Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 214




Chương 214

Tự mình sa vào lưới tình do mình giăng ra.

Lãnh Nhược Vũ quyết định về Mộ gia với Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam. Sau khi ông bà giúp cô làm hoàn thành xong thủ tục ly hôn cô sẽ rời đi và chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại Mộ Cảnh Thâm, người cô yêu sâu đậm và cũng là người cô hận nhất. Cô cần thời gian để quên anh, quên đi những gì cả hai đã từng có và cũng muốn xóa sạch đi hình bóng của anh trong lòng.

Trái tim cô đã tan nát hết rồi, niềm tin hy vọng cũng tan theo mây khói. Sau này cô chẳng biết phải đặt niềm tin vào ai hay yêu ai khi Mộ Cảnh Thâm là vết sẹo lớn nhất.

Ba mẹ cô vẫn chưa biết về sự việc này, cô đã không cho ba mẹ chồng cô nói. Thứ nhất, mẹ cô là người đã sai, thứ hai cô không muốn ai phải lo lắng cho cô. Sau một thời gian nữa, cô sẽ nói là cô và Mộ Cảnh Thâm không hợp nhau nên cả hai quyết định ly hôn, để mọi thứ kết thúc trong êm điềm.

Cũng hơn một tháng trôi qua, Mộ Cảnh Thâm không về Mộ gia và tất nhiên cũng không liên lạc với Nhược Vũ. Đêm đêm anh tự gặm nhắm nỗi đau một mình, suy nghĩ những động khốn nạn của mình từng làm với Nhược Vũ.

Ba anh hỏi rằng, khi trả thù anh có thấy vui không?

Thì ra ba anh đã hiểu, trả thù chẳng vui một chút nào, đặc biệt là trả thù với một người vô tội. Ba anh từng sợ cô đơn, phải, anh cũng sợ cô đơn. Vốn dĩ anh có tất cả, có gia đình, có vợ đẹp con ngoan, nhưng chính anh đã từ bỏ hạnh phúc đó…

Anh xứng đáng được cô đơn!

Mộ Duật Hành bây giờ chẳng biết ăn nói sao với Lãnh Huyết. Ông từng hứa rằng sẽ chăm sóc, bảo vệ Nhược Vũ như con gái ruột, nhưng ông đã không làm được, ông là một người rất tệ.

Dù muốn dù không thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ ông chỉ còn cách bù đắp cho Nhược Vũ sau những gì Cảnh Thâm đã gây ra.

Lãnh Nhược Vũ từ trên lầu đi xuống, mấy hôm nay cô cảm thấy cơ thể mình rất lạ, mệt mỏi một cách lạ thường, nhưng cô chẳng dám nói với Trình Ngữ Lam vì sợ bà thêm lo lắng.

Nhược Vũ phải công nhận mình là một người khá may mắn. Tuy mẹ cô có lỗi với bà nhưng bà vẫn rất thương cô, chưa một lần nặng lời, thậm chí đến bây giờ bà xem cô chẳng khác gì con ruột.

Ba mẹ ăn sáng chưa ạ?

Chưa, ba mẹ chờ con. Nhược Vũ, tối qua con không ngủ được sao? Mẹ thấy sắc mặt của con kém quá, hay là đi bệnh viện?

Dạ không sao, chắc là dạo này con ăn ít nên mới như vậy.

Mộ Duật Hành thở dài bất lực và cũng có một chút buồn bã. Từ trước tới nay, người ông đánh giá cao là anh, bình tĩnh quyết đoán, không nóng vội và nhạy bén trong mọi tình huống, nhưng lần này ông đã quá thất vọng về anh.

Đúng lúc này, dạ dày của cô trào lên cơn buồn nôn dữ dội, Lãnh Nhược Vũ vội vàng đứng dậy, chạy ra sân nôn khan mấy hơi.

Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam có chút sững người, nhìn nhau như hiểu chuyện gì đó…

Hình như… hình như Nhược Vũ mang thai rồi!

Trình Ngữ Lam đứng dậy đi ra ngoài với cô, vuốt vuốt lưng cô lên tiếng hỏi:

Nhược Vũ, tháng này của con có chưa?

Lãnh Nhược Vũ đờ người, mẹ chồng cô hỏi như vậy là ý gì?

Chẳng lẽ….

Phải rồi, lúc trước cô và anh quan hệ có sử dụng biện pháp tránh thai vì anh nói rằng chưa muốn làm ba, với lại lúc đó cả hai cũng chưa kết hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.