biến thành Lưu Tinh Đồng khiến nàng đủ choáng váng. Hiện tại nữ nhân phụ thể ở trên người Vu Nhai lại còn là đồng loại của nàng, còn từ mấy nghìn năm trước?
- A a...
Thủy Tinh nuốt nước miếng một cái. Nàng có phần không biết phải làm sao. Lưu Tinh Đồng tạo cho nàng bóng ma và thống khổ thật sự quá nhiều. Trên khắp đại lục Thần Huyền, nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện đồng loại. Cảm giác này thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Trong lúc Thủy Tinh nói chuyện, cuộc chiến đấu kể trên vẫn đang tiến hành. Nhưng Thủy Tinh và nữ nhân phụ thể Vu Nhai đều không để ý đến. Cuộc chiến đấu vừa kể trên nói thì rất dài, nhưng trên thực tế, từ khi các Thần Tướng Cổ Duệ muốn giết Vu Nhai, đến khi bốn người bị giết chết, khoảng thời gian này lại rất ngắn ngủi. Khi Thủy Tinh nói xong, đưa mắt nhìn Vu Nhai, hoặc nói là nữ nhân phụ thể Vu Nhai, cuộc chiến đã kết thúc.
Nhưng thật ra ba mũi tên màu xanh lục đã chiếu sáng khuôn mặt của các nàng, cũng tạo ra sự thần bí. Nhưng rất nhanh chúng đã biến mất.
- Đưa tay ra. Hãy để cho ta bám vào trên người con. Như vậy sẽ tốt hơn. Dù sao con là nữ tính. Con cũng nắm giữ Lưu Tinh Đồng...
Nữ nhân không trả lời Thủy Tinh, chỉ nhẹ nhàng đưa tay Vu Nhai ra, ôn hòa nhìn Thủy Tinh, giống như nhìn nữ nhi.
Thủy Tinh ngây người, có phần không biết phải làm sao. Nàng không biết mình có nên vươn tay ra hay không?
- A. . .
Ngay thời điểm Thủy Tinh đang do dự, cuộc chiến đấu giữa Vu Thuấn cùng Thanh Mộc Thần Vương cuối cùng đã kết thúc. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết chấn động khắp bầu trời, khắp mặt đất.
Linh hồn Thanh Mộc Thần Vương cuối cùng đã theo thân thể hắn hóa thành từng mảnh nhỏ. Từng tinh điểm lấy Thú Đằng Vương Thành làm trung tâm rơi xuống mặt đất. Cả vùng đất gần như bị san phẳng, rốt cuộc điên cuồng mộc lên đủ loại thực vật.
Đây là lực lượng của Thanh Mộc Thần Vương. Sau khi hắn chết lực lượng vẫn vô cùng khủng khiếp, mang lại sức sống mới ặt đất. Dường như cũng mang đến sức sống cho kẻ địch của hắn, cũng chính là Bách tộc. Cái chết của hắn chính là hi vọng của Bách tộc...
Thủy Tinh vẫn không để ý tới. Nàng đưa tay ra, nắm thật chặt tay Vu Nhai.
- Hoàng hậu, ngài là vị hoàng hậu năm đó sao? Vì sao, vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao nàng còn sống?
Đúng vào lúc này, Hắc Nguyệt Thần Vương cuối cùng lại khôi phục được khả năng hoạt động. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai phía trước, cuối cùng trong mắt của hắn đã xuất hiện sự khiếp sợ mà trước đó chưa từng xuất hiện qua. Chính là nữ nhân này, vị Thần Hoàng vĩ đại lại cường đại kia đã ngăn cản Cổ Duệ tộc bọn họ thống trị đại lục Thần Huyền. Chính là bị nàng giết chết. Nhưng không phải nàng cũng đa chết rồi sao?
Mấy nghìn năm trước, không chỉ có cao thủ Cổ Duệ tộc tức giận, kể cả Chân Thần cũng tức giận. Nhưng nàng vì sao vẫn còn sống, thậm chí xuất hiện ở nơi này? Nàng hẳn đã chết ở Vị Tri Chi Địa. Cho dù sống cũng không có khả năng ở chỗ này.
- Ta giống như tiền bối Vu Thuấn, chỉ còn lại có tàn hồn, không tính là sống.
Vu Nhai nghiêng đầu, vẫn sử dụng giọng nói nữ tính.
Hoàng hậu? Là hoàng hậu nào?
Thời điểm mọi người xung quanh nghe được cách xưng hô này đều đặc biệt choáng váng. Bọn họ không biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Đặc biệt là Bách tộc. Ngay cả hoàng hậu gì cũng chưa từng nghe nói qua. Các Thần Tướng Cổ Duệ còn sót lại, bao gồm cả Tạp Ni Cổ Tư Thần Long cuối cùng đã hóa giải được ấn phù cưỡng chế sắc mặt lại trở nên đặc biệt khó coi. Còn có hoàng hậu nào nữa? Hắc Nguyệt Thần Vương nói đã đủ rõ ràng.
Ầm...
Trên bầu trời, những đám mây dày đặc vốn sắp dần dần tản ra lại lần nữa ngưng tụ. Áp lực lần này so với trước còn cường đại hơn nhiều. Dường như Kinh Thiên Nhất Kiếm sẽ thật sự rơi xuống. Nhưng bây giờ ngoại trừ ba thế lực lớn ở bên ngoài, bất kỳ ai cũng không để ý đến điều đó.
- Vì sao không thể? Vu Nhai đi Thần Hoàng Mộ Thành tế bái ta, sau đó, ta không phải đã ra tới đây sao?
Giọng nói của hoàng hậu vẫn dễ nghe như vậy, chỉ có điều từ trong miệng Vu Nhai phát ra ngoài vẫn quỷ dị như vậy.
Điều này lại càng không thể. Tàn hồn nàng giấu ở trong đôi mắt nàng? Làm sao có thể, chúng ta làm sao có thể không phát hiện ra được? Bởi vì các ngươi căn bản không phải là thần! Hoàng hậu hung hăng nói ở trước mặt Hắc Nguyệt Thần Vương.
- Được lắm, được lắm, được lắm. Ta thật sự không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới chỉ đi sai một bước, những bước còn lại đều sai. Không quan tâm nàng làm sao có thể sống lại được, ta đều có thể khiến nàng phải chết lần nữa. Nàng không có khả năng lại định trụ ta. Vu Thuấn hiện tại cũng đã suy yếu thành như vậy. . .
Hắc Nguyệt Thần Vương dữ tợn. Chính vì hắn có tự tin không tiếp tục lại bị định trụ nữa, mới có thể nói nhiều lời như vậy. Nếu không hắn đã sớm hạ sát thủ.