“Mất tích? Một người nằm trên giường bệnh chưa rõ sống chết thì có thể đi đâu được chứ?”
Mã Dao nổi đoá nhìn Hải Đình và Hà Dữ, cô vừa nhận được tin thì đã đến bệnh viện ngay lập tức, còn không kịp thông báo với Phong Diệp. Theo như lời hai người họ nói, lúc cô vừa đi thì Trình Tranh vẫn còn nằm trên giường bệnh, quả thực còn hôn mê. Sau đó bọn họ chia nhau ra một người đi mua đồ ăn, người còn lại ra quầy lễ tân thanh toán tiền viện phí phát sinh thêm. Lúc quay lại phòng đã không còn thấy Trình Tranh đâu nữa, chỉ còn có đôi dép lê nằm trên đất.
“Tôi làm sao biết được? Lúc vào đã thấy như vậy rồi.”
Cô không thể nghĩ ra được Trình Tranh đã biến mất khỏi đây như thế nào, cả buổi trời ba người họ chia nhau ra tìm kiếm, nhưng không có manh mối gì hết khiến việc ấy trở nên khó khăn. Mã Dao không đợi được nữa, đầu cô sắp nổ tung rồi, hốc mắt cô đỏ bừng lên như muốn khóc. Nhưng lúc này cô không thể khóc, không thể bi lụy mà phải bình tĩnh suy nghĩ xem anh đã ra khỏi đây bằng cách nào.
Cô đi đến quầy lễ tân, đập tay xuống bàn.
“Tôi muốn xem camera của bệnh viện, đặc biệt là phòng 288.”
Hai nữ nhân viên lễ tân nhìn nhau rồi nhìn cô khó xử.
“Xin lỗi cô Mã. Nhưng quy định của bệnh viện chúng tôi là không được mở camera lên khi chưa được cho phép.”
“Quy định của bệnh viện quan trọng hơn hay bệnh nhân quan trọng hơn?”
Mã Dao giống như người bị mất kiểm soát. Cô không cần biết đây là bệnh viện không được phép làm ồn, càng không cần biết có bao nhiêu người qua lại đang chú ý. Cô nhìn hai nhân viên bằng đôi mắt hằn lên tơ máu, hai vai run rẩy, nhưng vẫn lớn tiếng quát.
“Các người có biết thế nào thì quan trọng không? Các người chỉ vì sợ trách phạt mà để bạn trai tôi sống chết không rõ. Một bệnh nhân cũng không trông chừng nổi thì mở bệnh viện để làm gì?”
“Mã Dao! Cô bình tĩnh một chút đã!”
Hải Đình vừa bước đến muốn khuyên ngăn thì cô cũng chẳng ngại mà hất tay anh ta ra.
“Bình tĩnh làm sao? Anh không phải tôi thì có thể hiểu sao? Nếu hôm nay các người không mở camera, không tìm được Trình Tranh thì đừng đi làm nữa, có sang bằng bệnh viện này tôi cũng sẽ làm.”
Hai nhân viên bị cô doạ đến nỗi xanh mặt, bọn họ dù sao cũng chỉ là nhân viên nên không có quyền điều hành, không thể tự ý đến như vậy. Mọi người ở trong bệnh viện đi ngang quầy lễ tân đều đã nghe thấy, nhìn thấy hết, không ai dám đến gần hay bàn tán gì. Cấp trên của bệnh viện sau khi biết được tình hình đã vội vàng đến tận nơi để gặp Mã Dao, biết rằng người mất tích là Trình tổng thì mới vỡ lẽ ra, lập tức cho người mở camera giám sát.
Hình ảnh camera bệnh viện có chút mờ, vì dù sao bệnh viện này thành lập cũng đã lâu, các thiết bị y tế tuy hiện đại nhưng chỉ có camera là chưa được thay mới. Mã Dao cúi sát mặt vào màn hình máy tính, cô giống như đang nín thở để nhìn thật rõ tình hình. Từ lúc cô rời khỏi phòng thì mọi thứ đều bình thường, sau đó là Hải Đình bước ra, rồi đến Hà Dữ.
Đến khi có một người đàn ông có hành tung khả nghi đi đến, mặc quần áo của bệnh viện, còn đeo khẩu trang kín mít. Mã Dao cau mày, nhìn thật kĩ muốn xem cho được mặt của người đó. Người đàn ông này đẩy theo xe lăng vào phòng, một lát sau thì đẩy Trình Tranh đi ra rồi biến mất.
“Mã Dao! Cô có thấy người này nhìn quen lắm không?”
Hải Đình nhận ra gì đó nhìn người đàn ông này có dáng đi như vậy, tuổi tác ít nhất cũng phải trên 40. Cô nhìn anh ta, dường như hiểu được ý anh ta muốn nói.
“Ý của anh là…”
Trong đầu của cô liền nghĩ đến một người, mà người này dường như đã mất dạng cách đây rất lâu rồi. Kể từ khi Trình gia xảy ra chuyện, quán phở chính gốc bị cháy suýt nữa mất cả bí kíp, cô bị sảy thai sau đó thì chia tay với Trình Tranh rồi sang Anh cũng không thấy tung tích của người này. Bây giờ người đó hành động, lại còn dùng chính con trai của mình ra để làm bia đỡ đạn. Ông ta rốt cuộc muốn gì đây?
Cô đi cùng với Hải Đình và Hà Dữ về Trình gia, bây giờ căn nhà này chỉ còn mỗi mẹ của anh, vô cùng hiu quạnh.
“Dao Dao! Trình Tranh thế nào rồi con?”
Mã Dao nhìn gầy hơn lúc trước, khuôn mặt dù vẫn còn nét thanh tú nhưng hốc mắt lúc nào cũng đỏ lên, giống như có thể tức nước vỡ bờ bất cứ lúc nào.
“Bác gái! Bác trai có liên lạc với bác không?”
Nghe nhắc đến chồng, mẹ Trình Tranh liền quay lưng, bà bây giờ đã không còn gì nữa. Gia đình bốn người từng rất hạnh phúc bây giờ chẳng ra làm sao. Mẹ chồng mất, chồng thì ngoại tình rồi bỏ đi biệt tăm, con trai thì nằm trong bệnh viện hôn mê chưa tỉnh. Bà có thể nghĩ nhiều sao? Bà có thời gian để lo lắng cho một người đã phụ bạc mình sao? Không những thế người sai lại chính là chồng mình, là người đã sau lưng mình làm chuyện mèo mỡ. Nhân từ cũng có chừng mực, không ai có thể chia sẻ chồng mình cho người khác vì bất kì lí do gì. Đó không phải ích kỉ, mà đó là vì tình yêu.
Giọng bà lạnh nhạt.
“Không. Bác không muốn gặp, cũng không muốn nghe gì từ ông ta hết.”
“Trình Tranh anh ấy không có trong phòng bệnh. Anh ấy mất tích rồi bác ơi!”
Mã Dao nói chuyện mà giọng không kiểm soát, cứ run hết cả lên. Cô biết chuyện này đối với bà Trình mà nói cũng rất sốc, nên khi đến đây cô đã cố gắng bình tĩnh, nhưng đó cũng chỉ là tự nhủ lòng mình. Cô không thể gồng mình nổi nữa, đến cuối cùng cô lại thấy bại, thất bại trong việc cứng rắn quên đi một người.
…