- Tiếp theo trong Thú Nhân tộc sẽ là thời đại của Lai Nhân Chiến, thứ chó săn này sẽ khiến các ngươi khó chịu, đúng không?
Lai Nhân Vô Hám tướng quân thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, gã có sức chiến đấu rất cường đại nhưng não rỗng.
Bùm!
Ngọn núi sụp đổ sau lưng Lai Nhân Vô Hám tướng quân bắn tung tóe, một bóng màu trắng phóng lên cao, chật vật đáp xuống ngọn núi, đó là Nguyệt Cổ. Gã lạnh lùng nhìn hướng Cổ Duệ chi dân, nắm đấm siết chặt, ánh mắt quyết tuyệt.
Tuy Nguyệt Cổ chật vật nhưng không hề sợ chiến, gã lau máu bên khóe môi, lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể.
Vu Nhai khẽ thở dài thầm nghĩ:
- Ài, xem ra cái tên Mộc Nguy của ta trừ mảnh đất bí ẩn ra sẽ vang dội ở chỗ khác.
Vu Nhai cứ tưởng tướng quân sư nhân đứng ra ngăn cản là mọi chuyện êm thấm, nhưng gã không có chủ kiến gì. Chỉ sợ Thanh Mộc hoàng tử vì chấn nhiếp Thú Nhân tộc, đả kích lang nhân tộc có sức ảnh hưởng lớn trong Thú Nhân tộc sẽ giết Nguyệt Cổ thật. Khi Nguyệt Cổ chết là lang nhân tộc sẽ mất đi nhiều lực lượng.
Điều này giúp ích lớn cho Cổ Duệ chi dân thu phục Thú Nhân tộc, nhưng là chuyện xấu với Vu Nhai.
Tiếc rằng Nguyệt Cổ thông minh cũng đoán được nhiều điều nhưng gã không ngờ Cổ Duệ chi dân sẽ xuất hiện tại đây, còn cực kỳ bá đạo. Cổ Duệ chi dân không đến để thuyết phục Thú Nhân tộc. Vì vậy Nguyệt Cổ không mang theo cao thủ đến trợ trận.
Nhiều lúc nhân loại thích dùng tình cảm đánh động người, thích chơi trò mưu kế.
Cổ Duệ chi dân thì không thích như thế, bọn họ càng thích dùng thực lực áp đảo ngươi. Như bên trên đã phân tích, Cổ Duệ chi dân mang đi các nhân vật quan trọng của bách tộc không phải muốn âm thầm trợ giúp bọn họ trở thành vua tộc mình, chẳng qua cho các tộc bậc thang leo xuống.
- Ha ha ha ha ha ha! Đầu phục chúng ta thì các ngươi mất mặt, nhưng vị vua tương lai của các ngươi đã đầu vào chúng ta. Đừng cố chấp nữa, hoặc là thoái vị nhường hiền, nếu không ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ của tộc mình.
Đây là lời Cổ Duệ chi dân sắp nói với vua các tộc, cũng là bậc thang để leo xuống. Thu phục như vậy mới có hiệu suất, nhanh chóng.
Bởi vì truyền ngôi cho người thừa kế vốn đã định khiến trưởng lão cá tộc dễ chịu hơn chút.
Cổ Duệ chi dân nắm bắt tâm lý đó rất giỏi. Giống như bây giờ khiến Lai Nhân Chiến đột nhiên trở về rồi bí mật nâng đỡ gã giành ngai vua, thâu tóm quyền lực rồi mới đầu phục Cổ Duệ chi dân thì . . . Chờ đến bao giờ? Khi đó nhân loại bình thường nhúng tay vào Cổ Duệ chi dân sẽ không có cháo mà húp.
Nguyệt Cổ quyết tuyệt khiến Thanh Mộc hoàng tử chú ý, nhưng vẫn vẫy tay xua hai cao thủ Cổ Duệ chi dân tiêu diệt gã. Nhân vật như vậy không nên tồn tại.
Lúc này một tiếng cười khẩy vang lên:
- Nguyệt Cổ sao? Thanh niên cường giả mạnh nhất bách tộc loạn địa? Ở trong mắt cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc ta đây thì chỉ là là bã, các ngươi đừng ra tay, để ta giết người này!
Đó là giọng của Mộc Nguy.
Mộc Nguy biến thành ảo ảnh xông lên Thú Vương yếu tắc, cuồng ngạo lạnh lùng nhìn Nguyệt Cổ, che đường công kích của hai cao thủ Cổ Duệ chi dân.
Khi Thanh Mộc hoàng tử thấy bóng người này thì khóe môi co giật, đặc biệt khi nghe lời hắn nói càng muốn bóp chết người này cho rồi. Cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc? Tổ cha nó, thì ra Mộc Nguy có âm mưu này, muốn tuyên truyền tên của mình ra. Chết tiệt chết tiệt, đến khi đó Thanh Mộc hoàng tử không còn chút tiếng tăm gì.
Mộc Nguy lớn tiếng la lên:
- Nguyệt Cổ, nhớ kỹ người giết ngươi tên là Mộc Nguy, là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc.
Thanh âm vang vọng khắp Thú Vương yếu tắc.
Thanh Mộc hoàng tử chưa kịp phản ứng thì Mộc Nguy lao ra ngoài, nơi đi qua san bằng tất cả. Liêm đao to lớn nằm trong tay Mộc Nguy từ bao giờ, đó là lưỡi hái màu xanh to lớn đã làm Thanh Mộc hoàng tử tuyệt vọng.
Nguyệt Cổ giật nảy mình, trong mắt vẫn tràn đầy dứt khoát. Mộc Nguy vọt lên ấy phần, người mọc lông sói dài. Mộc Nguy rống to một tiếng, vuốt sói to lớn cào vao liêm đao khổng lồ.
Ầm!
Liêm đao to và vuốt sói va chạm mạnh, khí thế trời sụp đất nứt.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người bóng trắng bị đánh bay, hiển nhiên Mộc Nguy chiếm ưu thế.
Mộc Nguy cuồng cười:
- Thanh niên cường giả mạnh nhất bách tộc chỉ có thế, hôm nay chém chết ngươi!
Mộc Nguy nói xong lại tăng tốc, vạch đường cong ưu mxy nhất trên không trung, như xé rách không gian lao hướng Nguyệt Cổ. Mộc Nguy lại chém mấy nhát liêm đao to, trong lúc vội vàng Nguyệt Cổ chỉ có thể huơ vuốt đỡ, lại bị hất bay đi.
Mộc Nguy cuồng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Để ta xem ngươi có thể đỡ được mấy nhát liêm trảm của ta?
Mộc Nguy huơ liêm lao lên, một nhát hât Mộc Nguy văng ra. Hai bóng người biến mất trong núi non trập trùng, loáng thoáng nghe tiếng cuồng cười, đá núi sụp đổ bốc lên bụi trần.
Mộc Nguy biểu hiện luôn là cái sự cuồng trong Thanh Mộc thần tộc, cảm giác hắn nhịn đã lâu. Bình thường Mộc Nguy cực kỳ điệu thấp, khi chiến đấu thì như thay đổi một người khác.
Khóe môi Mộc Nguy co giật, lòng thầm cầu nguyện tốt nhất là hai người đồng quy vu tận.
Thanh Mộc hoàng tử vào trước là chủ nên đinh ninh Mộc Nguy đuổi theo giết Mộc Nguy, gã cho rằng hắn làm như vậy để nổi bật. Trong mắt Cổ Duệ chi dân thì khả năng Mộc Nguy giết chết Nguyệt Cổ rất cao, vì vừa rồi nhìn ra được thực lực của Mộc Nguy mạnh hơn Nguyệt Cổ. Đây là lý do Thanh Mộc hoàng tử thầm hận, gã rất ghen tỵ, e ngại Nguyệt Cổ. Còn Mộc Nguy thì tràn trề tự tin giết Nguyệt Cổ, quá đả kích, nhưng có bị đả kích đến mấy vẫn phải tập trung tinh thần vào làm việc.
Thanh Mộc hoàng tử không muốn lãng phí thời gian tại đây, gã nhìn thẳng Lai Nhân Vô Hám tướng quân, nói:
- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, ta nghĩ ngươi cũng không thể quyết định tương lai thần tộc. Theo ta thấy ngươi hãy máu đưa chúng ta và hoàng tử của các ngươi đến Vương Thú chi thành là hơn. Ta nghĩ Thú Nhân vương của các ngươi có thể quyết định mói chuyện.
Thanh Mộc hoàng tử nói xong thấy mắt Lai Nhân Vô Hám tướng quân tràn ngập do dự thì mỉm cười nói:
- Ít ra để Thú Nhân vương của các ngươi biết nhi tử đã về đúng không?
Lai Nhân Vô Hám tướng quân dao động.
Mới rồi Lai Nhân Vô Hám tướng quân còn ngần ngừ có nên cứu Nguyệt Cổ hay không càng đừng nói là bây giờ. Nếu không có Thú Nhân hoàng tử thì gã sẽ kiên quyết từ chối bất cứ kẻ địch nào. Nhưng hoàng tử Lai Nhân Chiến hiện đang đứng đây.
Thanh Mộc hoàng tử vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nói:
- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, ta nghĩ ngươi biết rõ thực lực của Cổ Duệ chi dân chúng ta. Đừng nói là công phá Thú Vương yếu tắc nho nhỏ này, dù muốn diệt nguyên Thú Nhân tộc của các ngươi cũng rất dễ dàng. Nhưng chúng ta không đến phá hoại, chúng ta chỉ đưa hoàng tử của các ngươi trở về, xem như là khách. Người đến là khách, chẳng lẽ các ngươi không cho khách vào cửa sao?