Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 155




Chương 155

Mộ Duật Hành ngồi thẳng dậy, trong lòng của anh bắt đầu lo lắng không yên, linh cảm sắp có chuyện không may xảy ra.

Mau chuẩn bị xe.

Mạc Kỳ Vân là người như thế nào anh hiểu rõ, cô ta đang hận anh, nhất định sẽ làm hại đến người thân của anh.

Chết tiệt! Anh lại trễ một bước nữa rồi.

Lúc này, điện thoại của Mộ Duật Hành lại vang lên, người gọi đến cho anh lại là Hà Chính Thần…

Chân mày của anh chau chặt lại, chắc chắn là mẹ anh đã gặp chuyện. Nếu không, Hà Chính Thần không bao giờ gọi điện thoại cho anh.

Alo.

Mẹ bị bắt cóc rồi, tôi gửi địa chỉ qua cho anh. Anh mau đến đó, chỉ được đi một mình nếu không họ sẽ giết mẹ.

Giọng nói của Hà Chính Thần vô cùng gấp gáp và lo sợ…

Khi nãy, anh đang làm việc thì bỗng dưng có tin nhắn gửi đến. Khi mở điện thoại lên xem, trái tim của anh như ngừng đập khi nhìn thấy mẹ anh đang ở trong nhà hoang, tay chân bị trói chặt, còn bị ngất xỉu nằm dưới nền lạnh lẽo.

Hiện tại anh chỉ còn có mẹ và Hà Doanh, nếu bà có mệnh hệ gì thì anh chính thức mồ côi.

Không, không được! Dù anh có chết, anh cũng nhất định phải cứu được mẹ.

Mộ Duật Hành bóp chặt điện thoại trong tay, nghiến răng ken két, ánh mắt và khuôn mặt đỏ rực như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ ở đây.

Bạch Thiện đang ở đâu?

Ở ngoại ô thành phố.

Tôi đến đó trước, về phần Bạch Thiện cậu hiểu rồi đó.

Sở Mặc gật đầu, trong lòng vô cùng lo lắng và bất an. Từ đây đến đó tốn nhiều thời gian, anh sợ mình sẽ không về kịp lúc để cứu Mộ Duật Hành.

Ở tại ngôi nhà hoang, Trình Ngữ Lam bị trói chặt vào ghế. Còn mẹ của anh thì bị ngất xỉu nằm dưới nền, tay chân bị chói chặt.

Mạc Kỳ Vân, cô bắt mẹ tôi và tôi đến đây để làm gì?

Trình Ngữ Lam hung hăng quát lên. Cô tự mắng mình ngốc vì liên tiếp sập bẫy của Mạc Kỳ Vân.

Khi nãy, Mạc Kỳ Vân nói với cô và mẹ anh là anh đang trong bệnh viện cấp cứu vì bị trúng đạn. Lúc đó mẹ anh bàng hoàng như sắp ngất, còn cô thì tay chân bủn rủn, đầu óc mông lung không còn hoạt động nên một lần nữa đã sập bẫy nham hiểm của Mạc Kỳ Vân.

Mạc Kỳ Vân bật cười thành tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo làm Trình Ngữ Lam bừng bừng lửa giận.

Con của cô chính là bị Mạc Kỳ Vân giết chết!

Trình Ngữ Lam, tôi không biết mình quá may mắn hay là do cô quá xui xẻo. Tôi không định bắt cô đâu, nhưng cô lại tự dâng mình đến cho tôi.

Thả mẹ tôi ra, cô muốn làm gì tôi cũng được. Bà ấy già rồi, làm hại một người lớn tuổi cô không thấy tội nghiệp sao?

Trình Ngữ Lam vừng vẫy hai tay bị trói ở phía sau. Đôi mắt ngấn nước nhìn mẹ anh nằm bất động dưới nền lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.