Triệu Thị Quý Nữ

Chương 44




Hôm sau, tất cả mọi người tập trung ở Minh Nhứ Uyển. Trong phòng lớn rộng rãi đặt mấy cái bàn, trên bàn để gần đầy sổ sách, cùng bàn tính hạt châu, tìm vài vị tiên sinh có khả năng ghi nhớ sổ sách, cùng nhau đem sổ sách từng khoản chi tiêu xem qua.

Diệp thị ở một bên không nói một lời, rất là trầm mặc, trên trán hơi hơi ẩn hiện mồ hôi, thường thường xẹt qua Triệu Văn Uyển bộ dáng nhàn nhã uống trà, sắc mặt liền đen một tầng, thần sắc hoảng hốt cùng cẩn thận nhìn chằm chằm sổ sách cùng bàn tính. Một màn này Triệu Văn Uyển đều không bỏ sót, chỉ là lần này Triệu Văn Uyển không phải đối phó Diệp thị, xem ra bên trong mấy khoản sổ sách cũng có một phần “Tay chân” của nàng ta, bằng không, vì sao bối rối như vậy?

Âm thanh bàn tính từ tiên sinh theo khoản ghi trên sổ sách vang lên, cùng gã sai vặt cầm lệnh bài đi cửa hàng mà trong phủ mua đồ chứng thực, mỗi một cái báo xuống dưới, Diệp thị từ hết hồn rồi bình tĩnh trở lại, một số khoản không khớp này cũng không phải bản thân nàng làm, hơn nữa mấy tên làm giả sổ sách này so với người của nàng đều phải gọi sư phụ, cuối cùng an tâm không ít.

Thời gian dần dần trôi qua, từ mặt trời mọc đến trời chiều hạ xuống, khuôn mặt Diệp thị rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh,mà âm thanh bàn tính cũng ngừng lại.

Tổng quản phòng thu chi vẻ mặt xấu hổ mà quỳ trên mặt đất báo cáo lại kết quả thanh tra sổ sách hôm nay, quả nhiên là thiếu không ít tiền tài, đủ cho Định Quốc Công phủ chi tiêu ăn mặc trong sáu tháng, cũng không phải số lượng nhỏ, những tiên sinh tính sổ sách khác tự nhiên cũng đi theo quỳ trên mặt đất, trong đó Ngô thu chi nhìn qua càng khẩn trương, thân mình không khỏi run lên.

Trước mắt những mục không khớp trên sổ sách kia phần lớn đều là Ngô thu chi chịu trách nhiệm, Ngô Tam Hữu ngay tại chỗ thân mình run rẩy thiếu chút nữa ngất đi, số lượng lớn như vậy, đưa lên quan phủ chắc chắn sẽ bị đưa đi lưu đày.

Không cần người khác ép hỏi, Ngô Tam Hữu trực tiếp khai ra “Lão phu nhân, đều là tiểu nhân nhất thời tham tài, mới…..”

Mọi người nghe xong, tràn đầy kinh ngạc, tham tài cũng không phải quá lớn mật đi?

Triệu Văn Uyển đứng dậy đi lên phía trước, một cước đạp trúng bả vai hắn, nàng khống chế lực đạo đem hắn đá nghiêng, cả giận nói “Ngươi không có con cái, một mình đi vào kinh thành, sinh hoạt đều ở chỗ khác trong phủ, cũng không có ham mê không tốt, làm gì cần nhiều tiền như vậy?”

Sau đó nhìn thấy ánh mắt mọi người hiện lên nghi hoặc, lành lạnh nói “Lúc trước ở phòng thu chi làm khó dễ ta, ta liền thuận đường tra xét, ngươi trước kia là người hầu trong phủ Hạ di nương đi?”

Mọi người đối với lời nói vừa rồi của Triệu Văn Uyển ngược lại tin, ai không biết Triệu Văn Uyển là người thù dai, khó trách sẽ xảy ra việc hôm nay.

Ngô Tam Hữu nghe được ba chữ Hạ di nương trên mặt không khỏi kinh hãi, lập tức yên lặng.

Lão phu nhân nhìn hiểu ra được vài phần, lập tức nói “Đi mời lão gia lại đây, Dương ma ma, ngươi đi đem vị kia ở Lan Uyển cũng kêu đến đây.”

Trong phòng lập tức nhiều ra mấy người, Triệu đại lão gia ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, còn có chút mơ hồ, Diệp thị thấy liên quan đến Hạ di nương, tự nhiên ở bên cạnh lão gia nói nhỏ kể rõ ràng sự tình.

Hạ di nương là một người khôn khéo, ít nhất so với Triệu Văn Huyên khôn khéo hơn nhiều, vừa tiến vào nhìn thấy Ngô Tam Hữu liền biết chuyện mình tham ô bạc trong phủ bị bại lộ, chính là còn không rõ ràng lắm Ngô Tam Hữu là nói như thế nào, cũng không dám nói gì, quy củ thỉnh an xong liền mỏng manh yếu đuối mà nhìn lão gia, Triệu đại lão gia đau lòng vừa định há mồm nói cái gì, lão phu nhân liếc mắt một cái, Triệu đại lão gia đành phải cúi đầu che miệng ho khan một tiếng, tránh đi tầm mắt Hạ di nương. ( Không hiểu sao ta lại không thích Triệu Hoành Thịnh, dung túng mấy người Diệp thị, Hạ di nương, nhưng đối với huynh muội Uyển tỷ lại có vẻ xa cách, mọi thứ Nguyên Lễ ca và Uyển tỷ có được đều tự họ dành lấy, thậm chí nhi tử cùng nữ nhi mình bị hãm hại cũng chẳng biết gì, miệng nói áy náy nhưng cũng chẳng làm gì, nói chung người cha này không có tư cách làm cha, đó là ý kiến riêng của ta thôi)

“Không biết lão phu nhân gọi tiện thiếp đến đây là có việc gì?”

“Ngươi nhưng nhận biết người dưới kia?”

Hạ di nương nhíu lông mày, giống như đang cố nhớ lại “Không biết, nhưng thiếp thân nhìn có chút quen mặt.”

Diệp thị gần đây bị đè ép quá nhiều, không dám lại đối phó Triệu Văn Uyển, nhưng Hạ di nương nàng vẫn còn trừng trị được, vì thế lớn tiếng chất vấn “Người này trước kia là nô tài Hạ phủ, như thế nào lại trùng hợp đến trong phủ chúng ta?”

Trên mặt Hạ di nương hiện lên một ít gợn sóng, quan hệ giữa bọn họ hẳn là không có người biết, như thế nào lại biết? Nàng lướt qua từng người ngồi trên, tận lực che dấu.

Triệu Văn Uyển nhìn Hạ di nương vì khiếp sợ mà thần sắc thay đổi, lạnh lùng cười, việc này quả thật không dễ thăm dò, nhưng mà ai bảo bản thân đã nhìn qua kịch bản, cố tình biết được, nàng còn biết Ngô Tam Hữu ái mộ Hạ di nương, cất giấu một đồ riếng tư của Hạ di nương, một lát nữa trò hay mới nghiêm túc trình diễn.

“Cho dù là nô tài trong Hạ phủ thì như thế nào, ta cũng không có khả năng nhớ rõ từng người hạ nhân.” Hạ di nương mặt lộ ra trắng bệch, nước mắt trong hốc mắt tràn ra xung quanh, cố hết sức biện bạch, dáng vẻ kia sinh động làm như bị khinh nhờn giống đóa hoa trắng nhỏ bé bị gió thổi liền gãy.

Diệp thị bị nói như thế nhất thời nghẹn, Triệu Văn Uyển lại đột nhiên mở miệng “Di nương, ngươi nhưng là nhận ra khăn tay này?” Nàng đứng lên đi về hướng Hạ di nương quơ quơ gì đó trong tay.

Ngô Tam Hữu quỳ dưới đất nhanh chóng sờ trong ngực lần gì đó, nhưng là không còn, vội vàng kích động gọi “Đem đồ vật trả lại cho ta.”

“Nga? Nguyên lai là của Ngô thu chi nha?” Triệu Văn Uyển chớp chớp ánh mắt vô tội “Ta nhìn trên mặt khăn này là thêu nhũ danh của Hạ di nương, còn tưởng là Hạ di nương đánh rơi đâu?”

Cất giấu khăn tay thêu nhũ danh của nữ nhân, tâm tư bị vạch trần một cách rõ ràng, Ngô Tam Hữu đột nhiên phát hiện mình giống như rơi vào vòng xoáy gì đó, Hạ di nương nháy mắt liền kinh sợ, đảo mắt nhìn sắc mặt lão gia, lộ ra xanh mét, Hạ di nương chỉ biết tình hình là không tốt.

“Ngươi…Ngươi cái đồ vô liêm sỉ này.” Hạ di nương sắc mặt nghẹn đỏ nửa ngày cũng chỉ có thể mắng ra một câu này, nhưng cũng tức điên rồi, đây là phá hủy trong sạch của nàng a, dù giả bộ nhu nhược cũng nhịn không được tiến lên vung tay tát một cái trên mặt hắn, vội vã nói “Dám ăn trộm khăn tay của ta!”

Ngô Tam Hữu bị đánh mù mờ, nhìn người mà mình ái mộ trong mắt hiện lên chán ghét, theo bản năng muốn vì chính mình cãi lại, nói “Tiểu thư…”

“Tiểu thư cái gì, ngươi còn có mặt mũi gọi ta…” Nói xong lại quăng một cái tát, đánh đến tay đều ẩn ẩn đau.

Ngô Tam Hữu cũng là đau lòng, liền theo ý của nàng trầm mặc. Một màn này dừng ở trong mắt Triệu đại lão gia, càng thể hiện giữa hai người nhất định có ẩn tình, Hạ di nương ban đầu là đôi mắt như nước chọc người trìu mến lúc này hàm chứa nước mắt, điềm đạm đáng yêu, Triệu đại lão gia chỉ cần nhìn thấy Ngô thu chi quỳ trên mặt đất dù nhìn lòng cũng không dâng lên nổi trìu mến.

Diệp thị ngồi một bên, trong lòng mừng thầm, trải qua sự việc như vậy, mặc kệ bạc có phải do Hạ di nương lấy hay không, đoán rằng lão gia cũng không sủng ái Hạ di nương giống như trước kia.

Triệu Văn Uyển đi đến trước mặt hai người đưa khăn tay ném trên mặt đất, Ngô Tam Hữu cùng Hạ di nương đang chém giết nhau, Ngô Tam Hữu một mảnh si tình, cầu xin nói “Tiểu thư, ngài đem khăn tay lưu lại cho ta đi.” Nghĩ muốn một cái vật kỉ niệm cuối cùng, hắn ban đầu đã nghĩ tốt lắm, nếu sự tình bại lộ sẽ một mình nhận tội, có cái này bên người, những ngày sau này tốt xấu gì cũng có thể làm bạn…

Hạ di nương thực sự hối hận chính mình ngày trước vì sao tuyển chọn người thiển cận như vậy, Triệu Văn Uyển nhìn thời cơ đã đến, liền cho tổng quản phòng thu chi một ánh mắt, quản sự phòng thu chi nóng lòng lập công chuộc tội, liền dựa theo Đại tiểu thư phân phó nói, “Ngô thu chi làm việc dưới sự cai quản của tiểu nhân không ít năm, có chút an phận thành thật, không làm ra chuyện rắc rối gì, lúc này đúng là ngoài dự đoán của tiểu nhân, không biết có phải hay không cùng người nọ có liên quan.”

Triệu đại lão gia nghe tổng quản sự nói “an phận thành thật” khịt mũi khinh thường, chính là nghe được có người liên quan, mở miệng “Còn có ai?”

Tổng quản phòng thu chi liếc liếc mắt Hạ di nương còn đang ô ô khóc, nói “Những ngày gần đây, thường xuyên có người tìm đến Ngô thu chi, mỗi lần người đó vừa đi, sắc mặt Ngô thu chi đều kì quái buồn bực lầu bầu giống như tự hỏi, hiện giờ nhìn người nọ bộ dáng cùng Hạ di nương có vài phần tương tự.”

Triệu lão phu nhân nghe vậy đảo qua Hạ di nương, nhìn thấy nàng một bộ co rúm lại, trong lòng thật là rõ ràng, nguyên tưởng rằng là nàng ta vì trợ cấp đệ đệ ruột ở bên ngoài, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, ai ngờ thủ đoạn tày trời dám thiếu hụt bạc nhiều như vậy.

“Chuyện này là tiểu nhân tham tài, là tiểu nhân một mình làm, cùng Hạ di nương không có liên quan, cũng không có ai khác, tiểu nhân nhận tội, tiểu nhân nhận tội hết!” Ngô Tam Hữu sợ tiếp tục sẽ liên lụy càng nhiều, vội vàng hô.

Triệu Văn Uyển lành lạnh nhìn, có thâm ý mà nhìn về phía Hạ di nương, quăng xuống một câu “Quả thật si tình.”

Ngô Tam Hữu còn đang dập đầu nhận tội, từng cái đập xuống kia nhìn cũng cảm thấy đau, Hạ di nương nghe vậy mở to đôi mắt đỏ hồng gắt gao trừng mắt Triệu Văn Uyển, lúc này cái gì cũng đều hiểu được, đây là hướng về chính mình, là muốn đem mình bức đến con đường cùng, nhưng cũng không có nghĩ tới nàng ra tay mạnh như vậy.

Nói cũng khéo, thời điểm không khí trong phòng này im ắng, vậy mà có người đến tìm Ngô thu chi, vì mọi người đều ở Minh Nhứ Uyển, gã sai vặt đến thông báo liền vội vàng chạy đến Minh Nhứ Uyển báo, Triệu Văn Uyển cong lên khóe môi, gọi người trực tiếp đem người mời vào.

Hạ di nương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao nắm chặt khăn tay, thân mình ẩn ẩn phát run. Triệu Văn Uyển đi đến bên cạnh dìu nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói “Nằm im chịu trận là Triệu Văn Uyển ta có thể làm sao, Hạ di nương, ngươi hôm nay dù nói cái gì lão phu nhân cũng chỉ cho rằng ngươi vì trả thù hất bát nước bẩn lên người ta, một cái di nương cùng hạ nhân yêu đương vụng trộm lại trộm ngân khố, so với cháu gái ruột, hoặc là ngươi nhìn sắc mặt phụ thân một cái, xem hắn tin ai?”

“Ngươi…” Hạ di nương tức giận muốn vung tay tát, lại bị Triệu Văn Uyển chặt chẽ giữ chặt cổ tay, vẻ mặt lạnh lùng “Văn Uyển nói sai rồi, di nương cứ nói là được, việc gì phải ra tay” trên tay lại âm thầm tăng lực, đau nhưng không để người nhìn ra, lúc này mọi người nhìn bộ dạng đáng thương của Hạ di nương, cũng không có người đi lên nói hộ.

Hạ Thanh Hòa lúc này chính là bị người mời vào, trên mặt có chút máu ứ đọng chưa tan, đi đường cũng có chút tập tễnh, nhìn màn trong sảnh đường ngẩn người, vừa thấy Triệu Văn Uyển cầm lấy tay tỷ tỷ, đầu óc có chút mò mẫm không được.

“Hạ công tử đến tìm Ngô thu chi, nhưng có chuyện gì?” Lão phu nhân ngồi ở vị trí trên cao dẫn đầu mở miệng hỏi.

Hạ Thanh Hòa cũng không phải người ngốc, tròng mắt vừa chuyển, trên mặt lộ ý cười nói “Lão phu nhân nói đi nơi nào, vãn bối là đến đây xem tỷ tỷ, hiện giờ Hạ gia chỉ có hai tỷ đệ chúng ta, tự nhiên là thân thiết một chút.”

Lão phu nhân đối với lời nói của hắn từ chối cho ý kiến, ngược lại đánh giá vết thương trên mặt hắn “Này mặt là..”

“Không… cẩn thận ngã…bị thương.” Hạ Thanh Hòa sờ sờ mặt, gấp úng nói.

“Nói bậy!” Lão phu nhân đột ngột vỗ bàn, ly trà trên bàn rung động, bắn ra vài giọt trà, chỉ thấy lão phu nhân vẻ mặt giận dữ nói “Một người, hai người đều không có ai nói lời nói thật, thực sự cho là Định Quốc Công phủ dễ lừa gạt!”

Hạ Thanh Hòa thân mình run lên, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn về phía Hạ di nương, người sau cũng là vẻ mặt lo sợ nghi hoặc. Chỉ có Triệu Văn Uyển là rõ ràng, sau khi nàng “Nhắc nhở” tổ mẫu một phen, sáng sớm hôm nay đã sớm có người thân cận ra phủ làm việc, chỗ lão phu nhân điều tra so với mình càng rõ ràng hơn, mà mình làm chẳng qua là đem người dẫn vào trong phủ, thêm củi thôi.

“Ngươi buôn bán cướp bóc còn dám lấy danh hiệu Định Quốc Công phủ, ngươi chẳng qua cùng với người cùng nghề sử dụng thủ đoạn hạ lưu bị người ta đánh trọng thương, ngay cả tửu lâu đều bị người ta đạp nát, lại thiếu ngân hàng tư nhân ngân lượng, liền lợi dụng quan hệ Ngô thu chi với tỷ tỷ ngươi vụng trộm lấy tiền tài trong phủ bổ sung nợ nần của ngươi!” Lão phu nhân chính tai nghe được tức giận toàn bộ bùng nổ, đối với Hạ Thanh Hòa mắng cho một trận “Thật sự là to gan!”

Hạ Thanh Hòa nghe xong một trận chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cợt nhả trên mặt sớm không thấy, bị lão phu nhân đe dọa như vậy sợ tới mức liền hô “biết sai”, còn không quên đưa mắt nhìn Triệu đại lão gia trước mặt hô “tỷ phu”, cầu hắn tha mạng, Triệu đại lão gia xanh mặt, bị gọi một tiếng “tỷ phu” giống như sỉ nhục.

Một bên Hạ di nương mặt cũng trắng bệch nghiêm chỉnh quỳ trên mặt đất, có một số việc hôm nay một hồi nghe mới biết được hóa ra lúc trước người này cho mình bức tranh, điểm tâm, mà chính mình vì một ít lợi nhỏ mà gặp phiền toái lớn như vậy, thật là tức giận đến cực điểm.

“Lão phu nhân, thiếp thân không biết chuyện này, mong lão phu nhân khai ân a.” Hạ di nương cuống quít hô “Lão gia, van cầu ngươi xem ở thiếp thân phụng dưỡng mấy năm nay, xem ở trên mặt Thụy Ca Nhi, tha cho thiếp thân đi.”

Triệu lão phu nhân nhìn nàng thật lâu một cái, bộ dáng này giống Lan nương, tính tình cũng nhu nhược, nhưng sao lại như vậy không giống đâu! Khoát tay, làm như cực kỳ mệt mỏi “Thôi, đi Tây Sơn làm bạn với Văn Huyên, khi nào tính tình rèn luyện tốt thì trở về đi!”

“Lão phu nhân…” Hạ di nương trong mắt hoảng sợ, không có kì hạn như vậy chẳng phải là…Không về được…

Lão thái thái lại không muốn nghe nàng ồn ào, làm cho người dẫn đi xử trí theo gia pháp sau đó liền đi Tây Sơn. Sau đó nên trừng trị thì trừng trị, đưa đi quan phủ thì đưa đến quan phủ, mọi người giải tán, Triệu Văn Uyển giúp đỡ lão phu nhân vào phòng trong nghỉ ngơi, sai Tuyết Nhạn pha trà, bản thân giúp lão phu nhân xoa bóp nhẹ.

Triệu lão gia nghe Hạ di nương khóc lóc kể lể liền phiền chán, trước khi lão phu nhân hạ lệnh liền phất tay áo rời đi, lúc này chỉ còn Diệp thị còn đứng, nhìn về phía Triệu Văn Uyển, ánh mắt rõ ràng tối tăm, chung quy cái gì cũng thật tốt, tố cáo với lão phu nhân, vội vàng rời đi.

Ngoài cửa phủ, Hạ di nương bị đánh hai mươi gậy được người nâng dậy, vô cùng suy yếu. Thời điểm Diệp thị đi ra, nhìn nàng đứng không vững ở trên ghế, lảo đảo mà lên xe ngựa, nhìn một màn này, trong lòng thật rathông suốt.

Người này cùng chính mình đấu hơn mười năm, hiện giờ thê thảm như thế rời khỏi phủ, vô cùng vui vẻ, nghĩ đến không phải do bản thân làm ra, lại cảm thấy thiếu cái gì.

Chẳng qua….Đối thủ đi rồi, luôn khiến người cao hứng, Diệp thị không chút nào che đậy trên mặt đắc ý, ở thời điểm Hạ di nương bị gió đánh trúng thân mình lắc lư vươn tay giúp đỡ một phen “Muội muội, nhưng phải cẩn thận a.” Lời nói vô cùng có phong phạm chính thê, lại mang theo một tia trào phúng cười lạnh, lộ ý bỏ đá xuống giếng.

Hạ di nương quay đầu nhìn thấy, trong lòng oán hận, suy yếu mà hất tay nàng ra, chịu đựng đau đớn mà lên xe ngựa, đại khái là vì rơi vào hoàn cảnh người vô dụng, một cái đệm mềm đều không có, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chính là đấu nhiều năm như vậy, Hạ di nương không chấp nhận được yếu thế trước mặt Hạ di nương, cắn chặt hàm răng, ra vẻ vân đạm phong khinh mà cười cười, lạnh nhạt diễn xuất.

Xa phu lên xe ngựa, thấy thế, liền vung roi đánh ngựa.

Hạ di nương ánh mắt sâu kín đảo một vòng trên mặt Diệp thị, trước khi ngựa bước đi, một tiếng cười nhẹ, mở miệng nói “Đứa bé kia cũng không phải ngoài ý muốn mà chết, thật đáng thương, ngươi so với ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.