Triêu Tần Mộ Sở

Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Năm Vĩnh An thứ tư, mùa thu.

Đại quân Bắc Lương khải hoàn.

Tháng bảy sao Đại Hỏa đã hạ, tháng tám trời còn chưa sang, tháng chín trao nhau áo ấm(*). Giữa lúc hè sang đông về, cũng có thể coi là trời thu mát mẻ.

*Bản gốc: 七月流火, 八月未央, 九月授衣 (诗经.豳风.七月)

Thất nguyệt lưu hỏa, bát nguyệt vị ương, cửu nguyệt thụ y. Câu thơ nói về tháng 7 và tháng 9 là hai câu trích trong thiên “Thất nguyệt” thuộc Kinh thi. Chu Công Đán, chức vị là Trủng Tề thay vua là Thành Vương của nước Bân – lúc bấy giờ lên ngôi khi còn quá trẻ, cai quản chính sự. Ông đã làm một thiên trong Kinh thi để răn dạy Thành Vương về công việc và những nỗi lo của người làm nông. Thiên Thất Nguyệt có nửa đầu nói về việc lo mặc, nửa sau nói về việc lo ăn. Những bài thơ như thế còn gọi là thơ Bân Phong. (Nguồn: Tổng hợp từ Thivien.net)

Câu “Tháng Bảy sao Đại Hỏa đã hạ”, ý nói là mùa hạ nóng bức đã hết, khí lạnh sắp về.  

Bệ hạ đích thân nghênh đón đoàn quân khải hoàn ở Đan Dương môn, tù và phát ra tiếng thứ chín, từ xa tiếng kị binh đã vang rền núi sông. Nắng mùa thu nghiêng nghả chiếu rọi trên cao, giữa lúc tiếng tù và lại vang lên, ngân giáp phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói chang, quan ngoại gió cát đầy vẻ tiêu điều.

Đập vào mắt đầu tiên là một lá Yến kỳ, nền đỏ chỉ vàng, trên có đồ đằng hình rồng, ngạo nghễ hiên ngang. Lá cờ phần phật theo gió, đại quân tiến vào từ Khải Hoàn Môn, đến Đan Dương Môn thì dừng. Yến Thừa Khải ngồi trong trướng trước cổng lầu, văn võ bá quan cùng tướng tá hiến phù* ngồi từng tốp hai bên dưới lầu, hơi chếch về phía Nam trước lầu bố trí vị trí hiến phù. Đại quân Bắc Lương do Tuyên Vũ tướng quân làm đại diện, hiến chiến phù*, trình diện trước thiên địa tổ tiên.

*Hiến phù, hiến chiến phù: tức là “hiến tù binh (bị bắt trong) chiến tranh”.

Sau lễ hiến chiến phù, lại đến tế thần từ. Do người đứng đầu Lễ bộ Thượng thư chấp rượu thịt hành hiến lễ.

Tiếng kị binh leng keng, tất cả xuống ngựa tham bái. Ngày thu lại lên, ngân giáp chói mắt. Bên cạnh Tuyên Vũ tướng quân, có một người đứng đó. Sắc mặt tụ hơi sương, đuôi mày chạm tóc mai, khí khái đầy nghiêm nghị, sắc bén đến bức người. Áo mây xanh a xiêm ráng bạc, phóng tên dài a bắn Thiên Lang (*).

*Bản dịch của Đào Duy Anh.Bản gốc: 青云衣兮白霓裳, 舉長矢兮射天狼 (東君 – 屈原)/ Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ Thiên Lang (Đông quân – Khuất Nguyên)

Hành động “bắn sao Thiên Lang” mang ý nghĩa thể hiện tham vọng muốn chinh phục (bắn diệt sao Thiên Lang mọc ở nước Tần, nước đối nghịch với Sở). Thêm nữa, Đông Quân của Khuất Nguyên còn được đọc trong nghi lễ tế thần của Trung Quốc, cụ thể là thần mặt trời (vì người TQ tin là con Thiên Lang, hay Thiên Cẩu, lúc nào cũng lăm le nuốt mất mặt trời nên phải bắn hạ nó).

Bảy phần phong lưu trước kia, nay đã hóa thành khí khái nam nhi. Ba phần còn lại, gấp thành vạn mối tương tư, vấn vương một bóng hình.

Mà bóng hình ấy, là vị trí cao nhất trong các quần thần.

Hai vị Thượng thư Lễ bộ, Hộ bộ cùng lúc tiến lên. Cúng tế Sùng Huyền, triều phục đều là huyền y huân thường*, mang ý nghĩa thiên địa huyền hoàng*. Hình đồ đằng cổ xưa thêu chìm trên tay áo rộng trường bào, lúc di chuyển có thể thấy được hình vân mây phản chiếu. Người đứng bên phải thân hình vẫn cao mảnh, thẳng vút như trúc, nhưng vô cùng đơn bạc. Hông đeo thư đao* phượng hoàng, đầu đội mũ Cao Sơn màu đen, tóc dài buộc nửa, cài trâm ngọc cố định, tua đỏ buộc dưới hàm.

*Huyền y huân thường: nói chung là loại áo chuyên để làm đại lễ, có màu đen, tượng trưng cho sự bí ẩn vĩ đại của vũ trụ, mang hàm ý con người phải cảm ơn trời đất vũ trụ.Link

*Thiên địa huyền hoàng: là câu thơ mở đầu của Thiên Tự Văn. Từ này có nghĩa là: “Trời đất mù mịt giữa đen vàng”, nói lên khởi đầu của vạn vật là từ hỗn độn mà nên. Tôi thấy trang này giới thiệu khá khúc triết về từng câu của Thiên Tự Văn, bà con tham khảo này: Link

*Thư đao: trước đây chú thích bộ Bệ hạ tôi có đề cập rồi ý. Đao gồm có thư đao (đao cái) và hùng đao (đạo đực) đi theo một bộ. Thư đao thì nhỏ hơn. (-Raph-)

*Mũ Cao Sơn (hay còn gọi là mũ Thông Thiên):

Tần Tranh nhớ lại ngày bẻ nhành liễu biệt ly bốn năm trước*, Sở Du mặc áo khoác trắng, vạt tím nhạt, áo màu xám tro. Ly biệt lâu ngày, năm tháng dù chưa từng hằn lên khóe mắt, nhưng đã phủi đi sự sắc bén trong hắn, tựa viên ngọc chìm trong suối, thấm dần cái lạnh thấu xương, mài ra một dáng vẻ dịu dàng hoàn mỹ nhất.

*Hành động bẻ nhành liễu để tiễn người ra đi sử dụng khá nhiều trong thơ văn TQ. Đại để là người TQ họ hay tiễn khách dưới chân cầu rồi ngắt nhành liễu để tặng. Mà cây liễu thường rất dai, rất khó để bẻ, tựa như người bẻ cành cũng quyến luyến không nỡ xa người đi nên muốn kéo dài thời gian, nhưng cây liễu đoạn thì tình cũng dứt. (-Raph-)

Tư thái xa lạ, dáng vẻ quen thuộc.

Chuông lễ vang tiếng, tấu cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, nhạc độc, sơn xuyên, hành cung. Sở Du tay nâng đỉnh rượu, đích thân rót rượu cho tướng lĩnh khải hoàn, giọt rượu trong rơi vào chén, từng người rồi lại từng người.

Tần Tranh nhìn Sở Du đi đến trước mặt y, gần trong gang tấc, tay y cầm chén rượu run run, tay Sở Du rót rượu lại vững như thái sơn.

Đỉnh* nghiêng, rượu đổ, đầy chén.

*Đỉnh rượu:

Động tác liên tục, từ đầu chí cuối Sở Du không hề nhìn lấy Tần Tranh một lần.

Lòng bàn tay Tần Tranh lạnh như băng, gần kề giấc mộng hàng đêm, hôm nay đã được gặp.

Nhưng cho đến lúc này, Tần Tranh mới thật sự hiểu ra, cái gì là “Ngước mắt thấy được nhau, nhưng chân nặng tựa thành. Ái tình cách sơn hải, sơn hải nào đâu bằng.”

(*) Bản gốc: 一望可相见, 一步如重城. 所爱隔山海, 山海不可平. (山木诗词 – Littlesen)

Nhất vọng khả tương kiến, nhất bộ như trọng thành. Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình.”*

Có nghĩa là: Chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy nhau nhưng một bước đó lại vô cùng khó khăn. Có thể gặp nhau nhưng không thể đến gần. Mọi tình yêu như núi với sông, mà núi sông đều không hề bằng phẳng.

Đây là câu thơ được đăng trên Sơn Mộc Thi Từ, do Littlesensáng tác.

… …

Khải hoàn phong thưởng, tẩy trần đón gió. Mọi chuyện tiếp theo tựa hồ cũng thuận lý thành chương mà nên.

Năm đó An Thành cải cách thất bại, lưu lại một hậu nhân Mạnh Quân lưu lạc làm nô lệ, sau dùng tên giả Mạnh Hàn Y nương nhờ Trấn Bắc Hầu phủ, năm Kiến An thứ ba mươi sáu, trong chuyến xuân thú*, ám sát bất thành. Trấn Bắc Hầu vì chuyện này mà bị tước bỏ chức vị, lưu đày sung quân, này là chuyện trước đây.

*Xuân thú: cuộc săn bắt tổ chức vào mùa xuân.

Mà nay không giống như sự thường tình, Tần Tranh không hổ là con nhà tướng, quả thực là trời sinh trong cốt tự có lệ khí sát phạt. Là tướng tài hiếm có, hôm nay trong triều đương lúc thiếu người, nhân tài thế này không dùng, há chẳng phải là phí của trời sao. Yến Thừa Khải không so đo chuyện năm xưa, khôi phục tước vị Trấn Bắc Hầu, gia phong vân huy Đại tướng quân.

Có thể thấy phong thủy luân chuyển, chẳng hề ép người ta tới đường cùng.

Cung yến khai tiệc đến nửa, Sở Du mượn cớ mệt mỏi, người không khỏe, rời đi trước.

Yến Thừa Khải thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không dám miễn cưỡng giữ lại, nếu để mệt mỏi dẫn tới chuyện gì, không chừng Sở Minh chạy đi chiếu cố hết mười ngày nửa tháng, làm sao mà sống nổi nữa.

Ánh mắt Tần Tranh vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Sở Du, thấy hắn rời đi cũng ngồi không yên nữa, sau vài lần cụng ly đổi chén, giả vờ tửu lực không nổi, rời cuộc trước.

Ra khỏi cửa cung, xe ngựa ngừng ở hẻm Chu Tước.

Tần Tranh giục ngựa chạy tới, từ xa nhìn thấy Sở Du chưa lên xe, bên cạnh lại có một thanh niên tuấn tú đi theo, khuỷu tay choàng áo khoác mỏng xanh nhạt, xung quanh viền một vòng lông thỏ. Hắn đứng vô cùng gần Sở Du, dường như đang nói gì đó không ngừng. Sở Du muốn đi liền bị thanh niên tuấn tú kia níu tay áo lại, khẽ lay.

Sở Du không có cách nào, quay đầu lại, môi cong cong mấy phần, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Người bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm, khoác áo khoác trên khuỷu tay lên vai Sở Du, lúc khoác áo cả cánh tay giống như đang ôm Sở Du vào lồng ngực, cẩn thận buộc chặt dây áo, lại vô cùng thân mật chỉnh lại cổ áo bên trong…

Tay Tần Tranh siết chặt cương ngựa có chút tê, y dừng ở một góc xa, an tĩnh nhìn hai người kia. Đáy lòng rộn rạo sộc lên vị chua. Bao lần bôn ba sinh tử, chỉ muốn trở về gặp hắn một lần, nhưng hôm nay trong đáy mắt của hắn đã hoàn toàn không còn chỗ cho mình, choàng thêm áo, hỏi han ấm lạnh đã đổi thành người ngoài.

Sở Du lên xe ngựa, vẫy tay ra hiệu cho Lý Tứ đi về trước.

“Tiên sinh về sớm một chút nhé.” Lý Tứ hơi có chút không muốn, thở dài nói.

Sở Du gật đầu nói: “Trong lòng ta hiểu rõ, ngươi đi về trước đi.”

Dứt lời, cánh tay vén mành đang định buông xuống, chợt nhìn thấy phía xa, một người một ngựa, đứng yên trong đêm. Trong lòng Sở Du trầm xuống, vội vã buông mành, tránh vào trong xe.

Trong xe đốt một chiếc đèn hoa mai, ánh nến chập chờn.

Sở Du gồng cứng hông, một hồi lâu, như núi ngả nghiêng, cả người ngã vào trong xe, cuộn thành một nắm.

“Nhị gia? Bên trong không sao chứ?” Xa phu nghe động tĩnh, không yên tâm hỏi một câu.

Bên trong thật lâu không có hồi âm, ngay lúc xa phu sắp không nhịn được dừng xe kiểm tra, thanh âm bình tĩnh của Sở Du mới truyền tới.

“Không có việc gì, đi cầu Cố Kiều.”

Bên bờ sông Cố Kiều, du thuyền hoa, ánh đèn trùng trùng, đàn sáo không dứt.

Nơi văn nhân mặc khách thích thưởng ngoạn nhất thượng kinh, chính là Cố Kiều.

Sở Du bước vào một con thuyền hoa lớn nhất ở Cố Kiều, đã có người chờ lâu bên trong.

“Sở Nhị gia để người ta đợi lâu.”

Tuy nói như vậy, trong giọng người này lại không có nửa ý trách cứ, chỉ mang nụ cười ra vẻ quở trách mà thôi.

Mành che bị vén lên, một người đi ra từ bên trong, ngọc diện thân cao, tay cầm quạt xếp.

Sở Du hơi gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Cảnh Hầu gia.”

“Tiểu hầu cứ tưởng hôm nay Nhị gia sẽ không tới, thật sự là khiến người ta ngạc nhiên.” Cảnh Hầu gia tiến lên giả nhẹ thi lễ, rồi mời Sở Du ngồi xuống.

Sở Du cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống: “Cảnh Hầu gia ba lần mời, là vinh hạnh của Du.”

Cảnh Hầu gia tự mình rót rượu cho Sở Du, đẩy tới trước mặt hắn, từ đầu chí cuối không rời mắt Sở Du nửa tấc: “Nhị gia thật đúng là người bận rộn, ngày thường muốn gặp một chút quả thực khó khăn.”

Sở Du không từ chối, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Cảnh Hầu gia nói đùa.”

“Nào có nói đùa chứ, danh thiếp đưa trăm ngàn lần, mới gặp được Thanh Từ một lần.” Cảnh Hầu gia không dấu vết thay đổi cách gọi, lại rót đầy một ly rượu, “Thật khiến người ta… ngày nhớ đêm mong…”

Sở Du ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, nói: “Cảnh Hầu gia, người ngay thẳng không nói lời mờ ám. Hầu gia không phải người Du hợp ý.”

Cảnh Hầu gia trên mặt hơi sượng, miễn cưỡng cười nói: “Thanh Từ mời nhiều anh tài ở thượng kinh, muốn chọn một vị giai ngẫu, sao người ngoài có thể, duy chỉ tiểu hầu là không thể?”

“Cảnh Hầu gia tâm cao chí lớn, sao cam lòng gả làm vợ Du. Lúc này dùng mọi cách dịu dàng, cũng chỉ là dỗ Du vào nhà ngài. Ngài xem Du nào có đáng được Cảnh Hầu gia phí nhiều tâm tư như vậy, phải không?” Sở Du mới ở cung yến uống không ít rượu, lúc này lại hơi say, lời nói ra dứt khoát, không chút che giấu, có vẻ châm chọc nói: “Là dáng vẻ của Du thuận mắt ngài, hay mấy phần quyền thế trong tay Du khiến ngài động tâm?” Mấy năm nay Sở Du ngoài tròn trong vuông, cả người trơn nhẵn, ít khi có thời điểm sắc bén như vậy. Hôm nay vài ba câu, nhân men rượu mà lại có mấy phần cuồng ngạo thuở thiếu thời. Đôi mắt phượng hun lên đỏ hồng, thủy quang trong vắt yêu kiều, trộn lẫn mấy phần mỉa mai, một tay đỡ trán, một tay bưng chén rượu, người hơi lắc lư.

Cảnh Hầu gia trong lòng lộp bộp một chút, bỗng nhiên có cảm giác bị bỏng khó tả xông lên đầu. Buổi coi mắt này tất nhiên không đơn giản, đúng như Sở Du nói, không tệ chút nào. Hắn nhìn Sở Du nửa say trước mặt, nửa thật nửa giả nói: “Nếu tiểu hầu nói, cả hai đều muốn?”

Sở Du cười lạnh một tiếng, hiện ra hết cương quyết, chén vàng trong tay đập mạnh lên bàn: “Càn rỡ! Ngươi coi Sở Du ta là ai…”

Cảnh Hầu gia bị cơn giận của Sở Du chọc đến cả người nóng lên, chìa tay vòng sang chế trụ eo hắn, kéo hắn vào trong lòng.

Đầu óc Sở Du trầm xuống, ngã vào trong lòng Cảnh Hầu gia, hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Cảnh Hầu gia nhẹ nhàng nắm chiếc cằm nhọn của Sở Du, nhẹ giọng nói: “Hôm nay trong khải hoàn quân e rằng có cố nhân đúng không, nếu không phải như vậy sao có thể khiến Sở Nhị gia có nhà không về, chạy tới tìm cơn say? Thật là khiến người ta vỗ ngực thương xót…”

Sở Du tuy say nhưng vẫn còn mấy phần thanh tỉnh, nghe vậy tức giận, đẩy tay Cảnh Hầu gia: “Lời nói đến thế thôi, sau này danh thiếp của Cảnh Hầu gia nên thu lại, chớ rải vào Tĩnh Quốc Công Phủ như không cần tiền như thế nữa.”

Cảnh Hầu gia nghe vậy cười khẽ, buông Sở Du, tự tay bưng lên một bình Uyên Ương, đầu ngón tay khẩy ngọc châu, nói: “Sở Nhị gia quả nhiên là thẳng thắn, nếu đã tới, uống cạn thêm một chén lớn, tạm thời quên sầu.”

Sở Du bị kiềm nén cả một ngày, chỉ có lúc này mượn mấy phần say, khơi thông mấy phần thống khổ, dù bây giờ Cảnh Hầu gia rót vào là rượu độc, hắn cũng nhận. Vươn tay đoạt lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, ném chén rượu, Sở Du lắc lư đứng dậy.

Cách hiên cửa sổ thuyền hoa, chợt thấy tiếng đàn sáo xa dần, chỉ còn trăng thu xanh nhạt dưới lòng sông.

“Tần Tranh…” Sở Du nỉ non một tiếng, trước mắt tối sầm.

Cảnh Hầu gia vững vàng đón lấy thân người Sở Du tuột xuống, cong lên một nụ cười không rõ ý vị. Đối với Sở Du, hắn nhất định phải có được, một là yêu thích dung mạo, hai là ngưỡng mộ quyền thế, không muốn bỏ qua một cái nào. Nếu Sở Du đồng ý, không còn gì tốt hơn, nếu không đồng ý, dùng chút thủ đoạn bẩn thỉu cũng chẳng sao.

Nếu là thường ngày, với suy nghĩ nhanh nhẹn của Sở Du, làm sao dễ mà mắc bẫy, chẳng qua hôm nay có người sớm đã rối loạn tâm trí.

Cảnh Hầu gia đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại, đứng dậy đi vào chỗ sâu nhất thuyền hoa.

Tần Tranh đứng bên mép bờ sông, chiến mã bên cạnh phì phì nước mũi, nghiêng miệng gặm da khô.

Lời của người ngoài còn lượn quanh trong đầu Tần Tranh mãi không đi, y thấp giọng tự nhủ: “Không thể nào… Với tính của Thanh Từ…”

Mỗi ngày đều coi mắt, một ngày ba bận? Làm sao có thể!

Tần Tranh lắc lắc đầu, mặc kệ mái tóc dài rơi vài cọng vào khóe miệng, y hơi buồn bã nhìn về chiếc thuyền hoa phía xa, đèn bên sông lờ mờ, hiện rõ nét lả lướt.

Không biết ở bên trong Thanh Từ lại đẩy chén đưa đèn cùng ai.

Vừa nghĩ tới, Tần Tranh chống đất đứng dậy, nhổ ra sợi tóc trong miệng, cắn răng nghĩ, ngay cả chết y còn không sợ, tại sao phải sợ đối mặt với Sở Thanh Từ.

Cho dù bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, cho dù bị hắn miệt thị, cho dù bị hắn coi thường… Những lời giấu tận đáy lòng kia, cũng phải nói cho hắn nghe một lần. Mình từ khổ sở tôi luyện trên chiến trường, Hoàng Tuyền sinh tử, không phải là vì ngày này hay sao. Sao lại có thể để sự hèn nhát trong lòng hù dọa mà rút lui.

Hạ quyết tâm, Tần Tranh vứt lại chiến mã, quang minh chính đại xông vào thuyền hoa.

Hoàn chương 45


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.