Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi

Chương 150




Chương 150

Này, tôi có phải là ma đâu.

Lăng Lập Thành quát lên.

Tôi xin phép ra về.

Sở Mặc cúi đầu và rời đi.

Lăng Lập Thành gật đầu, sau đó hết sức tự nhiên đi lại sofa ngồi xuống nhìn Mộ Duật Hành với ánh mắt thương xót.

Anh vừa được làm ba, con của anh lại yếu nên anh hiểu được cảm giác mất con của Mộ Duật Hành tồi tệ, đau khổ đến mức nào.

Cậu qua đây làm gì?

Mấy hôm nay tôi bận không qua được, bây giờ qua tâm sự chia buồn với cậu.

Mộ Duật Hành nhếch môi cười, đi lại tủ lấy ly rót rượu cho Lăng Lập Thành.

Tôi chỉ uống một ít thôi, vợ tôi đang… ờ đang ngủ… cô ấy không cho tôi uống rượu.

Cậu đúng là sợ vợ.

Ánh mắt của Lăng Lập Thành khinh thường lộ rõ nhưng cũng không nói gì.

Vợ cậu đâu rồi?

Bỏ đi rồi.

Lăng Lập Thành nhướn mày, phụ nữ khi giận là bỏ nhà đi hết sao? Anh tưởng chỉ có một mình vợ anh chứ?

Cậu định như thế nào?

Ly hôn.

Lăng Lập Thành gật gật đầu như đồng ý. Quả thật hôn nhân nếu không có tình yêu thì như sống trong địa ngục. Hôn nhân là để hạnh phúc chứ không phải để giày vò đối phương…

Cuối cùng cả hai đều đau khổ.

Lúc bắt đầu Mộ Duật Hành đã sai!

Ai rồi cũng phải ly hôn thôi, nhưng nó không quá tồi tệ đâu, thời gian sẽ xóa sạch hết tất cả. Trên đời này đâu thiếu phụ nữ, chỉ là cậu chưa tìm được một người thích hợp và thật lòng yêu cậu.

Mộ Duật Hành cười nhạt. Thích hợp, thật lòng ư?

Liệu anh có tìm được không? Quá trễ, đã quá trễ rồi. Trái tim đầy sẹo của anh đã chai lì, không thể chung nhịp đập với bất kỳ ai.

Ở phòng khách, Mộ Duật Hành ngồi đối diện với ông bà Trình.

Anh cũng không có ý định sẽ qua đây nhưng do sáng nay bà Trình đã gọi anh tới, anh không thể không đi.

Trình Ngữ Lam ngồi cách anh không xa, khuôn mặt cúi xuống, bàn tay nhào nhỉ chiếc váy đang mặc, ánh mắt đượm buồn không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thật ra hôm qua luật sư Trần đã đến đây tìm cô để giải quyết vấn đề ly hôn của cả hai. Lúc đó cô rất sốc, cô không ngờ anh lại nhanh đến thế.

Duật Hành, con thật sự muốn ly hôn sao?.

Ông Trình đặt tách trà xuống bàn, ngước sang nhìn anh.

Là do Ngữ Lam muốn.

Khuôn mặt của Mộ Duật Hành lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lẽo đến khủng khiếp, sát khi bao trọn lấy cơ thể dũng mãnh của anh khiến người đối diện không dám làm phật lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.