Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 216




Chương 216

Ba về, Mộ Cảnh Thâm ngồi phịch xuống ghế, tim anh đập nhanh dữ dội, cảm xúc mãnh liệt dâng lên khi biết mình được làm ba, nhưng liệu Nhược Vũ có tha thứ cho anh hay không? Có đồng ý giữ và sinh đứa bé này ra không khi anh từng tổn thương cô rất nhiều.

Trái tim của Mộ Cảnh Thâm nặng trĩu, trong đầu vang lên tiếng khóc nghẹn của Nhược Vũ. Tổn thương cô như anh đang tự tổn thương anh. Hơn một tháng qua anh không dám về phòng ngủ vì nơi đó chứa đầy những kỷ niệm của cả hai, vui và hạnh phúc cũng có, buồn và đau khổ chắc chắn không thiếu…

Sáng sớm, Mộ Cảnh Thâm đã sang Mộ gia tìm Lãnh Nhược Vũ. Khuôn mặt sầu não, quần áo nhăn nhúm, bộ dạng thê thảm chẳng còn đâu là đại thiếu gia phong lưu cao cao tại thượng.

Trình Ngữ Lam cũng không quá bất ngờ khi thấy anh ở đây. Đêm qua đang ngủ thì bỗng dưng bà thấy Mộ Duật Hành bỏ đi ra ngoài, bà đoán ông đi qua biệt thự tìm anh.

Qua đây làm gì?

Trình Ngữ Lam chán ghét ngồi xuống sofa đối diện với anh.

Cũng may anh là con trai của bà, nếu không chẳng xong với bà!

Nhược Vũ… Nhược Vũ vẫn ổn chứ mẹ?

Đến bây giờ mới quan tâm thì có phải là quá muộn rồi không? Cảnh Thâm, mẹ nhận ra con cũng có tình cảm với Nhược Vũ, nhưng mẹ chẳng hiểu tại sao con lại làm vậy. Con nói là vì mẹ nhưng mẹ thật sự không cần, nếu như mẹ cần thì ngày xưa ba con đã làm nhưng không, điều mẹ cần đó chính là con được hạnh phúc, gia đình chúng ta hạnh phúc.

Mộ Cảnh Thâm cúi mặt đau buồn, ánh mắt có chút đỏ…

Muộn, thật sự đã muộn rồi!

Đúng lúc này Mộ Cảnh Thiên và Lăng Tử Khuynh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ đau buồn, thê thảm của anh trai mà anh sung sướng trong lòng.

Phụ nữ là để yêu thương, nâng niu, chiều chuộng. Từ lúc kết hôn, anh và Tử Khuynh dường như chưa hề cải nhau, vì mỗi lần cô nổi  nóng là anh sẽ nhịn chẳng dám hé môi, cô nói gì anh cũng nghe theo, cô muốn gì anh cũng chiều theo…

Vậy nên, nhà anh chẳng bao giờ có tiếng anh và cô cải nhau, chỉ có tiếng Tử Khuynh la mắng anh, nhưng đêm đến chắc chắn Tử Khuynh không yên với anh…

Anh có cách dạy vợ cực kỳ hiệu quả mà lại sung sướng.

Trong nhà, anh chỉ có tiếng nói vào ban đêm mà thôi!

khà khà…

Anh vui lắm sao?

Lăng Tử Khuynh nhéo vào ngực anh, trừng mắt lên tiếng.

Mộ Cảnh Thiên im bật chẳng dám hó hé, ánh mắt ngoan hiền như con mèo nhỏ. Riết rồi anh bị Lăng Tử Hàn trêu là sợ vợ, nhưng cái đó không làm anh tức bằng là hắn cũng sợ vợ mà lại trêu anh.

Mẹ, con mới qua. Chị dâu đâu rồi ạ?

Lăng Tử Khuynh lên tiếng hỏi.

Nếu là cô, cô không bao giờ tha thứ cho Mộ Cảnh Thâm!

Ngoại tình công khai là không thể chấp nhận được, hôm trước xem đoạn video mà cô tức đến mức cả đêm không ngủ. Bởi vậy cô từng cảnh cáo Mộ Cảnh Thiên không được ra ngoài ăn vụng, nếu không, chắc chắn Mộ gia chỉ còn Mộ Cảnh Thâm và Mộ Ngữ Yên.

Lúc này, Lãnh Nhược Vũ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Mộ Cảnh Thâm xuất hiện ở đây cô liền quay lưng đi ngược lên phòng.

Mộ Cảnh Thâm nào cho phép cô đi, nhanh chóng chạy lại níu lấy tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.