Triêu Tần Mộ Sở

Chương 2




Thuyền hoa ven hồ, đường hoa hẻm liễu*, yến oanh nô nức*, trái ấp phải ôm*.

*Hoa nhai liễu hạng (花街柳巷) = “đường hoa hẻm liễu”, chỉ lầu xanh

*Oanh oanh yến yến (莺莺燕燕)

*Ỷ hồng ôi thúy (倚红偎翠) = “kề hoa hồng tựa ngọc lục bảo”, chỉ việc ôm ấp mỹ nữ.

Nơi này là con hẻm nổi danh nhất thượng kinh, phố Ngân Câu. Cũng là cái động ngốn tiền lớn nhất, nơi trăng gió của vô số bậc dòng dõi quyền quý của thượng kinh.

Túy Kim Lâu là nơi nổi tiếng bậc nhất ở phố Ngân Câu. Không chỉ thường có tiếng vì những cô nương, mà còn có một nhóm tiểu quan vô cùng phong tình được nuôi dưỡng cẩn thận đã tạo nên điểm độc đáo ở nơi đây, hấp dẫn không biết bao nhiêu nhà quyền quý ở thượng kinh lén lút đến nếm thử món ngon.

Màn đêm tuy thâm sâu, nhưng trong đại sảnh của Túy Kim Lâu vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, bữa tiệc linh đình, oanh thanh yến ngữ* không ngừng bên tai.

*Chỉ âm thanh của nữ nhân.

Trấn Bắc Hầu Tần Tranh đang cùng vài ba tên cậu ấm ầm ĩ nâng chén. Trên khuôn mặt như ngọc hiện lên màu đỏ gay sau cơn say, mái tóc dài bán xõa xốc xếch, cẩm bào đắt tiền trên người lỏng lẻo phanh ra, tư thái này càng lộ vẻ phong lưu không kìm chế được, trông vô cùng buông thả phóng túng.

“Tửu lượng Hầu gia thật là tốt… Nào, ta mời ngươi chén nữa!” Mấy tên con em nhà quyền quý lôi kéo ống tay áo Tần Tranh, say khướt nói.

Tần Tranh lảo đảo nâng chén chuẩn bị uống, bỗng nhiên bị một bàn tay chặn lại.

Bàn tay kia mang theo ba phần thon dài mảnh khảnh tựa thanh trúc, bảy phần sáng trong của ngọc thạch, nguyên vẹn tự nhiên lại xinh đẹp đến không thể bắt bẻ.

“Hầu gia say rồi, chi bằng để ta uống thay chén rượu này.”

Thanh âm giòn tan khi ngọc đập vào nhau mang theo ý mỉa mai nồng nặc, đám người vốn đang huyến náo chung quanh cũng vô thức im lặng.

Cổ tay trắng ngần của Sở Du hơi nghiêng, chiếc cằm tinh xảo khẽ nâng lên, rượu trong chén đã bị một hơi cạn sạch.

Ánh nến ở Túy Kim Lâu được bao phủ bằng chao lụa mỏng, khiến cho ngọn lửa ánh ra màu hồng nhàn nhạt, vừa mập mờ vừa kiều diễm. Có điều dù có phong tình thế nào cũng làm sao sánh được bằng dung nhan tuyệt diễm của người trước mặt. Lông mi hơi rũ xuống lay động theo bóng nến, vừa hay lập lờ che khuất đôi mắt như vầng trăng tỏ, đôi môi kia dính dấp mấy phần thanh tửu, càng lộ ra vẻ đỏ mọng ướt át.

Sở Du tựa như không nhìn thấy sự trầm trồ trong đáy mắt của người xung quanh, đầu ngón tay trắng muốt khẽ buông lỏng, chỉ nghe thấy đuỳnh một tiếng, chén rượu bên chân liền vỡ nát thành dăm bảy mảnh.

Một tiếng này, khiến cho mọi người hoàn hồn, ai nấy đều không kìm được hít vào một hơi lãnh khí.

Ở thượng kinh, gần như không có người nào là không biết Sở Du.

Tổ tiên Tĩnh Quốc công Sở gia của cải sung túc, mặc dù lão quốc công và phu nhân đã mất sớm, chỉ để lại hai người con trai, đường con cái quả thực không được coi là hưng vượng. Thế nhưng đổi lại hai người con này lại là những nhân vật cực kì lợi hại. Vì thế cặp công tử chưa tròn nhược quán này bèn được gọi là “Thượng kinh song bích*.”

*Cặp ngọc của thượng kinh.

Người đời nói rằng, trưởng tử Sở gia Sở Minh, dung mạo như bích ngọc, dáng dấp tựa ngọc thụ, cốt khí thanh sạch, thông thạo từ phú. Nét bút tựa ngọc quý, phàm là người trong thiên hạ thì không ai không biết. Thứ tử Sở gia Sở Du, dung mạo quyến rũ hơn người, tuyệt sắc hiếm có, lòng dạ thâm sâu, giỏi về tâm kế, khéo léo khôn cùng, người trong thiên hạ không ai dám chọc.

Chỉ có người từng thực sự gặp gỡ Sở Du mới hiểu được tại sao hắn lại bị người ta gọi là ‘cây đao róc xương’ Sở Nhị gia.

Dung mạo, mới chính là cây đao róc xương…

Giọng Sở Du mỉa mai nói: “Đêm đã khuya, Hầu gia nên về thôi.”

Lời vừa nói ra, lúc này đám công tử bột vốn vẫn còn chìm trong dung mạo của Sở Du mới lấy lại tinh thần. Mỹ nhân trước mắt này không phải là nhân vật giống như bọn họ vẫn tưởng, có ai không biết Nhị công tử Sở gia năm năm trước, chưa tròn hai mươi đã được gả làm vợ Trấn Bắc Hầu phủ tiểu Hầu gia Tần Tranh, nay nữ nhi cũng đã bốn tuổi rồi.

Có lẽ là thời nay thịnh hành nam phong, tiền triều từng có nam đế hậu, cho nên việc những danh gia vọng tộc cưới một người nam nhân về làm chủ mẫu mặc dù khiến người ta kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là một đề tài bàn luận chốn trà dư tửu hậu, không đến mức trở thành một việc kinh thế hãi tục.

Huống hồ Sở Du sớm đã có tiếng dung mạo kinh động cửu châu, người ngoài còn phải ao ước có được diễm phúc ấy của Trấn Bắc Hầu.

Ao ước thì ao ước, nhưng đa phần mọi người đều mang tâm thái chế nhạo xem kịch vui.

Thí dụ như cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là có phu nhân dung mạo xinh đẹp như vậy, Trấn Bắc Hầu hô mưa gọi gió trên triều đình vẫn muốn chạy ra ngoài say hoa tửu, còn Sở Nhị gia trong triều đình khéo léo trăm bề lại phải đến nhắc nhở……

Ai nấy cũng không khỏi hóng hớt.

Tất thảy đều biết, từ khi hai người này thành hôn, tình cảm của cả hai có thể nói là như nước với lửa, rất có dáng vẻ không chết không thôi.

Vở kịch hàng năm có vẻ sắp diễn ra, nghĩ thôi đã thấy có chút kích động.

Tần Tranh vốn đã hơi say, lúc nhìn thấy Sở Du liền không chút do dự lộ ra thần sắc chán ghét, thân thể lắc lư cố đứng vững. Áo choàng xốc xếch trên thân theo đầu vai trượt xuống phân nửa, càng lộ ra sự phóng đãng. Y nhóp nhép khóe môi, nồng nặc mùi rượu nói: “Hiếm có thật đấy… Không phải Sở Nhị công tử nổi tiếng trên triều đình đây sao… Sao thế, hôm nay không bận bịu công vụ, rảnh rỗi đến chỗ như thế này chơi à? Ha ha ha… Vui đấy, vui đấy. Chi bằng để ta làm chủ, Nhị gia thích cô nương nào? Ấy, không đúng… Nhị gia thích hán tử tinh tráng nào, không cần khách khí. Dựa vào sắc đẹp của Nhị gia, người nguyện ý phục vụ ngài sợ là nhiều lắm.”

Lời nói quá mức làm nhục người khác, đám công tử bột xung quanh mặt biến sắc. Sở Du hiện tại chính là khâm sai tổng quản phủ Nội vụ do bệ hạ bổ nhiệm, là nhân vật mà các bậc tôn nguyên lão trên triều cũng không dám tùy tiện đắc tội. Huống chi huynh trưởng của hắn còn là đại học sĩ Hàn Lâm Viện, nói không chừng sau này còn được phong các bái tướng. Phàm là người có máu mặt ở thượng kinh, không ai dám trêu chọc Tĩnh quốc công Sở gia.

Người dám liều mạng trêu chọc Sở Du chỉ có một, Trấn Bắc Hầu gia Tần Tranh.

Sở Du thấy lời nói khó nghe như vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, đáy lòng tựa như có một cây đuốc, đốt cháy đến cửa tim khiến người ta đau nhói. Hắn không hận những lời chà đạp của Tần Tranh, nhưng hắn hận việc nữ nhi ở nhà bệnh thành bộ dáng kia, Tần Tranh làm cha nhưng ngay cả một câu cũng không hỏi tới.

Chung quanh có người không nhìn nổi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hầu gia, bây giờ sắc trời đã tối, ngài hãy trở về cùng Sở nhị gia đi…”

Người ngoài lập tức đáp lại nói: “Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên trở về đi.”

“Sở nhị gia bận bịu như vậy còn đích thân tới tìm Hầu gia, Hầu gia cũng đừng tức giận nữa, mau mau hồi phủ đi.”

Đám người này mặc dù thường ngày quần là áo lượt không quan tâm gì tới chính sự, nhưng không có nghĩa là bọn họ nguyện ý đắc tội Sở Du. Nếu như Sở Du tính món nợ này lên người bọn hắn, bọn hắn cũng không gánh nổi. Nghĩ tới đây, mọi người đều không ngừng được thầm than trong lòng, quả nhiên… Cưới vợ phải cưới vợ hiền, cưới một phu nhân biết thân biết phận. Loại mỹ nhân cường hãn đầy thủ đoạn như Sở Du, vừa nhìn đã cảm thấy không có phúc mà dùng.

Trong lòng đám công tử bột nhà quyền quý đều nhao nhao thương xót thay cho Trấn Bắc Hầu gia.

Tần Tranh thấy vậy liền tức giận, có một loại cảm giác khuất nhục xông lên đầu, bèn tiện tay kéo lấy tiểu quan bên cạnh, nói với Sở Du: “Mỹ nhân trong ngực sao có thể phụ lòng? Thứ cho bổn hầu không thể trở về cùng Sở nhị gia!”

Tiểu quan kia vốn là mỹ nhân nhất nhì ở Túy Kim Lâu, có điều nếu như so sánh với Sở Du, lập tức trở thành tục vật không sao lọt vào tầm mắt. Bị Tần Tranh kéo một cái, tiểu quan cực kì thức thời nhũn vào trong lòng Tần Tranh, nũng na nũng nịu gọi: “Hầu gia…”

Sở Du cười, lựa một cái ghế có nệm êm trải đầy hoa ngồi xuống, cằm khẽ nâng lên, bình tĩnh thong thả nói: “Hầu gia đây là ý gì?”

Tần Tranh đã sớm chịu đựng đủ nụ cười dối trá của Sở Du. Từ lúc hai người thành hôn tới nay, vẫn luôn lấy việc chán ghét đối phương làm con đường chủ chốt, lấy việc làm nhục đối phương làm trung tâm, giữ vững nguyên tắc căn bản là tuyệt đối không nể mặt đối phương, giữ vững chủ nghĩa cơ bản là giẫm đạp lên đối phương, giữ vững tư tưởng cơ bản là đến chết mới thôi.

Thế nhưng Sở Du làm người lòng dạ nhẫn tâm, ra tay nhanh gọn, làm việc lại như giọt nước không lọt*, chính là nhân vật quyền thế trong triều. Mặc dù Tần Tranh mang danh nghĩa  là trượng phu của hắn, thế nhưng chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong trước mặt hắn. Bảo sao không khiến người ta buồn thay?

*Giọt nước không lọt: “tích thủy bất lậu” – 滴水不漏 – ý nói cẩn thận, làm việc trót lọt.

“Là ý gì à?” Tần Tranh cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ly rượu được người bên cạnh bưng trên tay ngửa mặt lên uống cạn. Rượu trong chén đổ đầy miệng, sau đó ném đi chén rượu trong tay, nâng chiếc cằm nhỏ của tiểu mỹ nhân trong ngực, môi mỏng áp lên, ngay trước mặt Sở Du mà mớm rượu trong miệng cho người trong lồng ngực.

Chung quanh yên lặng như tờ.

Sở Du bỗng nhiên bật cười, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên ghế vịn, nhẹ giọng nói: “Hóa ra Hầu gia đã tìm được giai nhân, khó trách không bỏ được mà về nhà. Nếu đã như vậy sao Hầu gia không trực tiếp rước người về, thấy thế nào?”

Lúc này Tần Tranh đổi lại là người sửng sốt. Cưới thiếp? Tại sao Sở Du lại làm ra một chuyện đánh mất hết mặt mũi như vậy?

Sở Du đứng phía sau hồi lâu, ra hiệu cho lâu chủ Túy Kim Lâu đang cuống cuồng: “Văn khế cầm cố của vị trong ngực Hầu gia này đâu?”

Tú bà nháy mắt sửng sốt, vội nói: “Nhị gia… Cái này…”

Không đợi tú bà nói tiếp, liền thấy Sở Du mở miệng nói: “Một ngàn lượng bạc trắng, không biết đã đủ chưa?”

Âm thanh hít khí khắp bốn phía càng lớn, kể cả hoa khôi hạng nhất phố Ngân Câu cũng không được giá như vậy.

Do dự nơi đáy mắt của tú bà thoáng chốc biến mất, cười xòa nói: “Nhị gia rốt cuộc vẫn là Nhị gia, đủ rồi, vậy là đủ rồi! Người do Túy Kim Lâu chúng ta dạy dỗ, tuyệt đối có lòng, sau này nhất định phục vụ thật tốt cho Hầu gia cùng Nhị gia… Mặc Ngọc, còn không mau dâng trà cho Nhị gia!”

Bàn tay đang ôm Mặc Ngọc bỗng chốc buông lỏng, một đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Du, thần sắc gần như tàn bạo.

Sở Du đón lấy ánh mắt như đao của Tần Tranh, cằm hắn hếch lên đầy kiêu ngạo, thần sắc kinh miệt, chỉ có điều bàn tay giấu dưới tay áo rộng đã nắm đến trắng bệch.

Ai ngờ tên tiểu quan tên gọi Mặc Ngọc kia lại là kẻ không biết điều, tự cho là mình đã trèo lên cành cao, từ nay về sau liền thẳng tiến lên trời, cái đuôi nhỏ không biết phải vểnh lên làm sao mới tốt, lúc này liền bưng chén trà tới chỗ Sở Du.

Thiếp thất dâng trà cho chính thất, đây là lễ tiết qua cửa, nếu chính thất chấp nhận, đồng nghĩa với việc đồng ý cho hắn vào cửa.

Với xuất thân của Mặc Ngọc, sở trường chính là nhìn mặt gửi lời*, hắn nhìn thấy rõ ràng, Trấn Bắc Hầu và Nhị gia tựa như kẻ thù, đến lúc đó chỉ cần hắn vào cửa, còn sợ không được cưng chiều sao. Cuộc sống sung túc nằm ở tương lai.

*Nhìn mặt gửi lời: bản gốc “sát ngôn quan sắc” (察言观色), đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

Hôm nay Sở nhị gia khiến cho Trấn Bắc Hầu không có đường lui trước mặt nhiều người như vậy, Trấn Bắc Hầu nhất định sẽ ghi hận trong lòng. Mmà điều hắn phải làm chính là giúp Trấn Bắc Hầu dằn mặt Sở nhị gia, như vậy đương nhiên là thừa sức khiến Trấn Bắc Hầu xem trọng hắn.

Tiếng bàn tính trong lòng Mặc Ngọc kêu lên vang dội, lúc đi tới trước mặt Sở Du, trông như vô cùng lễ phép mà quỳ xuống dâng trà, chỉ có điều còn chưa kịp cúi người xuống, chun trà trong tay đã lạch cạch trượt khỏi, nước trà nóng hổi làm ướt hết áo khoác hoa lệ của Sở Du, có chút nước bắn lên tay hắn, trong nháy mắt trên da thịt trắng nõn như ngọc liền lộ ra vết đỏ nhàn nhạt.

… …

“A!” Mặc Ngọc kêu lên một tiếng, mày hơi nhíu lại, không có chút thành ý nói: “Đều do ta vô ý, Nhị gia ngài… Không sao chứ?”

Sở Du từ đầu chí cuối ngay cả động cũng không động, hắn khẽ ngẩng đầu, mấy phần giễu cợt rõ rệt trong đáy mắt Mặc Ngọc hắn đều nhìn thấy, hắn không tự chủ được mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng của Mặc Ngọc…

Mặc Ngọc thấy Sở Du không nói lời nào, liền quay người tới trước mặt Tần Tranh, tỏ vẻ đáng thương nói: “Hầu gia, Mặc Ngọc không phải cố ý, ngài nhìn ánh mắt Nhị gia đi… Tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, coi thật là dọa người.”

Những thủ đoạn nho nhỏ của Mặc Ngọc đương nhiên không thể gạt được Tần Tranh.

Tần Tranh hiểu rõ, Mặc Ngọc đang muốn người ta bênh vực mình, y đột nhiên cảm thấy hương vị của Mặc Ngọc quá mức ngọt ngấy, không biết nhuộm loại hương liệu gì, lại khiến y đột nhiên muốn nôn.

Sở Du không để ý nước trà bị đổ trên mu bàn tay, nói: “Cứ tưởng người thiếp này là một mỹ nhân chu đáo, ai ngờ lại là một kẻ đần độn tay chân thô kệch, giữ lại có ích gì chứ.”

Mặc Ngọc nghe xong, nhất thời cả giận nói: “Ngươi….”

Sở Du lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, Mặc Ngọc lập tức nói không ra lời, chỉ cảm thấy sống lưng bỗng nhiên phủ thêm một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng sinh ra một loại dự cảm không lành.

Chỉ nghe Sở Du nói: “Xưa nay không quy củ thì không thành luật lệ, người nhà của Hầu gia chỉ có một mình ta thì thôi đi, bây giờ lại có thêm một người, quy củ này đương nhiên cũng nên được lập. Bất kể nói thế nào, ta cũng là do Hầu gia cưới hỏi đàng hoàng rước về, mấy chuyện vặt trong nhà này cũng nên để ta lo liệu. Mặc Ngọc không giữ bổn phận, không có quy củ, lại dám phạm thượng…”

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng dừng lại trên môi Mặc Ngọc, hơi mở miệng, âm thanh lạnh như băng: “Dùng trượng đánh chết.”

Cả đám người xôn xao.

Mặc Ngọc tái xanh mặt, vô thức núp vào trong ngực Tần Tranh, run run đôi môi diễm lệ, nói: “Ngươi, ngươi dám…”

Sở Du phì cười ra tiếng, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm: “Ồ? Người có gan nói chuyện như vậy với ta là ai nhỉ? Lý đại nhân ở Hình bộ đã cáo lão về quê? Hay là Trương thị lang Lễ bộ đã vào ngục?”

Lời này nói ra càng khiến Mặc Ngọc run sợ trong lòng, vội vàng kéo tay áo Tần Tranh, ý muốn tìm kiếm chút cảm giác an toàn.

Khóe môi Sở Du thu lại nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Dùng gia pháp.”

Bộ khúc* sau lưng đều là tư binh của Sở gia, người nào người nấy đều có xuất thân từ quân ngũ, chỉ nghe lệnh chủ tử Sở gia, lệnh vừa ra một tiếng, lúc này lập tức không chút do dự kéo Mặc Ngọc ra khỏi ngực Hầu gia, không nói hai lời, liền đè lại bắt đầu đánh gậy xuống.

*Bộ khúc: lính

Trần Bắc Hầu là võ tướng xuất thân thế gia, Tần Tranh cũng đã nổi danh với một thân công phu không hề tầm thường từ thuở thiếu thời. Chỉ có điều sa đọa nhiều năm, tửu sắc bào mòn thân thể, chính là dù có tức giận không cam lòng đến thế nào, cũng giãy không thoát được hai bộ khúc đang cản lại y.

Thân thể Mặc Ngọc như bị chia ra làm hai nửa, lúc này mới khóc lóc nói: “Hầu gia! Hầu gia!”

Hai mắt Tần Tranh trợn trừng, lửa giận trong mắt tựa như thiêu cháy cả hồn phách, đe dọa nhìn Sở Du: “Ngươi có giận thì trút giận lên bản hầu đây! Làm gì phải trút giận lên người ngoài không liên quan!”

Sở Du gạt nắp trà, thản nhiên ngẩng đầu lên nói: “Hầu gia thật sự say rồi, người này nào phải người không liên quan, Mặc Ngọc đang kính trà cho ta, vào cửa Tần gia, nên để ta dạy bảo.”

Tần Tranh bóp xương tay răng rắc, công phu nội gia của bộ khúc đang ngăn y lại cực kì giỏi, mặc y giãy dụa thế nào, cũng không sao thoát khỏi, đành phải thóa mạ Sở Du: “Ngươi là đồ tiểu nhân tâm tư rắn độc! Ghen tuông đến mức độ này sao!”

Sở Du cạch một tiếng đóng lại nắp trà, không lạnh không nóng nói: “Hầu gia cứ nói đùa, Du chẳng qua là đang tại vị, mưu toan công việc, đảm nhiệm chức trách, làm tròn trách nhiệm thôi, vô luận là bên trên, hay là gia trạch, đều không thẹn với lương tâm.”

Tần Tranh liên tục cười lạnh: “Hay cho câu không thẹn với lương tâm! Ngươi làm qua chuyện bẩn thỉu gì trong lòng ngươi tự rõ!”

“Nhị gia! Nhị gia! Nô biết sai rồi! Nhị gia tha mạng!” Mặc Ngọc xem như nhìn rõ thế cục, Hầu gia thì sao, người chỉ cần mở miệng là có thể lấy mạng hắn chính là Sở Du.

Sở Du nghiêng đầu một cái, nhìn thấy lưng Mặc Ngọc đã mơ hồ rỉ ra huyết sắc, xem ra bộ khúc không có nửa phần lưu tình.

Tần Tranh tâm như lửa cháy: “Sở Du!!!”

Sở Du cũng không thèm nhìn hắn: “Hầu gia chớ có lớn tiếng quá, Du nghe thấy rồi.”

Tiếng la khóc của Mặc Ngọc càng ngày càng yếu ớt, nửa người dưới gần như ngâm mình trong máu, nhìn rất dọa người.

Tần Tranh nhìn Sở Du chằm chằm, khoảng cách giữa bọn hắn không xa. Khuôn mặt tuyệt luân xinh đẹp của Sở Du, nhìn nghiêng càng có mỹ cảm mạnh mẽ, chẳng qua rơi vào đáy mắt Tần Tranh lại đáng sợ hơn tất thảy yêu quái nào.

Người nam nhân này từ khi bắt đầu gả cho y, chính là một cơn ác mộng.

Sở Du giống như lửa, đốt sạch tất cả của y. Những năm tháng thiếu niên ngông cuồng của y, yêu thương lưu luyến của y, tráng trí thẳng tới trời cao của y, đều bị khuôn mặt tuyệt diễm cùng ánh mắt lạnh băng này châm lên một mồi lửa.

“Ta trở về với ngươi…” Tần Tranh chán nản quỳ gối, nhìn vết máu lấm tấm trên nền đất.

Sở Du giơ tay lên, bộ khúc liền dừng gậy. Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Tranh, giọng bình tĩnh mà ôn hòa: “Hầu gia sớm nên như vậy.”

Tần Tranh cười lạnh một tiếng, đưa tay vén lên mái tóc tán loạn nơi gò má, một đôi mắt châm chọc và hận ý không hề che giấu đập vào tầm nhìn của Sở Du.

Sở Du đưa tay muốn đỡ Tần Tranh dậy, còn chưa chạm được vạt áo của y, liền bị y rút tay tránh đi.

Hắn cũng không cảm thấy lúng túng, thản nhiên thu tay về, đứng lên nói: “Tìm một đại phu tới xem Mặc Ngọc công tử.”

Bộ khúc lên tiếng đáp lại rồi rời đi.

Mặc Ngọc thoi thóp phủ phục trên đất, thời điểm mũi giầy gấm vân của Sở Du xuất hiện trước mắt hắn, cả người hắn đều bất giác run lên.

“Khế ước bán thân ngươi cầm đi, nếu còn muốn tới Trấn Bắc Hầu phủ…” Sở Du nhét khế ước bán thân vào tay Mặc Ngọc, lời còn chưa nói hết đã bị tiếng khóc lóc sụt sùi của Mặc Ngọc cắt đứt.

“Nhị gia, nô sai rồi… Nô, nô không dám… Nô tuyệt đối không bước chân vào Trấn Bắc Hầu phủ nửa bước…”

Sở Du nhếch cao khóe môi, cũng không nhiều lời.

Trăng bên ngoài đã treo cao đỉnh đầu, Sở Du kìm lại một tiếng thở dài, nhỏ giọng nói: “Hầu gia, về nhà thôi.”

Hết chương 2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.