Trịnh Tổng, Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 91: Không Cần Anh.




Rời khỏi phòng cô, tâm trạng hắn cành lao xuống dốc, nỗi tức giận Phùng Doãn Kiệt giờ bị đẩy xuống thành nỗi buồn vì Trịnh Hy.

Cô ấy ngày càng xa cách hắn.

Phùng Doãn Kha trở về phòng, nằm dài trên giường, chỉ biết thở dài não nề.

Cục sạc này nay phản tác dụng rồi...

"Reng..."

"Alo?"

"Tìm được một người thích hợp rồi thưa thiếu gia." Đầu dây bên kia trịnh trọng nói "Ngày mai người đó sẽ đến đây để lấy chữ kí của phu nhân."

"Được rồi." Hắn tắt máy, lăn lộn trên giường. Nhớ cái cảm giác được ôm cô quá à!

Hắn ỉu xìu vẽ vòng tròn trên giường, Trịnh Hy ghét hắn, xua đuổi hắn rồi...

[...]

Trịnh Hy ngoài hất tung thức ăn, chửi bới hắn ra thì một ngày của cô trôi qua rất tẻ nhạt, không có điện thoại, không có internet, nhàm chán kinh khủng. Thỉnh thoảng người hầu đem cho cô mấy tờ báo để đọc giết thời gian. Còn lại cô đều ngồi trên giường tìm cách phá cái xích trên tay.

Vết thương ở chân cô đã đóng vảy, cô cũng không ngờ lần đó mình lại bị cứa sâu đến thế. Sau hôm đó Phùng Doãn Kha có đưa cô đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, nhận tờ xét nghiệm, sức khoẻ của cô vẫn bình thường, cô thấy hắn lo thái quá, vết thương cỏn con cũng phải đến tận bệnh viện.

Cô phát hiện dạo này mình đặc biệt thèm ăn. Cô gần như chỉ cần thấy đồ ăn là bụng đói meo rồi. Di chứng của việc nhàn rỗi suốt ngày ăn với ngủ à? Ngoài ra, cô rất hay chìm vào giấc ngủ sâu, mặc dù chỉ ăn với ngồi nhưng cô mệt kinh khủng.

Hậu quả là người cô không được thon thả như trước nữa...

Tăng hơn ba kí lận...

Cô muốn giảm thức ăn, cô không thể dùng thân hình mập mạp này để chạy trốn khỏi đây được, dễ bị bắt lại như chơi. Nhưng Phùng Doãn Kha không cho cô được toại nguyện, thức ăn ngày càng nhiều.

Hắn định vỗ cô thành con heo tròn đấy à?

Trịnh Hy ở trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của đám Tư Dật ghé qua, cô không hề gặp họ. Sau lần trước, hắn đặc biệt cấm cô lại gần Thanh La Kiều. Trịnh Hy hết sức khinh bỉ, ai thèm gần cô ta?

"Tiểu Hy, anh xin một chút thời gian của em."

Cô dời mắt khỏi tờ báo, nhìn hắn, đằng sau hắn còn có hai người khác. Phùng Doãn Kha chỉ vào người đàn ông đeo kính đen, giới thiệu "Đây là Brian, anh ta rất giỏi việc quản trị kinh doanh, cũng như kinh nghiệm làm việc trên thương trường."

"Anh nói với tôi làm gì?" Cô nhíu mày, đặt tờ báo xuống. Hắn nói "Thời gian em ở đây, công ty em định vất xó à?"

"Nói thẳng đi!" Cô nhíu mày.

"Tạm thời để anh ta thay em lãnh đạo công ty."

"Không đời nào!" Cô lập tức từ chối "Đừng hòng tôi nhường lại cái quyền đó!"

Tạm thời? Tạm thời là đến khi nào? Thà rằng nó phá sản còn hơn rơi vào tay kẻ phản bội!

"Chỉ là tạm thời thôi, tên em vẫn đứng trong đó mà."

"Không!" Cô đứng dậy, quay sang chỗ khác "Không bao giờ!"

"Tiểu Hy, anh muốn tốt cho em thôi."

"Tôi không cần ba cái lòng thương hại dối trá đó!" Cô trừng mắt, hừ lạnh "Các người mau cút đi!!!"

"Tiểu Hy." Hắn nhíu mày "Em đừng bướng bỉnh nữa, em làm vậy thì có tốt cho em không?"

"..."

"Em biết cái gì có lợi cho mình phải không?"

"... anh im cho tôi!" Cô gắt lên "Chỉ cần là anh đề xuất, cái gì tôi cũng không đồng ý!"

"Em không tin tưởng anh sao?" Giọng hắn nhỏ lại, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô. Trịnh Hy gật đầu khẳng định "Phải. Tôi thà tin lời kẻ lạ mặt còn hơn tin tưởng vào kẻ phản bội!"

"..." Lời nói của cô như nhát búa gõ thẳng vào tim hắn không thương tiếc. Nụ cười trên môi hắn cứng lại. Cô thà rằng tin người lạ chứ nhất quyết không chịu tin hắn ư?

"Phùng Doãn Kha, tôi từng tin tưởng anh rất nhiều lần!" Cô nhấn mạnh, chỉ vào mặt hắn "Anh tự hỏi mình xem anh có làm tốt với lòng tin đó của tôi hay không?"

"Anh..."

"Tôi không muốn tin kẻ đã phản bội mình thêm một lần nào nữa!"

Hắn nhìn cô, không nói được gì. Hắn không thể phủ nhận việc mình đã phụ lòng tin của cô, nhưng... hắn thực sự lo lắng cho cô mà...

"Thay chữ kí bằng dấu vân tay được chứ?" Hắn quay ra sau nhìn người đàn ông. Anh ta gật đầu "Được ạ!"

Cô bất giác lùi lại phía sau, cảnh giác "Anh định làm gì?"

Hắm nắm lấy tay cô kéo về phía mình, giữ chặt cô trong lồng ngực. Trịnh Hy phản kháng "Anh định làm cái quái gì...? Phùng Doãn Kha!!!"

Hắn nắm lấy tay cô ấn lên mực đỏ, người đi theo nhanh chóng lôi tờ giấy, trước sự ngỡ ngàng của cô, hắn ấn ngón tay cô lên đó.

"Xong rồi, tôi xin phép đi trước ạ." Hai người đó liền lui đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại cô và hắn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, Trịnh Hy nhìn đầu ngón tay đỏ chót của mình, cô cắn chặt môi.

"PHÙNG DOÃN KHA!!!!"

Bốp!

Cô đẩy mạnh hắn ra, giơ tay tát vào mặt hắn, đôi mắt cô long lên giận dữ.

Một bên má hắn đỏ rực lên, tê rát. Hắn nhìn cô, Trịnh Hy túm lấy cổ áo hăn tức giận đùng đùng "Tại sao anh cứ thích làm theo ý của mình vậy hả???"

"Anh coi tôi là con rối mặc cho anh điều khiển sao???"

Hắn nhắm hờ mắt lại, hứng chịu cơn thịnh nộ của cô. Trịnh Hy giận dữ đẩy hắn ra, một tay che mặt, tay kia chỉ ra phía cửa "Anh biến đi!!! Cút cho khuất mắt tôi!!!"

"Tiểu Hy, anh muốn tốt cho em..."

"Ngậm miệng lại!!!" Cô hét lên "Điều anh làm không có bất cứ cái gì tốt cho tôi cả!!!"

"Chỉ cần là anh! Mọi thứ đối với tôi đều trở nên tồi tệ!!! Biến đi!!! Tôi không cần anh!!!"

Hắn cứ đứng ở đó, môi mấp máy không thành lời. Cô nắm chặt lấy cổ tay hắn, đẩy ra ngoài, thô bạo đóng sập cửa lại trước mặt hắn.

Phùng Doãn Kha ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình.

Không cần anh... Mọi thứ hắn làm, đều tồi tệ sao...? Haha, cũng phải nhỉ?

Hắn cười chua xót, ngậm ngùi bước đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.