Khi Vu Nhai ám sát ma pháp đại thần trong Ma Pháp đế đô, Ma Pháp đế quốc vì điều tra Tiểu Mỹ đã kêu ma pháp sư thời gian điều động nguyên tố thời gian để xem là ai giết người. Những người khác có thể thấy dòng chảy thời gian, hình ảnh quá khứ. Tuy người ngoài nhìn không rõ ràng như ma pháp sư thi pháp nhưng vẫn ảnh hưởng được người khác.
Vu Nhai thì không, hắn tối đa là một mình nhìn hình ảnh.
Đây là sự khác nhau giữa huyền khí và ma pháp sư, tất nhiên khi tu luyện đến thần giai thì chưa chắc. Vu Nhai bây giờ không hiểu nổi Độc Cô Diệt Ninh làm sao khiến hắn trải qua trăm năm thời gian ảo.
Người bên dưới không biết chuyện xảy ra bên trên, không nghe được Hắc Nguyệt đại quản sự lầm bầm. Chuyện làm Hắc Nguyệt đại quản sự hoảng hốt tất nhiên lão không ngu nói ra cho người ta nghe. Mọi người chỉ thấy Vu Nhai thứ hai xuất hiện, rồi trúng sức mạnh hắc chú chậm rãi biến mất, cứ tưởng là ảo thuật. Thì ra Vu Nhai rất giỏi ảo thuật.
Biểu tình Hắc Nguyệt đại quản sự trầm trọng, mọi người đoán Vu Nhai có chút tài năng, hy vọng vẫn còn.
Vu Nhai đứng trong không trung, mặt không biểu tình nhưng nỗi lòng dậy sóng.
- Đây chính là quỹ tích của thời gian sao?
Thời gian thánh đạo rất kỳ dị, đáng sợ, khó thể nắm giữ. Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự rót sức mạnh hắc chú vào người Vu Nhai, đặc biệt là hắc chú bí văn làm hắn rất bối rối. Vu Nhai nghĩ đến hắc ám thánh đạo, nghĩ đến thôn phệ thánh đạo, nghĩ đến không gian thánh đạo . . .
Nhưng không có loại thánh đạo nào có thể lặng lẽ thực hiện. Vào phút khó khăn, Vu Nhai chợt nghĩ đến thời gian thánh đạo của Độc Cô Diệt Ninh. Nếu có thể hòa mình vào nguyên tố thời gian, bản thân rời khỏi thời gian bình thường, vậy chẳng phải khiến cơ thể ngừng lại trong nguyên tố thời gian vừa có thể tập kích Hắc Nguyệt đại quản sự? Nguyên tắc giống như phân thân, như Vu Nhai ngừng lại vào ngày hôm qua nhưng rõ ràng đã qua hôm nay.
Tóm lại thế này, Vu Nhai ở trong thời gian thần đạo của Độc Cô Diệt Ninh một trăm năm, Độc Cô Diệt Ninh thì chỉ qua mười mấy phút. Một trăm năm và mười mấy phút, Vu Nhai dùng cách này khiến Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn thấy bản thân thời quá khứ, Vu Nhai hiện tại thì ra tay với lão, đây chính là thuật thời gian hoán đổi.
Cũng vì Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn Vu Nhai thời quá khứ cúi đầu, lúc hắc chú bí văn phát động không nghe hắn hét lên. Vu Nhai quá khứ chưa bị trúng hắc chú bí văn.
Hiện giờ Vu Nhai chỉ làm được trong phạm vi nhỏ, thời gian ngắn nhưng như thế đã rất đáng sợ.
Vu Nhai không biết thời gian thánh đạo của mình đáng sợ nhiều biết bao, hắn không rõ ràng hầu như không có huyền binh giả lĩnh ngộ thời gian thánh đạo. Độc Cô Diệt Ninh là thời gian thần đạo. Vu Nhai cứ tưởng còn đang chập chững trên đường thời gian thánh đạo.
Vu Nhai không ngờ có thể dùng cách này để chiến đấu.
Lúc trước Vu Nhai chỉ nổi lên ý tưởng kỳ lạ này, thử bắt giữ quỹ tích thời gian. Vu Nhai đang liều mạng, vào giây phút đó hắn làm liều. Sức mạnh hắc chú rất khó đối phó, nhưng cuối cùng Vu Nhai thành công.
Có thể dùng cách tương tự phá thuật định hắc chú.
Mãi lúc này Vu Nhai mới biết mình mạnh cỡ nào, nhưng còn nhiều lực lượng chưa được khám phá ra.
Vu Nhai thầm hỏi mình:
- Lúc trước cảm ngộ địa thế, bây giờ là thời gian thánh đạo, trong người ta ẩn giấu bao nhiêu kho báu?
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng sau đó bật cười. Hắc Nguyệt đại quản sự là công cụ mài dao tốt nhất cho Vu Nhai, hắn sẽ phát huy hết sức mạnh mình có cho đến khi lão già này chết mới rồi.
- Phong khởi, thuấn sát!
Vu Nhai không cực hạn trong Thí Thần Ma Nhẫn nữa, nghĩ đến cái gì là làm cái đó, dù sao mỗi loại thánh đạo đều có lực lượng riêng, đặc biệt là sau khi Vu Nhai đến Thánh binh sư bát đoạn. Hơn nữa nếu có thể phối hợp sức mạnh của những thánh đạo này vào chiến đấu thì . . .
Khi ra tay, Vu Nhai bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lão già, ta bỗng cảm giác lão thật thân thiết hiền hòa!
Đi đâu tìm đá mài dao thực lực cường đại nhưng chưa đến thần giai như Hắc Nguyệt đại quản sự?
- Thân thiết hiền hòa?
Mặt Hắc Nguyệt đại quản sự lạnh băng, lão không hiểu Vu Nhai đang nói gì, cũng không cần biết. Mới rồi Vu Nhai làm Hắc Nguyệt đại quản sự rất mất mặt, bên dưới có biết bao đôi mắt nhìn chăm chú. Hắc Nguyệt đại quản sự quyết định tăng sức mạnh, bắt giữ tiểu tử này rồi tính sau. Hắc Nguyệt đại quản sự muốn nghiên cứu tiểu tử này, giao hắn cho chân thần.
Vu Nhai chậm rãi thích ứng, lĩnh ngộ quỹ tích thời gian không còn là hắn vừa rồi rất mờ mịt.
Thánh binh sư bát đoạn chỉ là huyền khí của Vu Nhai, không phải sức chiến đấu.
Trong mắt đám người bên dưới không đơn thuần là hắc ám mà là đủ loại lực lượng va chạm với hắc ám. Mới đầu những lực lượng thần giai này còn rất non nớt, bị hắc ám lấn át, đôi khi thấy vài giọt máu nhỏ xuống. Rồi từ từ lực lượng non nớt trở nên trưởng thành hơn, nhanh chóng chính chắn. Các loại thánh đạo luân phiên nhau, hắc ám không còn nắm quyền chủ động.
Mọi người thấy nhân loại bình thường trẻ tuổi kia người đẫm máu, hắn chật vật va chạm, người dính đầy đất cát. Thế nhưng thanh niên nhân loại luôn xuất hiện, luôn đứng lên, kỳ lạ sống sót rồi chiến đấu tiếp.
Thanh niên nhân loại không ngừng biến mạnh hơn, hắn tiến bộ nhanh chóng mặt, hắn vùng vẫy trưởng thành trong bóng tối.
Thanh niên nhân loại liên tục khiến người giật mình, như căn bệnh trầm kha không kinh sẽ chết. Các cao thủ thần giai bách tộc rất muốn Hắc Nguyệt đại quản sự chết ngay, bọn họ rất muốn kinh kêu.
Ví dụ sao Vu Nhai có nhiều thánh đạo như thế? Rốt cuộc Vu Nhai lĩnh ngộ bao nhiêu thánh đạo?
Ví dụ ảo thuật của Vu Nhai hình như không phải ảo thuật mà là thời gian thánh đạo?
Ví dụ tiểu tử này lấy Hắc Nguyệt đại quản sự làm công cụ rèn luyện tiến bộ sao?
Ví dụ tại sao Vu Nhai là Thánh binh sư bát đoạn mà kinh khủng như thế? Vu Nhai là thứ gì đầu thai thành người?
Rất nhiều điều các trưởng lão thần giai muốn hét lên, tiếc nuối là bị trúng thuật định hắc chú làm bọn họ chỉ có thể nghẹn lời nói trong lòng. Các trưởng lão thần giai bách tộc có thực lực cường đại nhìn tộc nhân bên cạnh mình mơ hồ xem cuộc chiến trên bầu trời, bọn họ rất muốn làm bình luận viên dạy nhiều tri thức cho tộc nhân hơn.
Chỉ cường giả thần giai mới nhìn ra nhiều thay đổi trên bầu trời. Những người thực lực yếu thì mờ mịt, thậm chí không thấy rõ hai bóng người. Bọn họ nhìn bầu trời không còn trong xanh. Nửa bầu trời hắc ám, nửa bầu trời thì tan hoang.
Dĩ nhiên bọn họ thấy rõ nửa bầu trời lộn xộn kia càng ngày càng lớn mạnh.
Ngẫu nhiên từ bên trên vọng xuống tiếng cười to của Vu Nhai:
- Ha ha ha ha ha ha! Hắc Nguyệt lão già, lúc trước trò phong tỏa không gian của lão làm ta suýt tiêu đời, nhưng bây giờ nó không có chút tác dụng với ta. Phá!