Triêu Tần Mộ Sở

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Chỗ sâu trong thuyền là một nhĩ thất*, xung quanh phủ tám bức bình phong hoa điểu*, lủng lẳng đá vân mẫu và thạch anh. Bên trong phòng có ánh nến chập chờn, in bóng hai người lên màn che.

*nhĩ thất: vị trí nằm ở hai bên phòng chính, như hai lỗ tai của người, thường sử dụng làm nhà kho.

*Bình phong hoa điểu:

Một tiếng than nhẹ, hai bóng người chồng vào một chỗ, si mê quấn thành một nắm, quả thật có thể thấy được vẻ kiều diễm bên trong. Đầu Tần Tranh ong một tiếng, lửa giận bộc phát, một khắc tiếp theo chân đã nhanh hơn lí trí mà bước vào trong.

Cảnh Hầu gia chưa từng nghĩ có người dám đi vào trắng trợn như vậy, trong lòng cả kinh, liền giận dữ nói: “To gan! Kẻ nào tự tiện xông vào thuyền của bổn hầu!”

Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy một nguồn lực nắm mạnh đầu vai hắn lôi lên, không đợi hắn kịp phản ứng, cả người nhẹ hẫng, một khắc sau đã bị quăng ra ngoài. Chỉ nghe phịch một tiếng, Cảnh Hầu gia đã cuộn thành một cục đâm vào tám bức bình phong hoa điểu. Chuyến này đâm vào không nhẹ, mãi không phát ra được tiếng nào.

Tần Tranh nhíu chặt mi, đang suy nghĩ có nên bước lên bổ cho hắn một đao rồi ném xuống sông hay không. Chợt nghe trên giường phát ra một tiếng hừm nhẹ, xoay người nhìn thấy Sở Du…

… …

Tim đèn trên giá lụp bụp một tiếng giòn giã, cháy đến tận đáy lòng Tần Tranh, thiêu bỏng cả ánh mắt y.

Sở Du tựa vào ghế dài*, tơ lụa chất đống thành tầng tầng gợn sóng, nửa mặt chôn trong gối. Lông mi dài nhọn tựa quạt lông không ngừng run rẩy, đôi mày kiếm cong lện, ấn đường nhíu thành nếp nhăn, môi như ngậm chu sa, mặt hệt nhuộm mây chiều. Phát quan* của hắn rơi một bên, mái tóc dài tựa như mạng nhện quấn quanh, xộc xệch đầy ghế. Y sam nửa mở, lộ ra mảng ngực lớn, vốn là cơ thịt nõn nà, nay vì say rượu mà nhiễm đỏ mấy lần.

*Dịch ghế dài cho dễ hiểu, thật ra nó là tháp mỹ nhân/ tháp quý phi:

*Phát quan: trang sức, phụ kiện cài trên đầu.

Ánh nến chập chờn, phản chiếu nửa gương mặt Sở Du lúc sáng lúc tối, tăng thêm vẻ đẹp lạ lùng.

“Thanh Từ…” Tần Tranh lui về sau hai bước, gắng gượng không nhìn sang, đôi tròng mắt bén lửa.

Cảnh Hầu gia cuối cùng đã thở đều, nhìn thấy quan bào trên người Tần Tranh, đáy lòng hơi khiếp sợ, giả vờ bình tĩnh nói: “Vân huy* tướng quân trộm xông vào thuyền của tiểu hầu, làm gián đoạn chuyện tốt của ta cùng Sở Nhị gia là có ý gì?”

*Vân huy tướng quân: chỉ một tước hào trong quân đội.

Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa thốt ra lời này, hoàn toàn chọc giận Tần Tranh.

Tiếng đao rút ra khỏi vỏ chỉ nghe thôi đã rùng mình, một khắc sau đã như rắn độc mà kề sát bên cổ Cảnh Hầu gia. Tần Tranh đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Chuyện tốt? Nếu là chuyện tốt, vì sao Nhị gia lại hôn mê bất tỉnh? Tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi!”

Cảnh Hầu gia tuy kinh hãi, nhưng chợt nghe lời này không khỏi tức giận: “Liên quan gì tới ngươi…”

Tiếng hắn chợt im bặt, một đường máu rỉ ra từ cổ, Cảnh Hầu gia đơ như khúc gỗ, từ lòng bàn chân tới sợi tóc nơi nào cũng run rẩy, rét lạnh cả người. Người đứng trước mặt gân máu hiện trong mắt, gương mặt lạnh lùng, khiến người ta rùng mình chính là sát ý không chút che giấu…

Đây là khí thế nơi sa trường nếm máu chỉ nhân tài mới có, là sự thản nhiên khi trăn trở giữa sự sống và cái chết, nhìn mãi thành quen mới có dũng khí thẳng thừng nắm trong tay sinh tử như vậy.

“Cút.” Đôi mắt Tần Tranh nhắm lại một nửa, lãnh ý sâu hơn, từ khẽ răng nặn ra một chữ.

Sắc mặt Cảnh Hầu biến hóa, tuy không cam lòng, nhưng vẫn biết được thế nào là thức thời. Từ chiến trường trở về đều là kẻ điên… Hắn cắn răng, hất tay áo một cái, hốt hoảng mà chạy.

… …

Sáp nến chảy thành từng lớp.

Tần tranh thu lại mũi kiếm, vội vàng tiến lên nâng Sở Du dậy: “Thanh Từ? Thanh Từ tỉnh lại đi!”

Sở Du đầu óc mơ màn, cả người giống như rơi vào vũng bùn, càng vùng vẫy càng lún sâu. Có thể trong lòng hắn rõ, lúc này không thể cứ sa ngã như vậy, hắn cần phải tỉnh táo.

Một bàn tay lạnh như băng kề trên má, cho hắn khí lực để nhanh chóng thoát ra, răng cắn vào đầu lưỡi, một mùi máu tanh tản ra trong miệng. Đau đớn khiến cho Sở Du thình lình mở hai mắt. Trước mắt là những điểm sáng mờ, hồi lâu mới nhìn rõ…

“Thanh Từ!” Tần Tranh thấy Sở Du tỉnh lại, còn chưa kịp thở phào, bộp một tiếng mu bàn tay đau nhức, khiến y theo điều kiện phản xạ mà rút tay về.

Sở Du thu hồi cánh tay có chút tê rần, lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Tần Tranh cúi đầu liếc nhìn dấu ngón tay rõ ràng trên mu bàn tay, cười khổ nói: “Thanh Từ… Ngươi…”

Lời chưa xong, chỉ thấy Sở Du bỗng nhiên cuộn thành một nắm, cả khuôn mặt chôn ở trên sạp, cả người phát run.

“Thanh Từ ngươi làm sao vậy?” Tần Tranh không để ý tới mới vừa bị một cái tát, đến đỡ Sở Du một lần nữa, nhưng lại bị hắn nặng nề hất ra.

“Cút ngay…” Sở Du từ khẽ răng nặn ra hai chữ, vốn là thái độ vô cùng lạnh nhạt, nhưng vì quá yếu, âm đuôi cũng run rẩy.

Tần Tranh không dám đụng Sở Du nữa, chỉ có thể loanh quanh hắn: “Thanh Từ ngươi khó chịu chỗ nào, nói cho ta biết.”

Sở Du nghẹn ngào một tiếng, ngón tay cào ra mấy vết đỏ dọc cổ, áo khoác vốn tán loạn tuột xuống khuỷu tay, trùng điệp tựa như từng lớp xanh um bao quanh thân thể mềm mại như nước. Y chỉ cảm thấy cả người châm lên từng đóm tà hỏa, dập cũng không dập được…

Tần Tranh trơ mắt nhìn Sở Du xé rách áo khoác, đôi tay thon dài gắt gao nắm chặt mảnh gấm trên ghế dài, vò ra thành nếp nhăn. Y giật mình, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Sở Du lại khó chịu như vậy.

Sở Du vẫn còn mấy phần tỉnh táo, thuốc này công dụng quá mạnh, thiêu đến dục hỏa đốt người. Cuối cùng lý trí dường như cũng bị cháy sạch không còn…

“Thanh Từ, ta…” Tần Tranh muốn ôm Sở Du, chưa kịp đụng phải hắn, lại lần nữa bị thẳng thừng đẩy ra.

“Ngươi cút ngay…” Sở Du nặng nề thở dốc mấy tiếng, đôi mắt phượng đỏ ngầu, nước mắt bị thiêu đốt đến không kìm chế được mà rơi xuống, càng khiến Tần Tranh đau lòng hơn.

“Thanh Từ cứ ngươi như vậy sẽ làm mình bị thương!” Tần Tranh luống cuống nói.

“Tần Tranh, ta đã không còn liên quan gì tới ngươi…” Sở Du đưa tay lần mò trâm ngọc buộc bên tóc, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Ngươi đừng hòng đụng vào ta…”

Tần Tranh ngẩn người, chậm rãi thu tay về.

Tiếng Sở Du thở dốc càng lúc càng nghiêm trọng, nặng nề ném trâm ngọc trong tay xuống đất, tiếng ngọc vỡ tựa như tiếng rách trong lòng cả hai người, hắn miễn cưỡng chống người nửa ngồi dậy, run rẩy chỉ tay: “Ra ngoài!”

Tần Tranh chậm rãi quay lưng lại, không nhúc nhích.

Sở Du trong bụng xấu hổ, nhưng không có khí lực tiếp tục đuổi Tần Tranh, hắn liếc nhìn bóng lưng như bàn thạch của Tần Tranh, gắt gao cắn môi dưới, giơ tay lên cởi ra vạt áo bên hông mình… Dược hiệu của chung rượu trợ hứng kia quả thật quá mạnh, hắn chỉ cảm thấy dưới người căng đau khó chịu, vội vàng thò tay cầm đại nơi đang ngẩng cao đầu kia, vuốt ve không theo bất kì trình tự nào.

Tựa như toàn bộ máu đọng lại trên gò má, Sở Du đầu óc hỗn độn, tự do nghe thánh nhân dạy bảo, tuân theo tác phong quân tử, quy củ Sở gia không cho phép buông thả như vậy. Huống chi… Huống chi đang ở trước mặt Tần Tranh…

Trong lòng bỗng tràn đầy tủi thân chua xót, xấu hổ trong lòng cùng thân thể khó nhịn đan xen thay nhau hành hạ Sở Du, nước mắt từng giọt rơi xuống, thấm ướt hoa bào dưới thân. Trong rên rỉ xen lẫn khóc khẽ, hắn cố gắng đè nén tiếng thở dốc, vì thế càng lộ vẻ dâm mỹ.

Ánh nến in bóng Sở Du vào mành sương mỏng trên trướng, lẳng lơ biết bao.

Sở Du cắn môi dưới đến loang lổ vết máu, tuy thế, tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng kêu thấp kiều mỵ vẫn vô tình tràn ra, tiếng nghẹn ngào khóc khẽ liền cứ thế lớn hơn…

Chuyện này đối với Tần Tranh mà nói, chắc chắn là một trận giày vò.

Tần Tranh nắm chặt lòng bàn tay, rất sợ lúc nào đó không nhịn được sẽ xoay người lại mà mắc phải sai lầm. Y nợ Sở Du, mấy năm nay không lúc nào không nghĩ đến hắn, nhớ đến những điểm tốt của hắn, hối hận vì sự ngu muội của chính mình. Y muốn trân trọng hắn, nâng nỉu hắn trong bàn tay, xem như trân bảo.

Nếu hôm nay ý làm nghịch ý của Sở Du, từ nay về sau sợ rằng không còn đường sống mà quay về nữa.

Tần Tranh không dám cũng không muốn.

Sau lưng tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, mang theo tiếng rên rỉ khó khăn, âm thanh run rẩy kia càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ nghe Sở Du rên lên một tiếng, rồi không còn động tĩnh.

Trong lòng bàn tay Tần Tranh tràn đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt áo quần nơi đầu gối đến nhăn nhúm không còn hình dáng, bụng dưới từng luồng nhiệt chạy tán loạn, dưới thân căng đau khó chịu. Nghe thấy động tĩnh phía sau, tuy không dám quay đầu, nhưng vẫn gấp giọng hỏi: “Thanh Từ? Ngươi vẫn ổn chứ?”

Người trên ghế yên lặng, không đáp lại tiếng nào.

Sắc mặt Tần Tranh trắng bệch, chợt quay đầu.

Sở Du nằm trên giường, người nửa cuộn tròn, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi tí tách, dính vào bên mặt, vòng qua cổ, quấn quanh hông…

Hắn nhắm chặt mắt, rèm mi giống như hồ điệp khép cánh, hiện ra vẻ tĩnh mịch. Trên mặt đỏ ửng chưa tan, giống như thoa lên một lớp phấn mỏng tanh. Thân hình trên ghế, vải lót nửa che nửa hờ, là nét quyến rũ không thể nói thành lời. Năm ngón tay thon dài hơi nắm lại, nhẹ nhàng đặt trên bụng, từ đầu ngón tay chất bẩn màu trắng từng giọt rơi xuống…

Tần Tranh có chút đau lòng nhắm mắt, cắn răng ra sức lắc lắc đầu, giơ tay lên cho mình một cái bạt tai, lúc này mới hít sâu một hơi, tay run run cầm lên khăn lau bên cạnh loa qua loa cho Sở Du, sau đó cởi áo khoác trên người mình bao hắn lại thật kín.

“Thanh Từ ngươi thật nhẫn tâm…” Tần Tranh thở dài một tiếng, vén mấy sợi tóc dính trước trán Sở Du, cúi người nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của hắn. Sau đó cẩn thận ôm người lên, đứng dậy rời đi.

Tĩnh Quốc công phủ.

Lồng đèn đỏ nhạt treo cao trước cửa theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa, in bóng người hoảng hốt.

“Lý đại nhân, nếu không ngài cứ về chờ đi, nơi này có chúng tôi đợi là được. Nếu Nhị gia trở lại, tiểu nhân sẽ sai người đến viện của ngài thông báo một tiếng, được không?” Người hầu ở cửa thấy Lý Tứ đứng đã lâu, không nhịn được khuyên nhủ.

Lý Tứ lắc tay một cái, hơi nhăn mày: “Không cần đâu, đợi thêm lát nữa. Nếu tiên sinh vẫn chưa về, ta sẽ đi đón hắn.”

Người hầu ở cửa thấy Lý Tứ khăng khăng như vậy, không khuyên nhiều nữa.

Đầu hẻm chợt truyền tới tiếng chân ngựa.

Chốc lát, đã thấy một người thúc ngựa tới.

Ống tay nhọn*, mặc nhuyễn giáp*, lưng đeo kiếm dài ba thước, mái tóc dài theo vó ngựa vung vẩy sau lưng, trong bóng đêm càng lộ rõ thân hình khỏe mạnh tiêu sái. Người nọ một tay vững vàng siết chặt cương ngựa, một tay đỡ cẩn thận trước người. Phải gần một chút mới nhìn thấy phía trước còn có một người, vùi đầu trong ngực y, tuy được quấn kín, nhưng thấp thoáng có thể thấy thân hình thon dài thanh tú.

*tiễn tụ: là dạng tay áo có kiểu ống tay thu hẹp dần đều đến cửa tay, giống mũi tên, dùng để giấu ám tiễn.

*nhuyễn giáp: là chiến phục hộ thân được làm ra từ chất liệu mềm, dẻo.

“Yu ——” ngựa ngừng trước cửa Quốc công phủ.

Lý Tứ chạy vài bước lên trước.

Người tới chính là Tần Tranh, Sở Du xoay người xuống ngựa, cũng không thèm nhìn tới Lý Tứ một cái, đi thẳng vào trong phủ.

“Tướng quân dừng bước!” Lý Tứ sắc mặt hơi trầm xuống, ngăn Tần Tranh lại.

Tần Tranh lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn Lý Tứ: “Nhị gia say rồi, bổn hầu đưa hắn về, tránh ra.”

Lý Tứ nghe vậy ánh mắt cũng lạnh mấy phần, người trước mắt là ai hắn rõ hơn ai hết, nhiều năm qua như vậy Sở Du trở thành chuyện cười cho người ta, đều là vì người trước mắt này. Trong lúc nhất thời, tức giận, bất bình, ghen tị đồng loạt tràn vào trong lòng, khuấy nhiễu bách vị tạp trần trong hắn.

“Đa tạ Tướng quân đưa tiên sinh nhà ta về, tiếp theo không nhọc tướng quân phí tâm nữa.” Lý Tứ đưa tay muốn đón lấy Sở Du, lại bị Tần Tranh tránh đi.

Lúc này Tần Tranh trong lòng không hề dễ chịu bao nhiêu so với Lý Tứ, khi nãy trước cửa cung đã thấy Sở Du có cử chỉ thân mật cùng người trước mắt, mà lúc này lại thấy, người này dường như sống trong phủ, làm sao không khiến người khác không buồn phiền không đố kỵ.

Hai người trong lúc nhất thời giằng co không ngừng, cuối cùng có mấy phần như gươm tuốt vỏ, khói súng lặng lẽ bao phủ, trong màn đêm tựa như lửa nước khó dung.

Hoàn chương 46


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.