Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 58




Chương 58

Người phải xin lỗi nên là anh, là anh quá yêu em nên đã dùng cách hèn hạ uy hiếp em. Nhưng Ngữ Lam à, anh có thể bù đắp cho em,  xin em đừng trả thù anh nữa được không?

Mộ Duật Hành ngã đầu ra sau thành giường. Anh có thể cho cô mọi thứ mà cô muốn, tình nguyện bảo vệ cô như sinh mạng của mình, nhưng chỉ cầu mong một điều rằng cô hãy thật lòng yêu anh và mãi mãi bên anh.

Em không có trả thù anh.

Ngữ Lam, xem như anh cầu xin em được không? Em có thể nào chấp nhận anh, quên đi Dương Hữu Bằng được không?

Mộ Duật Hành nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, hôn vào sau gáy của cô.

Không chấp nhận thì có xảy ra chuyện này sao.

Giọng nói của Trình Ngữ Lam ngày càng nhỏ dần, nhưng ai đó nằm bên cạnh đã nghe rất rõ. Lòng vui sướng hôn chùn chụt vào sau gáy cô, làm cô nhột đến rụt cổ.

Đừng, nhột lắm.

Anh yêu em, rất yêu em.

Câu nói rất đỗi ngọt ngào nhưng trên mặt của Trình Ngữ Lam khẽ nhăn lại, không một chút gì là vui cả…

Cái thứ đó của anh lại chọt chọt vào mông cô nữa rồi!

Anh đang muốn gì nữa đây?

Trình Ngữ Lam quay mặt lại trừng mắt với anh, anh liền nở nụ cười đầy yêu nghiệt rồi hôn vào môi cô.

Ưm.. không…

Đừng từ chối anh mà, anh đã nhịn lâu lắm rồi.

Mộ Duật Hành phả mùi hương đầy nam tính vào mặt cô, bàn tay len lỏi vào trong chăn nắn bóp nơi đầy đặn mềm mại của cô.

Trình Ngữ Lam vẫn còn đang rất nhạy cảm, khi anh chạm vào người cô đã bắt đầu run rẫy đầu hàng chịu thua. Không hiểu tại sao cô lại không bài xích với hành động thân mật này của anh. Chắc do trong lòng của cô đã chấp nhận anh chính là chồng, người cô gửi gắm tấm thân sau này.

Đêm nay chắc hẵng là một đêm rất dài…

Nắng chiếu vào căn phòng, Trình Ngữ Lam nheo mắt thức giấc, cô đang gối đầu trên cánh tay của Mộ Duật Hành. Cả người của cô khắp nơi đều ê ẩm đau nhức, đặc biệt là vùng eo và vùng kín.

Khuôn mặt của Trình Ngữ Lam trở nên đỏ ửng  khi nhớ lại đêm qua cô và Mộ Duật Hành đã ân ái với nhau, cô còn nằm dưới thân anh phóng túng rên rỉ. Anh liên tục đòi hỏi cô, muốn cô hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi, anh còn đổi nhiều tư thế thật xấu hổ.

Trình Ngữ Lam gỡ cánh tay của Mộ Duật Hành ra khỏi eo mình, nhưng càng gỡ thì càng chặt, anh cứ xiết cô lại vào lòng.

Nằm với anh thêm một chút.

Mặt của Mộ Duật Hành dụi vào sau gáy của cô, hít hà hương thơm đặc biệt của riêng cô.

Muốn tắm.

Đêm qua anh đã tắm cho em rồi.

Nhưng mà…

Lam, đợi anh giải quyết xong công việc, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không?

Vâng… nhưng mà anh đừng chạm vào người em, nhột quá.

Trình Ngữ Lam bật cười khúc khích, tay giữ chặt chiếc chăn vào lòng rồi nhích ra xa Mộ Duật Hành. Nãy giờ anh cứ sờ soạng khắp người cô, làm cô ngứa ngáy nhột nhạt không chịu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.