(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại trừ những lúc cần thiết phải về nhà, Lâu Lẫm dành phần lớn thời gian để trồng cây si, thỉnh thoảng mới ghé qua kiểm tra xem cửa hàng bán quýt mà mình bí mật khai trương có hoạt động tốt không. Trong thời gian đó, hắn phát hiện Tề Nguyên rất ít khi ra ngoài, đôi khi chỉ để mua vài thứ, hoặc đứng trước cửa đợi Lâu Duẫn về.
Lâu Lẫm thường xuyên gặp đám người có của nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, tỏ ý tránh xa trường chàng thanh niên ăn mặc chân chất, có phần quê mùa, thường cười ngây ngô. Đây cũng là nguyên nhân khiến Tề Nguyên hiếm khi bước chân ra khỏi nhà.
Lâu Lẫm độc ác nhìn đám trông mặt mà bắt hình dong ấy, dùng điện thoại ghi lại hình dáng từng người, rồi phái trợ lý đo tra gia phả 3 đời. Chỉ trong ba ngày, những tên kiêu ngạo kia đều bị khóa mõm. Nhưng mỗi lần Lâu Lẫm trả thù xong,lại nghĩ, liệu Tề Nguyên có nghĩ hắn phải cũng chẳng khác gì những kẻ kia?
Mỗi khi nhớ đến những lời độc địa mà mình đã thốt ra, hắn lại giận dữ tự vả vào mặt, đến khi khóe miệng sưng lên mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đôi chút.
Chiều nay, thật hiếm khi Tề Nguyên ra khỏi nhà không lâu sau lúc Lâu Duẫn vừa đi. Lâu Lẫm lập tức theo thói quen lấy điện thoại ra quay lén. Nhưng lần này, Tề Nguyên có vẻ không bình thường, anh nhìn quanh, ánh mắt hoảng loạn như đang chờ đợi điều gì.
Một lát sau, một chiếc Land Rover màu đen sang trọng đỗ trước mặt anh. Trong lòng Lâu Lẫm giật thót, chiếc Land Rover này rất quen thuộc – nó thuộc về Triệu Khiêm Trì. Nếu nói việc Tề Nguyên có liên hệ với Triệu Khiêm Trì là điều bình thường thì vì sao anh lại có vẻ lo lắng như thể đang làm điều gì đó mờ ám?
Liên tưởng đến thái độ thân thiện khác thường của công tử băng giá trứ danh của thành phố C đối với Tề Nguyên, một phỏng đoán đáng sợ hiện ra trong đầu Lâu Lẫm. Chính hắn cũng bị ý nghĩ này làm cho sợ hãi. Trong miệng hắn không ngừng tự nhủ: "Không thể nào". Làm sao Tề Nguyên có thể dính dáng đến Triệu Khiêm Trì? Triệu Khiêm Trì kiêu ngạo như vậy, chẳng khác gì... chẳng khác gì hắn.
Lâu Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chiếc xe trước mặt chuẩn bị khởi động. Hắn siết chặt vô lăng, đôi tay trắng bệch vì lực nắm, rồi lái xe theo sau.
Chiếc xe đi với tốc độ đều đặn, sớm rời khỏi trung tâm thành phố. Càng nhìn xa thành thị phía sau, Lâu Lẫm càng cảm thấy nghi ngờ. Chiếc Land Rover màu đen chạy khoảng một giờ trước khi tiến vào khu vực núi phía sau thành phố C. Lâu Lẫm nhớ rõ nơi này là khu vực nổi tiếng dành cho giới thượng lưu.
Vị đại gia bậc nhất thành phố C đã mua cả ngọn núi và xây dựng một khu biệt thự có thiết kế đặc sắc. Nơi đây khung cảnh tuyệt đẹp, không gian yên tĩnh, còn có con đường quốc lộ thuận tiện lái xe xuống núi. Vì vậy, biệt thự ở đây có giá cao ngất ngưởng nhưng vẫn thu hút giới thinh hoa có tiền có quyền. Lâu Lẫm chợt nghĩ đến nhà họ Triệu.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến sườn núi. Tề Nguyên xuống xe, Lâu Lẫm cũng đỗ xe tại một chỗ khuất. Phía trước căn nhà là một khu vườn lớn, ngoài ra còn có một khu rừng nhỏ, có vẻ cũng là sở hữu cá nhân. Mỗi cây cối đều được cắt tỉa cẩn thận. Một con đường lát đá uốn lượn dẫn đến căn biệt thự cao lớn.
Triệu Khiêm Trì đang đứng chờ ở cổng hàng rào của khu vườn. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bên ngoài khoác chiếc áo len xám, trông dáng vẻ hơi lười biếng. Mấy tháng không gặp, Triệu Khiêm Trì đã để tóc dài qua vai. Giữa đôi lông mày thanh tú là một nốt ruồi đỏ như máu, da dẻ trắng mịn như lụa, mái tóc dài càng làm cậu thêm phần quyến rũ.
Hôm nay, Triệu Khiêm Trì trông không còn lạnh lùng kiêu ngạo như trước. Khi chuẩn bị gặp người trong lòng, cậu bỗng trở nên dịu dàng hơn, phong thái như một công tử thanh tao, lịch thiệp.
Lâu Lẫm núp sau một bụi cây, thấy Tề Nguyên xuống xe, Triệu Khiêm Trì lập tức tiến tới ôm lấy anh. Dù Tề Nguyên có vẻ không vui, nhưng anh vẫn đáp lại cái ôm của Triệu Khiêm Trì. Cậu nhẹ nhàng hôn lên môi Tề Nguyên, ánh mắt có chút thất vọng. Sau đó, cậu đặt tay Tề Nguyên lên bụng mình. Lâu Lẫm lúc này mới nhận ra bụng Triệu Khiêm Trì đã hơi nhô lên. Dù hai người nói chuyện không to, nhưng Lâu Lẫm lại tai thính, vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Triệu Khiêm Trì dịu dàng nói với ánh mắt khẩn cầu: "Xin lỗi, em tự ý giữ lại đứa bé này, nhưng em không có ý định cưỡng ép gì anh. Em chỉ muốn có một sự gắn kết sâu sắc hơn với anh. Em sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ em, nên ít nhất em có thể giữ lại một chút kỷ niệm giữa chúng ta. Em sẽ không để đứa bé phiền anh, xin anh hãy để em sinh nó ra được không?"
Gia đình Tề Nguyên không hạnh phúc, bố bạo hành mẹ, khiến sức khỏe của bà đi xuống và sớm qua đời. Vì vậy, anh thề dù thế nào cũng phải làm một người cha tốt. Dù bản thân đã không còn là một người chồng tốt vì ngoại tình nhưng ít nhất anh sẽ không bao giờ bỏ rơi con mình.
Anh ôm lấy Triệu Khiêm Tri, khẽ thở dài: "Nếu đã có thai thì cứ sinh ra đi. Em dưỡng thai cho tốt, anh sẽ không đối xử tệ với con mình."
Nghe được lời này, Triệu Khiêm Trì yên lòng, dựa vào vai Tề Nguyên và mỉm cười. Hai người triền miên một lúc rồi nắm tay nhau bước vào nhà. Lâu Lẫm trốn trong bụi cây, nhìn cảnh đó mà trong lòng rối bời. Nếu là người khác phản bội em trai mình, hắn chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình.
Nhưng Lâu Lẫm lại không giận được Tề Nguyên, thậm chí còn mừng thầm trong lòng. Điều này chứng tỏ tình cảm của Tề Nguyên đối với Lâu Duẫn có lẽ không sâu đậm như hắn tưởng. Có lẽ ban đầu, Tề Nguyên chấp nhận tình cảm của Lâu Duẫn vì lòng biết ơn vì cậu đã cứu anh khỏi cảnh nghèo khó nơi quê nhà.
Sau khi hai người vào nhà, hệ thống an ninh bắt đầu tuần tra. Lâu Lẫm sợ bị phát hiện nên lặng lẽ rút lui.
Ngồi bên cạnh nhau, Triệu Khiêm Trì sớm nhận ra nỗi ưu tư trong mắt Tề Nguyên. Anh tự hỏi mình nên đối mặt với mối quan hệ này ra sao, sau khi đứa bé ra đời, anh sẽ đối diện với nó thế nào. Tề Nguyên muốn làm một người bố tốt, nhưng đứa bé này sẽ không bao giờ được gọi anh là bố. Liệu sau này đứa bé có bị người khác coi thường, mắng chửi là con ngoài giá thú?
Triệu Khiêm Trì thấy Tề Nguyên đang buồn, liền ôm lấy anh và an ủi: "Anh đừng lo, em sẽ nuôi dạy đứa bé thật tốt. Nó không gọi anh là bố nhưng vẫn được gặp anh mỗi ngày. Đừng lo ánh nhìn người khác, đứa bé của chúng ta sẽ sống trong sự tôn kính, xu nịnh của mọi người."
Tề Nguyên vẫn lo lắng: "Nhưng nếu đứa bé thiếu thốn tình cảm của bố rồi ảnh hưởng tính cách thì sao?"
Triệu Khiêm Trì cười nhẹ: "Em cũng lớn lên mà không có nhiều tình thương của cha, nhưng bây giờ ta vẫn ổn đấy thôi. Anh nhìn em có ngoan không?"
Tề Nguyên nghẹn lời: "Ngoan... Chẳng phải khắp thành phố đều biết em khó chiều sao?"
Triệu Khiêm Trì tủi thân: "Vậy anh nghĩ em khó chiều?"
Tề Nguyên cười: "Anh nghĩ em đang hiểu sai định nghĩa "ngoan" đó."
Triệu Khiêm Trì chuyển đề tài: "Còn anh thì sao? Anh cũng thiếu tình thương của bố mà, nhưng anh lớn lên lại rất đáng yêu, làm em si mê anh."
Tề Nguyên phấn khích: "Đúng vậy, anh cũng thấy anh rất đáng yêu!"
Vừa được khen, Tề Nguyên lập tức vui vẻ, quên hết mọi muộn phiền.
Không thể kiềm chế được, Triệu Khiêm Trì ôm chặt lấy Tề Nguyên và hôn môi anh. Không khí giữa hai người dần trở nên ngọt ngào, đầy cảm xúc. Những người giúp việc tinh ý liền lặng lẽ rời đi.
Vì đang mang thai, cơ thể Triệu Khiêm Trì trở nên nhạy cảm, không thể chịu đựng bất kỳ kích thích nào. Chẳng mấy chốc, cậu không kiềm chế được dục vọng, khẽ khàng nói với Tề Nguyên: "Cục cưng, em nhớ anh."
Tề Nguyên lo lắng hỏi: "Bây giờ cơ thể em ổn không?"
"Đã hơn ba tháng rồi, em có hỏi bác sĩ, sẽ không sao đâu." Triệu Khiêm Trì vừa trả lời vừa duỗi tay cởi quần Tề Nguyên, sau đó dựa đầu vào cổ anh, cọ xát đầy thân mật, như thú cái đang cầu xin con đực vuốt ve và an ủi khi động dục.
Tề Nguyên đặt tay lên bụng cậu, nhớ đến cơ bụng hoàn hảo săn chắc làm anh mê mẩn mỗi khi mân mê. Nhưng tiếc rằng giờ đây, nó đã phồng lên vì sinh linh bé nhỏ trong bụng. Tề Nguyên tiếc nuối nói: "Trước đây cơ bụng của em thật đẹp."
Triệu Khiêm Trì hôn lên khóe môi anh, kiên định nói: "Chờ sinh con xong, em sẽ ngay lập tức rèn luyện lại. Nhất định sẽ đẹp hơn cả trước đây. Anh muốn em có cơ chỗ nào, em tập chỗ ấy, được không?"
Tề Nguyên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười: "Anh còn muốn... muốn ngực lớn... có thể... có thể..."
Anh lúng túng không nói tiếp được.
Triệu Khiêm Trì đặt tay anh lên ngực mình, khích lệ: "Anh muốn em làm gì nào? Cục cưng à, anh đã chơi em không biết bao nhiêu lần rồi, toàn thân em là của anh mà, có gì mà phải ngại."
Tề Nguyên mím môi, cuối cùng cũng nói ra: "Có thể... dùng để... nhũ... nhũ giao ấy." Nói xong, mặt anh lại đỏ bừng.
Triệu Khiêm Trì nhìn vẻ ngượng ngùng đáng yêu của anh mà không nhịn được cười. Cậu mở rộng chân, ngồi lên đùi anh, rồi nói: "Không vấn đề gì, đến lúc đó em chắc chắn sẽ làm anh sung sướng đến mức không muốn rời khỏi ngực em. Nhưng bây giờ, cục cưng à, chơi em đi được không? Em nhớ anh lắm rồi."
Triệu Khiêm Trì bắt đầu cọ mông mình vào đùi và dương v*t của Tề Nguyên, khiến lửa dục trong anh bùng lên. Tề Nguyên liền ôm lấy cậu và bắt đầu một cuộc ái ân cuồng nhiệt.
_Hết chương 9_
Lời editor: Vợ hiền như Lâu Duẫn rất yêu, tổng tài lo âm thầm lo cho chồng như Lâu Lẫm cũng xinh. Nhưng tôi vẫn thích mấy con yêu nhền nhện, hồ ly giựt chồng, dăm dựt như Triệu Khiêm Trì hơn ;;v;;
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");