Triêu Tần Mộ Sở

Chương 25




Gió thổi đám sổ sách bay xáo xác, tựa như đang chế giễu kẻ mưu đồ bấy lâu rồi cũng hóa tay không.

Tần Dao bị gia tài bạc triệu làm mê mắt, bỗng nhiên nắm chặt tay mẫu thân Tôn thị, liếc mắt ra hiệu với bà.

Tôn thị hiểu ý, hôm nay xem như triệt để đắc tội với Sở Du rồi, cảnh thái bình giả tạo đã làm không được, như vậy, người là không thể lưu. Chỉ cần Sở Du ra đi, Hầu phủ này chính là do Tần Tranh làm chủ, tương lai hai mẹ con bọn họ cần gì phải phụ thuộc ai.

Tần Tranh nhìn vệt nước mắt thấp thoáng trên mặt Sở Du, đầu óc ồn ào bỗng trống không một mảnh, hơi thở cũng vì thế mà nặng nhọc, trước mặt chỉ còn lại bóng hình đơn bạc của Sở Du, chẳng thể chứa gì khác. Y vô thức đi về phía Sở Du, lúc này cổ tay bỗng bị xiết chặt, xúc cảm ấm áp khiến y hồi thần, quay đầu nhìn sang.

Sắc mặt Mạnh Hàn Y trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, nỗ lực cong cong khóe môi, khó khăn kéo lên một nụ cười đắng chát, sau đó chậm chạp buông ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay Tần Tranh…

Tần Tranh rốt cuộc vẫn bất động một bước, ánh mắt Mạnh Hàn Y tựa như gông xiềng, ghim y chết trân tại chỗ. Rõ ràng là thần sắc vô tội bất lực, vậy mà cứ như ngậm độc, mài lên lưỡi dao, tựa như đinh bạc găm xương, xuyên qua cơ thể, máu huyết phun thành tia, gan ruột đều không thiếu thứ gì, tựa như càng đi về trước, chính là vách đá cheo leo, ngã xuống chính là xương tan thịt nát.

Tôn thị vỗ bàn, nghiêm nghị nói: “Sở Du ngươi còn cả gan nói ra những lời này ư, ngươi gả vào Hầu phủ chẳng qua mới sáu năm, phạm đủ thất xuất*, hôm nay nếu còn lưu ngươi, liệt tổ liệt tông Tần gia dưới cửu tuyền cũng khó an!”

*Ở thời phong kiến, nếu người vợ phạm vào những điều thuộc về “thất xuất” thì chồng và gia đình nhà chồng có thể được bỏ vợ mà không cần sự đồng ý của họ:

1. Không nghe lời phụ mẫu

2. Không con

3. Dâm ô

4. Ghen tuông

5. Bệnh khó chữa

6. Lắm điều

7. Trộm cắp

Tham khảo thêm: Wiki

Dù cho tuổi tác đã lớn, tính cách chua ngoa đanh đá bao năm của Tôn thị vẫn không hề thay đổi, bà nhấc tay chỉ thẳng đầu Sở Du quở trách:

“Nhất xuất, bất hiếu. Mấy năm qua ngươi chỗ nào cũng không hợp với ta, làm con dâu, nào có nửa điểm dáng vẻ ngoan ngoãn, Sở Du ngươi có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, đến Hầu phủ chúng ta rồi, phải có dáng dấp con dâu, lòng hiếu thảo của ngươi ta nửa phần cũng mò không thấy, khó trách cha mẹ nhà họ Sở ngươi chết sớm, không chừng chính là bị ngươi làm cho tức chết.”

“Nhị xuất, không con. Gả tới sáu năm, lưu không được lòng trượng phu, sinh ra một con nha đầu sống dở chết dở, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã có, bộ dáng cũng là một con tiểu hồ ly tinh. Nếu như ở nhà người ta, làm vợ thì đã phải sớm thu xếp nạp thiếp cho chồng mới phải, khai chi tán diệp cho gia đình, còn ngươi thì sao? Ngày ngày chỉ muốn mau mau chặt đứt hương hỏa Tần gia ta, tâm tư thực ác độc!”

“Tam xuất, ghen tị. Nếu không phải ngươi cản trở, ngăn Tần Tranh nạp thiếp, Tần Tranh sao có thể tới lui mấy nơi vờn ong bắt bướm kia? Nói trắng ra chẳng phải là do ngươi đó sao! Sớm chọn mấy người đàng hoàng nạp vào cửa, Tần Tranh cũng không thành ra bộ dáng ngày hôm nay! Nói cho cùng, chính là Sở Du ngươi không rõ ràng!”

“Tứ xuất, dâm đãng. Lớn lên bộ dáng hồ mị lẳng lơ thì không nên xuất đầu lộ diện mới phải, còn ngươi thì ngược lại, hàng đêm đều không thèm về nhà, trời mới biết ngươi có từng cùng ai ẩu tả gì không? Nói ra thì nha đầu Chân Nhi cùng thứ trong bụng ngươi, sợ rằng chính là tiểu tạp chủng nhà nào đó, đáng lẽ ta không nên vì Tần Tranh của ta mà nhân nhượng ngươi! Nói đến lại nhớ, tổ tiên Sở gia ngươi không phải từng có tin đồn lấy sắc thị quân đó sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn, ngay cả ca ca ngươi, bên ngoài nhìn tưởng chính nhân quân tử, còn không phải lấy thủ đoạn thấp hèn bò lên giường thái tử gia à, cũng không biết sao lại tốt số thế, ngồi lên vị trí Thái tử phi, đường phố đồn đầy ra đấy, không có lửa làm sao có khói…”

“Làm càn!” Chỉ nghe thấy bang một tiếng, Sở Du nện bàn tính ngọc thạch trong tay, châu ngọc nứt toác, văng ra vô số vụn ngọc. Cơn giận dữ đốt lên, thiêu sạch toàn bộ khí lực, hắn chỉ cảm thấy trong cổ sộc lên một luồng ngai ngái khó nén, bên tai liền thấy rít lên một tiếng thét chói tai.

Hành động ném ngọc giận dữ này dọa sợ người khắp phòng, nửa viên ngọc vụn từ bàn tính văng lên trên mặt Tôn thị, đúng lúc rạch ra một vạch dài, máu thình lình trào ra, mặt mũi bà đầy huyết.

“A ——” Tôn thị kinh hãi kêu thảm một tiếng, lui lại ba bước, che mặt bắt đầu xuất ra dáng điệu một khóc hai nháo thường ngày: “Đây là muốn giết người! Còn có thiên lý hay không! Ngay cả mẹ chồng cũng dám giết, đây là thế đạo gì! Cha xấp nhỏ, ngươi ở trên trời mở to hai con mắt già của ngươi coi chút đi, coi con dâu tốt ngươi chọn đây này!”

Tần Tranh lúc đầu muốn đỡ Sở Du, thế nhưng vừa thấy mẫu thân bộ dáng như vậy, đành phải tiến lên ổn định lão mẫu trước.

Tôn thị có chỗ dựa là nhi tử, lại thêm khí lực chỉ mũi Sở Du mắng: “Ngươi là cái thứ đại nghịch bất đạo, bây giờ còn không mau cút khỏi cửa Tần gia, ta liền tới Thuận Thiên Phủ đánh trống cáo trạng ngươi ngược đãi mẹ chồng!”

Sắc mặt Sở Du tái nhợt, nghe vậy bỗng dưng bật cười thành tiếng, mới đầu chẳng qua chỉ thấp giọng buồn bã cười, thế nhưng rồi càng cười càng lớn, cuối cùng trở thành một tràng cười điên dại, hắn chống người đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng người một.

Tôn thị chanh chua cay nghiệt, Tần Dao nông cạn ngu dốt, Tần Tranh do dự nhu nhược, Mạnh Hàn Y không đánh mà thắng.

Thế gian trăm vẻ, thứ kinh tởm lại thật nhiều, là hắn đui mù ngu si, tự cho mình đúng.

“Thuận Thiên Phủ tiếp không được án của ta đâu, Trường An trước cửa, đăng văn cổ thượng, Sở Du ta hôm nay tự mình kêu oan, năm mươi roi ta tự mình chịu, ngoại trừ Cửu Ngũ Chí Tôn, không người nào có thể thẩm tra Sở Du ta. Thanh dự ngạo cốt người nhà họ Sở, không thể để người như thế hao tổn, người nhà họ Tần muốn cáo trạng triều đình, vậy hãy tới Kim Loan Điện đi.”

Vừa nói xong, Sở Du liền quay người rời đi, dứt khoát kiên quyết, hướng bước Trường An Môn.

“Thanh Từ không thể!” Tim Tần Tranh như vào hầm băng, mạnh mẽ vươn tay giữ chặt Sở Du.

Sở Du sớm đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn chống đỡ bằng chấp niệm, bị kéo như vậy một cái, thân hình đột nhiên lảo đảo, bị túm lui lại hai bước, lưng va mạnh vào góc bàn. Chút thanh minh cuối cùng trong đầu đứt đoạn, hắn bỗng dưng mở to hai mắt, rốt cuộc nhịn không được, thân thể chậm rãi trượt xuống…

Tần Tranh lúc này mới nhìn chỗ Sở Du vừa đứng, sớm đã là một mảnh huyết sắc loang lổ.

Hoàn chương 25


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.