Chương 157
Cặp mắt sắc bén, lạnh lùng của Mộ Duật Hành quét qua những người xung quanh đây. Bọn họ đều đang nhắm súng vào người của anh và Hà Chính Thần. Nơi đây đều đã bị bao vây, nếu Sở Mặc không đưa Bạch Thiện tới kịp e là anh và Hà Chính Thần khó thoát khỏi cái chết.
Khung cảnh không rét mà run, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Cả hai ngạo nghễ bước chân đi vào, cánh cửa sắt được Hà Chính Thần đẩy ra, hai mắt của Mộ Duật Hành dừng như đã mờ đi khi anh nhìn thấy Trình Ngữ Lam đang bị trói chặt ngồi trên ghế, người kế bên còn đang nhắm súng vào đầu của cô.
Ngữ Lam…
Đôi môi lắp bắp, tay chân run rẩy, trái tim đập mạnh tới mức Hà Chính Thần còn cảm nhận được…
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ai đó hãy nói với anh rằng người con gái đó không phải là Ngữ Lam đi!
Trình Ngữ Lam nhìn thấy Mộ Duật Hành bước vào liền miếu máo, đôi mắt rưng rưng sắp khóc nhìn anh…
Tới rồi à?
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười. Quả thật hôm nay cô đúng là may mắn, Trình Ngữ Lam lại tự dâng mình đến cho cô, làm trò chơi càng thêm kịch tính.
Thở hắt ra một hơi, Mộ Duật Hành cố gắng bình tĩnh. Bây giờ chỉ có bình tĩnh anh mới có thể cứu được mẹ và Ngữ Lam…
Hừ…tôi nên gọi cô là Mạc Kỳ Vân hay là Bạch Kỳ Vân đây?
Tôi họ Bạch.
Mạc Kỳ Vân nhướn mày, môi mỏng mỉm cười càng thêm quyến rũ và xinh đẹp. Bàn tay xoay xoay cây súng nhìn rất đẹp mắt và cũng rất điêu luyện.
Ôi Duật Hành, lâu quá không gặp.
Giọng cười đê tiện vang lên từ phía của Mộ Duật Hành. Tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng giọng nói này anh đã biết là của ai….
Không ngờ Mạc Kỳ Vân lại có thể hợp tác với Vương Đằng, một lão già chết tiệt!
Hà Chính Thần lúc này quan sát mọi thứ ở xung quanh đây. Khắp nơi đều có người của bọn họ, chỉ cần anh rút súng ra thì những viên đạn sẽ ghim vào người của anh ngay lập tức.
Thả mẹ tôi và vợ tôi ra… họ không liên quan. Tôi đến đây rồi, sống chết tùy ý các người
Ánh mắt của Mộ Duật Hành lúc này dán vào người của Trình Ngữ Lam không rời một giây…
Anh phải làm sao đây?
Ngữ Lam còn ở đây thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Vương Đằng là người như thế nào, hơn ai hết anh là người hiểu rõ.
Trình Ngữ Lam nghe xong thì nước mắt không rủ mà lần lượt rơi xuống như mưa….
Sống chết tùy ý?
Không, cô không cho anh chết!
Cô không muốn làm góa phụ đâu!
Mất cục cưng rồi, nếu như mất anh nữa cô phải sống làm sao đây?
Chỉ mới nghĩ đến đã thấy cuộc sống tối tăm.
Mộ Duật Hành, không ngờ vợ cậu lại xinh đẹp như vậy.