dưới thì cánh cửa phòng sau lưng đã bị bà Dư khẽ hé ra, bà định xem con gái mình đang ra sao, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Dư Tô đang đứng trước cửa sổ, thò đầu xuống dưới nhìn.

Bà Dư kinh hãi thét lên, lao ra như tên bắn, ôm Dư Tô vào lòng, bà khóc: “Con gái ngốc, con định làm gì vậy?! Con muốn làm mẹ sợ tới chết sao!”

Dư Tô nhìn gương mặt quá đỗi thân quen của mẹ mình mà chỉ có thể cười khổ trong lòng.

Dù rằng tất cả mọi thứ ở đây chỉ là giả, nhưng khi người mẹ cô yêu thương khóc nức trước mặt mình như vậy, cô vẫn không nén được nỗi đau.

Ông Dư nghe tiếng khóc cũng tiến vào, ông hỏi han bà Dư, biết chuyện xong cũng sợ tái mét mặt mày.

Dư Tô chỉ đành giải thích: “Con thấy hơi bí nên mới mở cửa sổ hóng gió thôi mà.”

Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, còn nặng nặc đòi gọi người đến làm lan can an toàn cho cửa sổ.

Dư Tô không can họ, cô còn cần thêm thời gian để suy nghĩ cho cẩn thận đã.

Nếu đó là cách hoàn thành nhiệm vụ thì đương nhiên là tốt. Nhưng đoán sai thì cô buộc lòng phải gánh chịu hậu quả kinh khủng nhất... đó là chết đi trong hiện thực.

Chết đi rồi, cô sẽ vĩnh viễn chia lìa với người nhà, với bạn bè, với người yêu.

Cô sẽ biến thành một hũ tro, bị chôn sâu dưới tám tấc đấc ẩm ướt tối đen.

Nhưng cô sao nỡ, sao nỡ chia lìa với bố mẹ, em trai, với những người đồng đội cùng sinh ra tử, sao nỡ chia lìa Phong Đình.

Có thể cái chết chính là đường sống, nhưng có lẽ cũng chỉ dẫn đến địa ngục mà thôi.

Cô phải chắc chắn liệu mình thật sự có thể chịu đựng cái hậu quả mất đi tất cả không đã rồi mới có thể nhảy trên cao xuống.

Nói thì dễ làm thì khó. Thật sự cô không dám mạo hiểm như vậy.

Trong nửa tháng sau đó, ngày ngày cô cứ lựa chọn giữa hai con đường sống và chết vô số lần. Thậm chí còn chẳng biết rõ rốt cuộc mình sẽ chọn cách nào.

Cô cũng từng nghĩ tới những cách khác, tìm đến địa chỉ mà NPC nam trong phòng khám đưa cho mình, nhưng ở đó chẳng có khu chung cư nào mang tên Bạch Hạc cả, càng không có bố mẹ của NPC kia.

Dư Tô đã lên mạng tìm kiếm hết những vụ án liên quan tới trò chơi chết chóc mà mình nhớ được, trong đó có vài vụ vẫn đang bế tắc, vài vụ thì đã được phá rồi, nhưng cách thức giải quyết vụ án lại chẳng hề giống như những gì cô nhớ.

Án được phá vì cảnh sát tìm được chứng cứ xác thực, chẳng có tên hung thủ nào tự dưng tới đầu thú cả.

Mọi chuyện hoàn toàn bất đồng với ký ức của cô.

Cô lại bắt đầu nghĩ tới lời mà Phong Đình giả nói với mình. Anh bảo, tất cả mọi thứ đều là giả, cái thế giới mà cô đang ở lúc này... mới là thật.

Nhưng cô không tin, cô không muốn tin và cũng không dám tin.

Nếu nơi này là thật thì chẳng lẽ cô bị hoang tưởng rồi sao? Cô đâu có điên, sao cô có thể điên được.

Ngày ngày, Dư Tô cứ luôn trong trạng thái hoang mang bối rối, lúc thì muôn chết, lúc lại sợ sau khi tự sát nhiệm vụ sẽ thất bại.

Cô cứ như đang bị giam trong một không gian đen kịt, âm u không thấy nổi bất cứ thứ gì, dù cô có nhìn đi đâu thì cũng chỉ thấy mảng đen mịt mùng, chẳng có gì đưa đường chỉ lối nổi cho cô dù là một tia sáng bé nhỏ.

Thật sự Dư Tô không đủ dũng khí để lựa chọn giữa sống và chết. Dù mỗi giây ở thế giới này với cô dài như hàng thế kỷ, từng giờ từng phút một cô đều cảm thấy mệt mỏi khó chịu tới buồn nôn, cô cũng vẫn không dám chọn.

Thậm chí cô còn từng những cách như thử gieo xúc xắc và rút thăm để đưa ra quyết dịnh cuối cùng, nhưng dù kết quả có là gì thì cô cũng chẳng dám làm theo.

Trong vòng nửa tháng, Dư Tô đã gầy rộc đi, gò má vốn đầy đặn thịt gầy hóp cả vào. Đêm nào cô cũng khó yên giấc, khiến quầng thâm cứ ngày một sậm lại, da dẻ cũng tệ đi nhiều.

Dư Tô nhìn mình trong gương mà suýt không nhận ra.

Cô không biết nếu tình hình này cứ tiếp diễn thì cơ thể mình còn có thể chống chịu tới bao giờ nữa.

Hai hốc mắt vì gầy yếu mà hõm vào, bên dưới là quầng thâm sậm màu, đôi con ngươi trống rỗng vô hồn, ánh mắt rời rạc mệt mỏi.

Dư Tô đứng trước gương, lặng lẽ đối mắt với kẻ này thật lâu.

Chợt cửa phòng đã bị ai đẩy ra, ông bà Dư tiến vào, đôi mắt hai người đỏ ngầu, nhìn nhau một hồi, ông Dư nói: "Con gái, bố mẹ hẹn lịch với bác sĩ cho con đi kiểm tra sức khỏe rồi, con chuẩn bị đi, bố mẹ đưa con đi."

Dư Tô chớp mắt, hỏi: "Bác sĩ nào ạ?"

Ông Dư im lặng trong chốc lát rồi khó khăn cất lời: "Không có gì, chỉ là một bác sĩ tâm lý thôi."

Dư Tô mím môi, định từ chối, nhưng rồi bà Dư lại bật khóc: "Tiểu Ngư, bố mẹ đã phát hiện ra rồi, dạo này con cứ lên mạng tìm cái gì mà trò chơi chết chóc, rồi một loạt các vụ án máu me... Rốt cuộc con định làm gì? Nếu biết vậy thì có chết bố mẹ cũng không để con đi gặp mẹ ruột mình!"

Ông Dư vỗ vai vợ, khẽ cất tiếng thở dài rồi nhìn Dư tô, nói: "Không sao, có bệnh thì mình chữa, con nghe lời bố mẹ, mau thay quần áo tới gặp bác sĩ, bố mẹ sẽ ở ngoài đợi con."

Nói rồi, ông kéo bà Dư ra ngoài.

Dư Tô im lặng vài giây, nhìn bóng hai người bước khỏi phòng mình rồi đột nhiên cất lời: "Con muốn gặp lại bà ấy thêm một lần nữa."

Ông bà Dư khựng bước, quay đầu lại nhìn cô với vẻ vừa kinh ngạc vừa đau khổ, nhưng lại không thốt nổi một tiếng nào.

Dư Tô nhìn họ chằm chằm, lặp lại: "Con muốn gặp lại bà ấy thêm một lần nữa."

Môi bà Dư run lên: "Tại sao?"

"Con muốn hỏi rõ chuyện khi trước," Dư Tô nói: "sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi, con sẽ khỏe lại. Bố, mẹ, bố mẹ giúp con đi, giúp con hẹn gặp bà ấy."

Bà Dư lắc đầu định từ chối, nhưng ông Dư lại gật đầu, nói: "Được, vậy bố mẹ sẽ giúp con hẹn bà ấy. Con muốn gặp lúc nào, ở đâu?"

Dư Tô suy nghĩ rồi nói: "Bố tìm giúp con chỗ nào không có người, gặp lúc nào cũng được, xem khi nào bà ấy rảnh."

"Được..." Ông Dư cản vợ cất lời rồi kéo bà bước nhanh ra ngoài.

Dư Tô đứng trước cửa, nhìn bọn họ ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách, ông Dư rút ngay điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Bà Dư cản ông lại, bắt đầu thút thít khóc lóc.

Dư Tô đóng cửa, quay đầu bước tới trước cửa sổ, yên lặng nhìn dòng người qua lại bên dưới qua lớp lan can.

Ban nãy, chợt cô lại nghĩ ra một chuyện. Chẳng lẽ người mẹ ruột xuất hiện là để khiến cô trải qua thêm một thế giới, chịu đựng thêm một lần tuyệt vọng sao?

Nếu là vậy thật, thì tại sao Ứng dụng lại thiết kế hai tình tiết khác nhau vậy?

Theo như lời của ông bà Dư, hay nói cách khác là tại thế giới này, năm ấy mẹ đẻ Dư Tô định giết người trong làng và cả con mình, cuối cùng bà bị bắt, phải ngồi tù, giờ mới được thả ra. Trong thế giới này, mẹ ruột cô còn sống.

Nhưng tại thế giới trước đó, mẹ của Dư Tô không hề giết người mà chỉ ôm đứa con thơ của mình nhảy xuống sông tự sát. Tại thế giới này, mẹ ruột cô đã chết.

Nếu sự xuất hiện của người mẹ ruột là để khiến cô phải tuyệt vọng thêm một lần tại thế giới giả thì có vẻ như việc sắp đặt hai tình tiết hoàn toàn bất đồng như vậy là không cần thiết.

Dù Dư Tô không biết tình tiết nào mới là thật, nhưng chợt cô lại nảy ra một ý nghĩ... Chắc chắn người phụ nữ này có liên hệ mật thiết với nhiệm vụ của cô, nếu không sao bà lại xuất hiện trong tận ba thế giới giả liền?

Tuy đây chỉ là một ý nghĩ không có bằng chứng xác thực, nhưng cô vẫn phải thử một lần chứ, không phải sao?

Dù gì cũng tốt hơn là tự sát!

Nếu... nếu lần này không thành công, thì cô sẽ sử dụng cách cuối cùng.

Tiếng khóc nức và giọng an ủi cứ miên man không dứt, truyền qua cửa phòng suốt hơn mười phút, sau đó Dư Tô mới nghe thấy ông Dư bắt đầu gọi điện thoại.

Chốc lát sau, ông gõ cửa phòng Dư Tô, nói với cô: "Bố đã hẹn rồi, bà ấy cũng nói gặp con lúc nào cũng được, thế là bố hẹn năm rưỡi chiều nay, cả hai cứ nói chuyện ở nhà đi, đóng cửa vào rồi nói là được, bố mẹ sẽ ra ngoài, khi nào bà ấy đi bố mẹ lại về, sẽ không làm phiền con đâu."

Dư Tô gật đầu, cong môi nói: "Cảm ơn bố."

Ông Dư nở nụ cười hiền hòa rồi bỏ đi.

Dư Tô vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi lại cầm vài quả táo cùng con dao gọt hoa quả trên bàn trà phòng khách lên. Cô gọt táo, tìm một bộ phim hài chiếu mạng rồi vừa ăn vừa nhàn nhã xem phim, thỉnh thoảng còn khúc khích cười.

Bà Dư ghé phòng kiểm tra hai lần, lần thứ nhất trông có vẻ rất lo lắng, lần thứ hai thì yên tâm hơn nhiều.

Nghe sau lưng có tiếng đóng cửa, nụ cười trên mặt Dư Tô cũng nhạt đi.

Cô lấy giấy vệ sinh lau thử con dao gọt hoa quả một lần, nhìn chằm chằm đôi mắt phản chiếu trên lưỡi dao vài giây rồi lại nhìn đồng hồ trên máy tính, giấu con dao vào túi áo.

Năm giờ hai mươi phút chiều, mẹ ruột cô đã tới sớm.

Trông người phụ nữ này rất tiều tụy, lúc tới nơi mà có xách theo một túi hoa quả to. Bà bước vào cửa, nở nụ cười đan xen giữa day dứt lấy lòng với ông bà Dư.

Ông Dư đưa bà tới cửa phòng Dư Tô, dặn bà có gì thì cứ nói, nói cho rõ ràng, rồi kéo bà Dư rời nhà.

Người phụ nữ đứng trước cửa, nở nụ cười áy náy, rụt rè xoa hai tay, bà dè dặn nhìn Dư Tô một hồi rồi mới nói: "Con gầy đi nhiều quá."

Dư Tô chỉ chiếc ghế trong phòng mình, nói: "Bà vào đây, ngồi xuống rồi nói."

Lúc này người phụ nữ mới dám vào phòng, bà chầm chậm ngồi xuống ghế, im lặng không biết nên ói gì.

Dư Tô cất từng bước tiến tới trước mặt bà. Cô rũ mắt nhìn người phụ nữ này một lúc lâu, lâu tới nỗi bà không dám nhìn lại.

Hồi lâu sau, người phụ nữ mới mở lời phá tan sự im lặng: "Bố con nói con muốn hỏi mẹ chuyện năm đó phải không? Vậy, vậy mẹ nói nhé?"

Dư Tô lắc đầu, cô vừa thò tay vào túi áo khoác phải vừa lạnh nhạt cất lời: "Tôi không muốn biết chuyện đó."

Dư Tô cầm lấy con dao, tức tốc dí vào cổ họng người phụ nữ.

Cô nhìn bà chằm chằm, chậm rãi cất giọng: "Tôi muốn biết, có phải giết bà xong tôi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ không?"

Trong tích tắc, người phụ nữ đã tỏ vẻ kinh hãi tột độ, bà trợn trừng cặp mắt, nhìn Dư Tô với vẻ vừa hoảng loạn vừa đau khổ, hồi lâu mới lên tiếng: "Con... con không cần phải làm vậy, nếu con muốn mẹ chết thì mẹ có thể chết ngay trước mặt con, nhưng tay con không thể vấy máu được, con không thể ngồi tù! Con gái à, con bỏ mẹ ra đi, mẹ sẽ lên sân thượng nhảy xuống ngay."

Dư Tô híp mắt, nhìn bà chằm chằm: "Rốt cuộc bà có biết cụ thể về nhiệm vụ của tôi không? Nói thật cho tôi nghe! Tôi sẽ chỉ cho bà một phút suy nghĩ."

Con dao trong tay cứa đứt da thịt trên cổ người phụ nữ, vẻ hoảng loạn trên gương mặt bà lại càng thêm nặng nề.

Bà lắc đầu liên tục, nói: "Nhiệm vụ gì cơ? Con đang nói gì vậy? Tiểu An, con làm sao thế? Nếu con muốn mẹ chết thì mẹ có thể chết ngay trước mặt con, nhưng mẹ xin con đừng ra tay! Giết người là phạm pháp đấy, hồi ấy mẹ nghĩ quẩn nên mới phạm một tội lớn như vậy, con đừng dẫm lên vết xe đổ của mẹ!"

"Còn bốn mươi ba giây." Dư Tô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới độ không giống kẻ đang chuẩn bị chính tay giết chết mẹ ruột của mình.

Thậm chí cô còn đang im lặng suy xét, tại sao người phụ nữ này cứ lặp lại rằng mình có thể tự sát nhưng lại không để cô ra tay.

Như vậy có phải cô thật sự phải đích thân động thủ không?

Rốt cuộc Ứng dụng có ý gì, dù đây là một thế giới giả nhưng thân phận của người này là mẹ ruột cô mà, sao Ứng dụng lại muốn cô phải giết bà?

Dư Tô không nghĩ ra nổi, cũng chẳng muốn nghĩ tiếp nữa.

Dù sao cũng là giả, cô sẽ không mềm lòng.

"Tiểu An, con không thể giết mẹ, con thật sự không thể làm vậy!" Người phụ nữ lắc đầu lia lịa, vươn tay túm lấy cánh tay cô.

Con dao lại cứa càng mạnh, người phụ nữ bị đau bèn rụt tay lại.

"Còn ba mươi lăm giây." Dư Tô nhìn phần cổ rướm máu của bà, bình tĩnh nhắc nhở, "Nếu bà còn động đậy nữa thì tôi sẽ giết bà ngay lập tức."

Người phụ nữ kinh ngạc, ánh mắt bà lóe lên tia sáng kỳ quặc rồi tan biến ngay, nhưng Dư Tô vẫn nhạy cảm nắm bắt được nó.

Người phụ nữ trào lệ, cất tiếng khóc: "Con muốn nghe mẹ nói thật sao? Thật ra... Mẹ đã chết từ rất lâu rồi, giờ mẹ xuất hiện ở đây vì cái thứ mang tên Trò chơi chết chóc đã giúp mẹ hồi sinh.

Nó nói nó cho mẹ một sinh mạng mới, còn bảo mẹ rằng... chỉ cần có thể lừa được con, không để con phát hiện ra thân phận hiện tại của mẹ, nó sẽ cho mẹ ở lại đây, ở bên cạnh con mãi mãi, cho mẹ được yên ổn sống bên con suốt nửa đời còn lại.

Tiểu An, mẹ xin lỗi, khi ấy mẹ không tốt, mẹ đã sai rồi... Mẹ chỉ muốn có cơ hội bù đắp cho con thôi! Nhưng giờ mẹ đã nói hết tất cả mọi chuyện ra rồi, chắc chỉ chốc lát thôi là sẽ biến mất khỏi thế giới này, nhưng mẹ không nỡ lìa xa con, mẹ thật sự không nỡ lìa xa con... Tiểu An, trước khi mẹ biến mất, con có thể tha thứ cho hành động năm đó của mẹ không?"

Dư Tô im lặng không nói gì, vẫn dí sát lưỡi dao vào cổ bà. Cô lạnh nhạt nói: "Còn hai mươi giây."

Đồng tử người phụ nữ co lại, bà cười khổ: "Con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ sao? Được, mẹ hiểu rồi, vậy chi bằng để mẹ biến mất càng nhanh càng tốt!"

Nói rồi bà tức tốc vươn tay định cướp con dao gọt hoa quả của Dư Tô, nhưng Dư Tô sao có thể để bà cướp thứ nằm trong tay mình được. Huống chi cô cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.

Người phụ nữ vừa nhúc nhích, Dư Tô đã rụt tay lại khiến bà bắt hụt.

Tích tắc sau, cô lại vặn lấy cánh tay bà ta, tiếp tục kề sát dao vào cổ bà.

Dư Tô nhìn gương mặt có nét tương tự mình từ trên cao xuống, lạnh giọng: "Chuyện bà bịa ra cũng hay đấy, nhưng tôi thì không tin một chữ nào. Từ cái lúc tôi rút dao ra tới bây giờ bà cứ một mực đòi tự sát, rõ ràng bà đang sợ tôi giết bà. Bà không sợ chết, chỉ sợ bị tôi giết thôi đúng không. Sao bà lại có biểu hiện như vậy, chẳng lẽ bà không phải NPC, mà là... một người chơi?"

Nét đau đớn trên gương mặt người phụ nữ cứng đờ lại.

"Vậy thì, tạm biệt nhé."

Dư Tô nghiến răng, đâm dao vào cổ họng bà ta!

Cảm giác máu tươi nóng hôi hổi bắn lên mặt còn chưa biến mất, cảnh tượng trước mắt cô đã thanh đổi.

Cô thấy Phong Đình đang căng thẳng nhìn mình, lòng Dư Tô chỉ kịp nghĩ... chắc lần này phải là thật rồi chứ? Đừng có mà tiếp tục nữa, coi như tao xin mày đấy...

Dư Tô hé môi định nói gì, nhưng cơn đau như búa bổ đã tràn vào đầu cô.

Sau đó, cảm giác choáng váng bị tước mất ký ức ập tới. Hai mắt Dư Tô tối đen, hôn mê bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.