Triết Học Ngoại Tình - Đình Vãn

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ê, Lâu Lẫm, lấy tôi ly nước trái cây." Triệu Khiêm Trì lười biếng nằm dài trên ghế sofa, khuôn mặt tinh xảo và quyến rũ với mái tóc dài mượt mà như tơ lụa, bởi vì Tề Nguyên từng bảo thích dáng vẻ này của cậu, trông chẳng khác gì con mèo Ba Tư cao quý.

Lúc này, cậu đang rất hưởng thụ sai bảo Lâu Lẫm - người đã được Tề Nguyên nhờ chăm sóc cậu.

Lâu Lẫm vừa ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ, lại bị gọi. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh đến nỗi tưởng như sắp đông đá, chất chứa khó chịu, nhưng đành miễn cưỡng rót một ly nước. Miệng không quên châm chọc: "Uống đi, tôi còn cẩn thận bỏ thêm cả một lọ thuốc phá thai cho cậu, uống vào mà không chết thì cũng khổ đấy."

Triệu Khiêm Trì nhận lấy ly nước, vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, chớp chớp đôi mắt hồ ly đẹp đẽ, dương dương tự đắc. Cậu ngẩng đầu, khinh khỉnh cười: "Ôi trời, sao anh nhẫn tâm thế? Tôi không hiểu nổi sao Tề Nguyên lại thích anh. Tôi cứ tưởng anh ấy chỉ thích những người dịu dàng, chu đáo, và lương thiện như tôi thôi."

Cơn ớn lạnh xộc lên tận não Lâu Lẫm. Hắn thầm nghĩ không biết cái người này có hiểu sai ý nghĩa của mấy từ kia không, chính cậu đã khiến đám họ hàng từng bắt nạt Tề Nguyên phải ra đê mà ngủ, lương thiện chỗ nào?

"Cậu có hiểu đúng khái niệm từ ngữ không thế?"

"Ôi, người anh em, tôi thấy anh cũng tử tế đó. Coi kìa, anh vất vả chạy đến đây để chăm sóc tôi, hầu hạ tôi. Ngại quá đi!" Giọng Triệu Khiêm Trì cố ý trở nên mùi mẫn, hòng chọc tức tình địch.

"Thôi, bớt mơ mộng đi. Nếu không phải Lâu Duẫn sinh con, Tề Nguyên không thể rời đi nên nhờ tôi đến xem cậu, chứ tôi đâu rảnh." Lâu Lẫm nói, mặt nhăn lại vì bị Triệu Khiêm Trì chọc ghẹo đến mức dạ dày nổi sóng.

"Thế cũng có nghĩa là cục cưng nhà tôi thương tôi, không giống ai đó chẳng được người ta để ý đến."

Lâu Lẫm thật sự muốn xé nát miệng cậu, nhưng biết rõ mình không thể đấu lại Triệu Khiêm Trì độc mồm độc miệng bậc nhất thành phố C. Hắn đành nuốt giận, bước ra ban công ngồi quay lưng về phía cậu.

Triệu Khiêm Trì nhấm nháp ly nước trái cây trong tay, như thể đang thưởng thức chiến lợi phẩm, vẻ mặt đầy đắc ý.

Lâu Duẫn sau khi sinh con thì hôn mê suốt ba ngày mới dần tỉnh lại. Thể trạng nam giới khác phụ nữ, sinh con bắt buộc phải đẻ mổ, nên quá trình hồi phục kéo dài và phải dùng nhiều thuốc mê hơn.

Lâu Duẫn khó khăn lắm mới tỉnh lại, đôi mắt phải mất một lúc mới thích nghi với ánh sáng. Khuôn mặt thanh tú giờ trông hốc hác và tái nhợt, đôi môi vốn hồng hào nay đã khô nứt.

Lâu Duẫn từ từ quay đầu, thấy Tề Nguyên đang nằm ngủ bên cạnh mình. Cậu không nỡ đánh thức an, thu lại ý định nhờ anh rót nước, cố gắng ngồi dậy, tay cẩn thận đỡ lấy vết thương trên bụng, vươn tay lấy ly nước trên tủ đầu giường. Nhưng do quá yếu, cậu không giữ được ly nước, khiến nó rơi xuống đất vỡ toang.

Tiếng ly vỡ khiến Tề Nguyên bật dậy ngay lập tức. Lâu Duẫn lo lắng hỏi: "Chồng yêu, có phải em làm mình thức dậy không?"

"Tiểu Duẫn, sao mình không gọi anh dậy? Mình khát nước à?" Tề Nguyên liền ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu một ly nước.

Lâu Duẫn nhận lấy ly nước, hạnh phúc dựa vào ngực Tề Nguyên. Đôi mắt ánh lên sự dịu dàng, khuôn mặt tái nhợt cũng dần hiện lên sắc hồng. Cậu khẽ nói: "Em không muốn đánh thức mình mà. Sao mình lại ngủ ở đây? Chẳng phải họ bảo khi em tỉnh lại sẽ gọi mình đến sao?"

"Mình sinh con, sao để mình nằm đây mà không có anh. Mình sinh con cho anh, dĩ nhiên anh phải bên cạnh mình."

Lâu Duẫn vội hỏi: "Vậy mấy ngày nay mình đều ngủ ở đây à?"

"Đúng vậy, có sao đâu?"

"Chồng ngốc," Lâu Duẫn vừa đau lòng vừa cảm động.

"Chỗ này ngủ khó chịu lắm." Nghĩ đến cảnh Tề Nguyên phải ngủ trên chiếc ghế nhỏ này mấy đêm liền, Lâu Duẫn càng thêm thương xót. Anh có thói cựa quậy khi ngủ, chỉ cần xoay người là dễ ngã xuống đất, càng nghĩ, cậu càng xót xa.

Tề Nguyên gãi đầu, không thấy có gì lạ, lẩm bẩm: "Cũng ổn mà, anh thấy ngủ ngon lắm... À, không nói chuyện này nữa. Tiểu Duẫn, mình muốn nhìn con không? Là con trai, đáng yêu lắm, tay chân nhỏ xíu, anh vừa chạm vào là nó đã nắm lấy ngón tay anh rồi." Tề Nguyên càng nói càng phấn khích, gương mặt tự hào, không ngừng khoa tay múa chân.

Lâu Duẫn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Tề Nguyên mà bật cười. Đang lúc Tề Nguyên nói hăng say, y tá từ ngoài bước vào, bế đứa bé tới. Lâu Duẫn cẩn thận đón lấy, nhưng khi nhìn con, gương mặt cậu bỗng thoáng chút buồn bã.

Tề Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Duẫn, sao thế? Con rất đáng yêu mà."

"Em đã nghĩ con sẽ giống mình." Lâu Duẫn hy vọng đứa bé trông giống Tề Nguyên, như vậy sợi dây liên kết giữa hai người sẽ càng bền chặt hơn.

"Giống tanh có gì tốt? Giống mình mới đẹp chứ! Về sau lớn lên lại cao to thô kệch như anh thì chán lắm." Tề Nguyên nói một cách thản nhiên.

"Không đâu, trong mắt em, mình là đẹp nhất. Không được, sau này em muốn sinh nữa, nhất định phải sinh đứa giống mình." Lâu Duẫn kiên quyết đáp.

"Được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng không quan trọng lắm, lớn lên thế nào thì vẫn là con của chúng ta."

Tề Nguyên mỉm cười nhìn đứa trẻ trong lòng Lâu Duẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đang say ngủ khiến anh không khỏi bật cười. Trong mắt Tề Nguyên, đứa trẻ này mang đến biết bao hy vọng, như thể chứa đựng cả tương lai và ước mơ của anh.

Tầm mắt của Tề Nguyên lại vô thức nhìn xuống ngực Lâu Duẫn. Sau khi sinh con, chỗ đó đã không còn mềm như trước, anh tò mò sờ thử, còn nhéo nhéo, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Duẫn, mình có sữa không?"

Lâu Duẫn mặt đỏ bừng, đáp: "Em đâu phải phụ nữ, sao có sữa được chứ."

"Vậy con uống gì?"

"Có sữa công thức mà, chồng không phải lo, y tá sẽ chăm sóc con tốt."

"À, vậy à." Tề Nguyên cũng ngượng ngùng rút tay lại.

Đứa bé được đặt tên là Tề Dữ, cái tên này do Tề Nguyên lật nửa cuốn từ điển mới nghĩ ra. Nhanh chóng đến ngày đầy tháng của Tề Dữ, Lâu Duẫn biết Tề Nguyên không thích giao thiệp với giới kinh doanh, cũng không có nhiều bạn bè thân thiết nên ban đầu chỉ định mời Triệu Khiêm Trì bởi mối quan hệ với cậu ta và Tề Nguyên khá tốt.

Nhưng tiếc là Triệu Khiêm Trì đã xuất ngoại hơn nửa năm, đến giờ vẫn chưa trở về. Mỗi lần gọi video, cậu ta chỉ trò chuyện vài câu rồi ngắt máy. Cuối cùng, buổi tiệc đầy tháng chỉ có Lâu Lẫm đến chung vui cùng hai vợ chồng.

Lâu Lẫm có vẻ rất thích đứa cháu trai này, bế bé không muốn rời, trêu đùa mãi không thôi như thể đó là con của hắn. Dù bữa tiệc không đông đúc, nhưng lại vô cùng ấm áp. Ba người lớn quây quần bên đứa bé, ngắm nhìn bé cười khanh khách suốt cả buổi tối. Bữa tiệc cũng chẳng cầu kỳ gì, chỉ là bữa cơm do chính tay Lâu Duẫn chuẩn bị, nhưng cả ba đều ăn rất vui vẻ.

Sau bữa tối, Tề Nguyên ngồi trong phòng khách chơi đùa với con, còn Lâu Duẫn thì vào bếp pha sữa công thức cho bé. Lâu Lẫm đứng ngắm Lâu Duẫn bận rộn trong bếp, rồi rón rén bước đến sau lưng Tề Nguyên, ôm chầm lấy anh.

Tề Nguyên giật bắn mình, vội vã gỡ tay hắn ra, hoảng hốt nói: "Tiểu Duẫn ở nhà đấy."

Lâu Lẫm ghé sát vào, phả nhẹ hơi thở vào tai anh, thì thầm: "Tề Nguyên, anh cũng muốn sinh cho em một đứa con. Tiểu Dữ đáng yêu quá, anh cũng muốn có một bé con dễ thương như thế."

Tề Nguyên liền từ chối: "Anh đừng nói bậy, em còn chưa biết tính sao với con của triệu khiêm Trì. Anh với Lâu Duẫn còn sống chung một nhà, sao có thể được?."

Lâu Lẫm buồn bã, nhưng hắn hiểu rằng nếu mình làm bừa thì chỉ khiến Tề Nguyên thêm khó xử. So với Tề Nguyên, mong muốn của hắn chẳng là gì cả. Lâu Lẫm cười gượng: "Được rồi, anh sẽ không nhắc nữa. Có em bên cạnh là đủ rồi, có hay không có con cũng chẳng khác biệt."

Tề Nguyên nhận ra Lâu Lẫm thực sự không nghĩ vậy, cảm động trước sự nhún nhường của anh. Hắn nắm tay Lâu Lẫm, áy náy nói: "Xin lỗi, ta không thể thỏa mãn những mong muốn cơ bản nhất của ngươi. Nếu ngươi cảm thấy không vui khi làm người tình của ta, chúng ta có thể chia tay bất cứ lúc nào, ta sẽ không làm phiền ngươi."

"Ngươi đang nói gì vậy! Ta sẽ không bao giờ từ bỏ ngươi đâu, đừng bỏ rơi ta. Ta không nhắc lại nữa, được không? Đừng bỏ rơi ta." Lâu Lẫm ôm chặt lấy Tề Nguyên, lo sợ mất đi cảm giác an toàn. So với những người khác, mối quan hệ của hắn với Tề Nguyên quá mong manh. Nếu một ngày nào đó Tề Nguyên quyết định chia tay, thì giữa họ sẽ không còn chút dấu vết gì về việc từng ở bên nhau.

Tề Nguyên định nói gì đó thì chợt thấy Lâu Duẫn bước ra từ nhà bếp. Hắn nhanh chóng gỡ tay Lâu Lẫm ra khỏi mình, rồi ôm lấy đứa con đang nằm trên sofa. Hướng về phía Lâu Duẫn, hắn hỏi: "Tiểu Duẫn, sữa bột pha xong chưa?"

"Xong rồi, chồng yêu. Để em cho con uống sữa, mình đi tắm rửa trước, nghỉ ngơi sớm nhé."

"Ừ, được, vậy anh lên lầu trước." Tề Nguyên trao con cho Lâu Duẫn rồi lên lầu.

Lâu Lẫm cũng giả vờ nựn bé Tề Dữ một lúc, ngáp một cái và bảo rằng mình cũng sẽ lên lầu nghỉ ngơi.

Nhẹ nhàng bước vào phòng Tề Nguyên, Lâu Lẫm đã thấy Tề Nguyên không hề tắm rửa mà đang ngồi trên giường trầm tư. Lâu Lẫm lập tức mừng rỡ, tiến đến bên giường, ôm lấy anh và thủ thỉ: "Anh biết mà, em đang đợi anh."

Không ngờ, Tề Nguyên lại từ tốn gỡ hắn ra, gương mặt đầy lúng túng: "Lâu Lẫm, sáng nay Khiêm Trì có nhắn tin cho em, nói rằng em ấy đã sinh con được ba ngày."

"Vậy... em định đến thăm cậu ta sao?"

"Hiện tại thì không thể, ngày mai Tiểu Duẫn sẽ đưa em về quê một chuyến để đưa Tiểu Dữ đi viếng mộ mẹ em... Anh có thể thay em chăm sóc Khiêm Trì một chút được không? Mấy hôm nữa em sẽ đến thăm cậu ấy."

Lâu Lẫm chẳng biết nói sao, thấy mình như một công cụ giúp đỡ giữa hai người. Việc này không tính là gì, nhưng nỗi lo sợ bất chợt ùa về khiến hắn cảm thấy hoàn toàn bất an.

"Được không? Làm ơn." Giọng của Tề Nguyên trở nên dịu dàng hơn. Lâu Lẫm không thể cưỡng lại, trái tim hắn mềm nhũn, liền nhanh chóng đồng ý: "Được rồi, anh sẽ làm theo lời em. Nhưng em và Lâu Duẫn nhớ đi đường cẩn thận nhé."

"Ừ, cảm ơn anh." Tề Nguyên thư thái nở nụ cười, cả người như sáng bừng lên. Lâu Lẫm định ôm lấy anh nhưng chưa kịp làm gì, Tề Nguyên đã ngăn lại, lo lắng nói: "Anh về trước đi, lát nữa Lâu Duẫn sẽ lên đây. Tiểu Dữ ngủ rất sớm."

Lâu Lẫm buồn bã thu tay lại, nói: "Được rồi, chúc em ngủ ngon." Sau đó, hắn miễn cưỡng rời khỏi phòng.

_Hết chương 14_

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.