Triền Miên Tình Kiếp

Chương 42




Ngũ Sướng Nhiễm ngồi ở văn phòng nghiêm túc xem tài liệu, một đống núi nhỏ tài liệu văn kiện xếp trên bàn đã giảm bớt một phần ba, tốc độ này thật kinh người, nếu là với người khác phỏng chừng ít nhất cũng cần thời gian ba ngày mới có thể xem hết một phần ba, nhưng với một Ngũ Sướng Nhiễm đem toàn bộ tâm tư ném vào công việc hơn nữa với tài trí thông minh của cô, dĩ nhiên là phá được kỉ lục. Cô dồn hết tâm trí, đến bầu trời bên ngoài đã chuyển tối cũng không có chút cảm giác nào.

Tiếng gõ cửa phát ra từ cửa phòng làm việc, Ngũ Sướng Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên đã nói "Mời vào".

"Nhiễm Nhiễm, còn chưa làm việc xong sao? Ngày đầu tiên đi làm, không cần phải liều mạng như vậy" Người bước vào là Mộ Dung Thanh và Ngũ Dương.

"Ba, mẹ" Nghe được giọng nói của mẹ, Ngũ Sướng Nhiễm rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Mộ Dung Thanh và Ngũ Dương đi về phía mình.

"Sao hả? Ngày đầu tiên đi làm có quen không?" Ngũ Dương hỏi.

"Tốt lắm. chỉ là xem tài liệu thôi." Ngũ Sướng Nhiễm trả lời .

"Vậy là tốt rồi, tan tầm đi ăn cơm nhé? Thiên Vũ đã đặt một chỗ tốt, tối nay cả nhà chúng ta cùng nhau đoàn tụ." Giọng nói Ngũ Dương thực hùng hậu nhu hòa, rất có phong thái người cha hiền.

"Dạ." Ngũ Sướng Nhiễm đóng lại văn kiện, đứng lên, cầm lấy túi xách, khoác tay Mộ Dung Thanh và Ngũ Dương đi ra văn phòng.

Ở một nhà hàng cao cấp, Trần Thiên Vũ đã tới đó sớm chờ, vừa thấy ba người bước vào, chạy nhanh ra nghênh đón, "Ba, mẹ, Nhiễm Nhiễm."

Ngũ Sướng Nhiễm đối với Trần Thiên Vũ cố mỉm cười, không nói gì.

Nhóm người vừa ngồi xuống không lâu, Trần Thiên Vũ đưa ra một cái túi giấy đẹp đẽ cho Ngũ Sướng Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, nghe nói di động của em bị mất, anh tự mình mua cho em một cái, em xem có thích hay không."

"Thiên Vũ thật sự rất chu đáo." Mộ Dung Thanh miệng cười vui vẻ khen ngợi. Trước mắt mà nói, Mộ Dung Thanh và Ngũ Dương vẫn rất vừa lòng Trần Thiên Vũ, bọn họ cảm thấy Trần Thiên Vũ chẳng những là người thông minh, hơn nữa rất cầu tiến, con người cũng bình tĩnh, có cái phong thái của người làm đại sự, sau này có hắn trợ giúp Ngũ Sướng Nhiễm quản lý công ty, bọn họ có vẻ yên tâm. Điều quan trọng là, Trần Thiên Vũ không chỉ đối với hai người già bọn họ rất hiếu thuận, hơn nữa đối với Ngũ Sướng Nhiễm cũng rất yêu thương, lại dùng tình yêu sâu sắc nhất, tuy rằng Ngũ Sướng Nhiễm ra nước ngoài nhiều năm nên hai người không ở cạnh nhau một thời gian, nhưng hắn cho tới giờ không ở bên ngoài tìm bạn gái, truyền thông cũng tới giờ không đưa tin về hắn cùng nữ nghệ sĩ có chuyện xấu gì.

"Không cần, hôm nay em đã nhờ người mua cho em một cái rồi." Tuy rằng trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm không muốn nhận món quà này, nhưng cô biết Trần Thiên Vũ vô tội, là mình phản bội hắn, cho nên cô cũng không phải cố ý làm cho Trần Thiên Vũ cảm thấy xấu hổ, chỉ là, hôm nay cô thật sự kêu cấp dưới giúp mình mua một chiếc điện thoại, bởi vì không có di động thật sự không tiện.

Quả nhiên, nụ cười ôn nhu của Trần Thiên Vũ cứng đờ, tay đưa giữa không trung không biết nên rút về hay tiếp tục đưa ra.

Nhìn tay cứng đờ của Trần Thiên Vũ, Mộ Dung Thanh nhanh đưa tay tiếp nhận, cười nói, "Vậy để mẹ thay Nhiễm Nhiễm nhận, đứa nhỏ như con luôn cẩn thận như vậy, những việc nhỏ cũng đều nhớ trong lòng." Mộ Dung Thanh lên tiếng khen.

Trần Thiên Vũ xấu hổ cười, "Phải vậy, chuyện của Nhiễm Nhiễm cũng là chuyện của con."

Lời này làm cho Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy tê lạnh, cúi đầu, im lặng uống trà, cô quyết định cho rằng mình không nghe thấy những lời này.

Trong lúc dùng cơm, Trần Thiên Vũ nói rất nhiều, Ngũ Sướng Nhiễm thì nói rất ít, giống như không biết nói như thế nào, cho dù nói cũng chỉ là trả lời câu hỏi của Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh. Mộ Dung Thanh và Ngũ Dương cùng cảm giác được Ngũ Sướng Nhiễm lần này trở về có thay đổi, con người so với trước kia càng im lặng, nói ít hơn, trước kia tuy rằng im lặng, cũng không lãnh đạm như thế, bọn họ cảm thấy Ngũ Sướng Nhiễm khẳng định là đã gặp phải chuyện gì đó, bằng không sẽ không thay đổi lạnh lùng như thế, sẽ không tự nhiên muốn trở về công ty làm, bọn họ thật sự lo lắng, bọn họ quyết định vẫn là tìm cơ hội cùng Ngũ Sướng Nhiễm nói rõ chuyện này.

Ăn cơm xong, lúc mọi người đứng lên chuẩn bị đi, Ngũ Sướng Nhiễm bỗng nhiên mở miệng gọi Trần Thiên Vũ, "Thiên Vũ, em có chuyện muốn nói với anh."

Trần Thiên Vũ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại thấy vui, Ngũ Sướng Nhiễm lại chủ động tìm hắn nói chuyện, Trần Thiên Vũ nhìn Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh, hắn đương nhiên coi trọng ý kiến của hai người, nhưng mà hắn biết bọn họ sẽ gật đầu đồng ý. Quả nhiên, Mộ Dung Thanh cũng theo ý bọn họ, "Vậy hai đứa từ từ nói chuyện, mẹ và ba con về trước."

Ngũ Dương đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại vòng trở lại, từ trong túi làm việc lấy ra một xâu chìa khóa đưa cho Ngũ Sướng Nhiễm, "Đây là căn nhà buổi sáng con muốn mua, hôm nay ba đã gọi người mua lại rồi, đồ dùng trong nhà cũng mua đầy đủ hết, chìa khóa nhà bây giờ đưa cho con, còn có..." Ngũ Dương lại đưa ra một bộ văn kiện dày, "Giấy tờ nhà cũng ở trong này, con cầm lấy." Ngũ Dương làm việc hiệu suất luôn luôn rất nhanh, huống chi là việc con gái cưng của mình muốn. Còn có một nguyên nhân khác, chính là Ngũ Sướng Nhiễm bây giờ đến công ty làm, không thể để mỗi ngày lại chạy về đảo ở chứ? Đi lại như thế cũng phiền phức, lại lãng phí thời gian, nếu Ngũ Sướng Nhiễm thích cái nhà ở tiểu khu kia, ông liền mau chóng mua nó, ông hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm sẽ không cần mệt mỏi như vậy.

"Còn nữa, ba và mẹ con giờ đang ở chỗ căn biệt thự ở đường vòng xoay, nơi đó cách công ty gần, con nếu không muốn ở trong tiểu khu kia, thì trở về đó." Nói đến bất động sản của Ngũ Dương rất nhiều, quả nhiên là như thế, nhưng mà hai năm nay vợ chồng bọn họ cũng mệt mỏi, cho nên trong đống biệt thự chọn một cái ở lâu dài, chuẩn bị ở nơi đó làm nhà mới. Dù sao Ngũ Sướng Nhiễm cũng lớn, bọn họ cũng không đem giấu Ngũ Sướng Nhiễm nữa, biệt thự trên đảo có thể để khi nghỉ phép dùng đến.

"Dạ." Ngũ Sướng Nhiễm cầm lấy chìa khóa và văn kiện, tiễn bọn họ đi rồi quay lại chỗ ngồi xuống.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta thật lâu không có một mình nói chuyện phiếm, anh thật sự rất vui lần này em lại chủ động cùng anh nói chuyện." Ngũ Sướng Nhiễm chưa bao giờ chủ động tìm Trần Thiên Vũ nói chuyện, cho nên lần này chủ động làm Trần Thiên Vũ được yêu mến mà thấy kinh ngạc.

"Em có chút công việc muốn nói với anh." Ngũ Sướng Nhiễm không đợi Trần Thiên Vũ vui vẻ được vài giây, cũng rất vô tình tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

"Được, Nhiễm Nhiễm muốn nói chuyện gì?" Công việc thì công việc đi! Khó có thể được Ngũ Sướng Nhiễm chủ động tìm hắn nói chuyện, hắn cảm thấy mình nên hưởng thụ quá trình mà không để ý đến chuyện nội dung.

"Ngô Đinh Huy là Hoa Ngu phó tổng phải không?" Ngũ Sướng Nhiễm đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng, cô không muốn lãng phí thời gian ở chuyện vô vị.

Tuy rằng biết Ngũ Sướng Nhiễm muốn nói chuyện công việc với hắn, nhưng khi Ngũ Sướng Nhiễm đột nhiên hỏi về vấn để này, vẫn làm cho Trần Thiên Vũ nhất thời không có phản ứng, bởi vì theo hắn biết thì hẳn Ngũ Sướng Nhiễm không quen biết Ngô Đinh Huy? Sao lại đột nhiên hỏi tới hắn? Nhưng là hắn cũng nghe thấy Ngô Đinh Huy là người háo sắc, thích ám tiềm nữ nghệ sĩ, chẳng lẽ....Hắn khi dễ Ngũ Sướng Nhiễm? Nghĩ vậy, Trần Thiên Vũ trong lòng kinh hãi, lửa giận nháy mắt thiêu đốt, nhưng là nghĩ lại một hồi, Nhiễm Nhiễm không phải vừa trở về sao? Bọn họ hẳn là không thể gặp nhau? Tò mò tự đoán không bằng hỏi rõ ràng, "Em quen biết Ngô Đinh Huy sao?"

"Bắt hắn từ chức, đổi một người khác tiếp nhận vị trí." Ngũ Sướng Nhiễm cũng không định giải thích nhiều gì với Trần Thiên Vũ.

"Cái gì?" Trần Thiên Vũ thật sự ngạc nhiên, hắn không ngờ Ngũ Sướng Nhiễm lại nói câu đó, hắn không hiểu, thật sự không hiểu vì sao Ngũ Sướng Nhiễm lại đưa ra quyết định như vậy, "Nhưng muốn đuổi hắn cũng cần lý do chứ! Cũng không thể vô duyên vô cớ..." Tuy rằng Ngô Đinh Huy là người háo sắc, nhưng biểu hiện trong công việc không tệ, để cho hắn bớt đi nhiều gánh lo.

"Lý do anh cứ nghĩ đi." Ngũ Sướng Nhiễm cắt ngang Trần Thiên Vũ, cô cảm thấy nếu Trần Thiên Vũ là tổng giám đốc của Hoa Ngu, cô sẽ tôn trọng hắn, để hắn ra mặt xử lý chuyện này, cô biết Trần Thiên Vũ sẽ xử lý tốt, nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng xử lý không tốt, cô chắc phải đánh giá lại năng lực làm việc của Trần Thiên Vũ, cũng nên lo hắn sẽ không thích hợp quản lý sự nghiệp gia tộc lớn như vậy.

"Dù thế nào cũng phải như vậy sao?" Trần Thiên Vũ vẫn muốn Ngũ Sướng Nhiễm suy nghĩ lại một chút.

"Hai ngày sau, em chờ tin vui của anh." Ngũ Sướng Nhiễm nhấp một ngậm trà, giọng nói tuy nhỏ, nhưng cái khí chất uy nghiêm không để người khác cự tuyệt làm cho lời nói Trần Thiên Vũ ra tới miệng cũng phải nuốt trở vào. Nếu là cô muốn, vậy cứ làm theo ý cô! Trần Thiên Vũ hạ quyết tâm, bởi vì hắn không nên vì Ngô Đinh Huy đắc tội Ngũ Sướng Nhiễm, hắn muốn làm Ngũ Sướng Nhiễm vui vẻ còn không được! Hắn cảm thấy mình nên xử lý tốt chuyện này, như vậy Ngũ Sướng Nhiễm mới có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác.

"Còn có, nghệ sĩ của Hoa Ngu là Cố Hân Mộng bị giới truyền thông đưa tin bậy bạ, anh như thể nào không cho người xử lý hả?" Đây rõ ràng là chỉ trích, làm tổng giám đốc của Hoa Ngu, tuy rằng không lo đến công việc cụ thể, dưới trướng có nhiều nghệ sĩ như vậy, làm tổng giám đốc cũng thực không quản được nhiều, nhưng Cố Hân Mộng là nhất tỷ của Hoa Ngu, vì công ty kiếm lời nhiều như vậy, hiện tại gặp phải chuyện lớn, chuyện xấu khiến dư luận xôn xao, cũng không có người ra mặt giúp nàng làm sáng tỏ, làm tổng giám đốc, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Nếu thấy lạ tại sao không hỏi qua? Chẳng lẽ làm tổng giám đốc của công ty giải trí lớn như Hoa Ngu đối với chuyện trong làng giải trí hoàn toàn không biết gì cả?

"Chuyện này..." Trần Thiên Vũ bị hỏi á khẩu không trả lời được, không biết nên ứng đối thế nào, hắn thừa nhận hắn đối với chuyện này có cảm thấy lạ, nhưng hắn cảm thấy nếu là nghiệp vụ quản lý của Ngô Đinh Huy, Ngô Đinh Huy sẽ xử lý chuyện này, dù sao đối với nghệ sĩ, tai tiếng cũng là chuyện thường xuyên, hắn không thể nào đều tự mình hỏi đến phải không?

"Nhiễm Nhiễm, em là vì chuyện này mà muốn đuổi Ngô Đinh Huy?" Trần Thiên Vũ đoán, nếu vì hành sự bất lực mà đuổi người này, lý do cũng thông qua, bằng không hắn thật không biết vì cái gì mà Ngũ Sướng Nhiễm muốn đuổi Ngô Đinh Huy.

"Có thể nói như vậy." Đây là một lý do trong đó, lý do quan trọng hơn, tất nhiên Ngũ Sướng Nhiễm sẽ không nói ra với Trần Thiên Vũ.

"Việc của Cố Hân Mộng, anh mau chóng tìm người bình ổn, còn phải làm cho cô ấy so với trước kia càng nổi tiếng hơn." Ngũ Sướng Nhiễm thản nhiên nói nghe không được là cảm xúc gì.

Trần Thiên Vũ không biết là Ngũ Sướng Nhiễm lại quen biết Cố Hân Mộng, nhưng là hắn cũng không nghĩ ra vì sao Ngũ Sướng Nhiễm lại quan tâm đến chuyện của Cố Hân Mộng, có lẽ, là vì scandal lần này rất lớn mới có thể để Ngũ Sướng Nhiễm ra mặt bảo hắn bình ổn?

"Anh sẽ cho người làm tốt chuyện này, Nhiễm Nhiễm em cứ yên tâm đi!" Trần Thiên Vũ hứa hẹn, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần bình ổn tai tiếng kia, với địa vị trước kia của Cố Hân Mộng, muốn khiến nàng trở nên nổi tiếng hơn cũng không phải chuyện khó.

"Còn có Đồng Dao" Ngũ Sướng Nhiễm tất nhiên cũng biết Đồng Dao ảnh hưởng không nhỏ, hiện tại cũng bị công ty đóng băng, Đồng Dao là bạn tốt của cô và Cố Hân Mộng, cô sẽ không quên Đồng Dao.

"Được, không thành vấn đề" Trần Thiên Vũ sảng khoái đáp ứng, một cái cùng hai cái cũng không khác nhau lắm, Trần Thiên Vũ nghĩ như vậy.

"Thời gian một tháng, em muốn nhìn thấy hiệu quả." Ngũ Sướng Nhiễm muốn Cố Hân Mộng nhanh khôi phục lại như trước kia, cô thầm muốn nàng mau chóng vui vẻ trở lại, thời gian một tháng cô đã muốn cảm thấy rất dài.

"Một tháng?" Trần Thiên Vũ kinh ngạc, "Thời hạn như vậy thì có hơi nhanh đi?" Phải biết rằng muốn lên tiếng chuyện xảy ra là nhỏ, nhưng lúc tuyên bố muốn giới truyền thông tán thành tin tưởng mới là chuyện khó, việc này còn phải mất nhiều công phu đi làm mấy tin tức giả, cần thời gian, hơn nữa, chodù bình ổn scandal, nhổ đi cái gai trong lòng quần chúng để họ tiếp nhận lại Cố Hân Mộng cũng cần thời gian. Một tháng, Trần Thiên Vũ thật sự cảm thấy không đủ.

"Thời hạn như vậy em đã tính qua, anh phái những người này đi làm việc, chỉ cần không kéo dài, như vậy là đủ rồi" Ngũ Sướng Nhiễm biết thời hạn này có chút gấp, nhưng là tuyệt đối đủ, cô nói ra thời hạn cũng không phải tùy tiện nói haycố ý khó xử Trần Thiên Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.