Trí Thức Lưu Manh

Chương 12: Nơi này không chứa anh




Tình yêu là màu gì, có một lần Jerry cho rằng là màu vàng; nhưng sách nói anh biết, đó là màu xanh dương, tượng trưng cho u buồn, cũng có vẻ bản thân thuần khiết hơn.

Công việc là màu gì, Jerry kiên trì cho rằng là màu đen; nhưng ông chủ nói anh biết, nó là màu trắng, biểu thị tương lai sáng chói, cũng có vẻ mình phải càng tiến thủ có sức sống hơn.

Tức giận là màu gì, Jerry trước kia cho là màu tím; nhưng An Na nói anh biết, nó là màu đỏ, tùy lúc đều có thể nuốt hết anh, khiến anh cực kỳ hoảng sợ.

Kiều An Na vốn đã xoa dịu quan hệ với Trương Kiệt Thụy và Lý Tom, không nghĩ hai củi mục này mượn hình ảnh gợi lên chuyện cũ đau lòng của cô, vì vậy đập bàn, giận dữ ngút trời.

"Thật xin lỗi, chị họ, bọn tôi không ngờ người nọ là cô, cô người lớn không chấp nhất tụi nhỏ, tha cho chúng tôi đi!" Vẻ mặt Trương Kiệt Thụy đau khổ thỉnh cầu.

"Ai là chị họ của anh?"

"Chị họ của Tom là em họ của chị, Tom là anh em tốt của tôi, cho nên cô chính chị họ của tôi, chị nói đúng không?"

Kiều An Na nhìn hai người bọn họ thương xót nhau, đều là do em họ mình giới thiệu vào, cô cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng mà phó tổng giám đốc công ty Mao Cát Tề nổi giận, cô cũng không còn cách, xem ra không bảo vệ nổi hai kẻ dở hơi này rồi.

"Tom, còn có Jerry, không phải chị họ tôi vô tình, có một ít chuyện các cậu không biết....... Như vậy đi, các cậu cũng đừng thất vọng quá, bây giờ đến bộ phận nhân sự tìm cô nhóc Mạn Lệ kia hỏi xem, xem em ấy có cách gì, cứ nói bên này tôi không có vấn đề, mấu chốt là ở chỗ Mao tổng, được chưa?"

Nếu Kiều An Na đã nói như vậy, Trương Kiệt Thụy và Lý Tom đương nhiên không còn lời nào để nói, người ta đã tận lực, hai người luôn miệng nói cám ơn lui ra. Bên Du Mạn Lệ bọn họ rất quen thuộc, nên vấn đề không lớn, hai người đi đến bộ phận nhân sự. Du Mạn Lệ không có ở đây, lão Vương mập mạp chết bầm kia ngồi trên ghế chơi game.

"Lão Vương, chơi gì đó?"

"Red Alert!" Vương mập mạp căn bản không đếm xỉa tới bọn họ, nghiêm túc dốc lòng vào trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên.

"Tôi nói này lão Vương, anh đã chơi tới cấp độ này. Chơi phiên bản độc lập, kẻ địch chọn một, cấp bậc vẫn là dễ dàng nhất, vũ khí nguyên tử cũng không dám dùng, tạo một đám lô-cốt, hỏa pháo canh giữ ở cửa nhà. Tôi thấy thật đần, chưa từng thấy qua......"

"Nhóc con cậu câm miệng!" Vương mập mạp đứng bật lên, mới phát hiện là Tom và Jerry.

"Ha ha, nghe nói hai vị bị đuổi việc, đây là tới làm thủ tục sao?"

"Chị họ sẽ không đuổi việc chúng tôi, chị ấy có ở đây không?" Lý Tom nói, anh không tin Du Mạn Lệ thấy kiến chết mà không cứu, vả lại chuyện quên khóa cửa nhỏ như vậy cũng không đến nỗi thành chuyện lớn như vậy chứ?

Vương mập mạp lấy tay chỉ cửa phòng bên trong, cậu ta tiếp tục chơi cấp ngu dốt trong Red Alert, dẫn theo một đám xe tăng đi vây công hầm mỏ của máy tính.

"Chị, chị họ......"

"Hai người các cậu vào đi!"

Du Mạn Lệ có vẻ yếu ớt, chuyện của hai người bọn họ cô biết rất rõ, cả buổi trưa cao tầng của công ty đều đang mở hội nghị thảo luận đuổi việc bọn họ. Lỗi không chỉ là quên khóa cửa lần này, còn có đến trễ về sớm, cái gì mà đi làm chơi trò chơi, cái gì mà tầm thường không có chí tiến thủ, cái gì quyến rũ nữ đồng nghiệp công ty...... Nhưng mấy cái này đều không phải là mấu chốt, quên khóa cửa lần này là một cái cớ.

Tổng giám đốc công ty Du Vạn Lý không tham dự công việc hàng ngày, Phó tổng Mao Cát Tề chủ trì lần hội nghị này, kiên quyết muốn đuổi việc hai người bọn họ, tán thành còn có Chu Kiên Cường phòng thị trường và Mao Triệu Tài phòng tài vụ. Du Mạn Lệ dĩ nhiên là không đồng ý, Kiều An Na bộ phận sáng tác cũng yêu cầu xử trí nhẹ, để cho người mới được hối lỗi, nhưng yếu không địch lại mạnh, quyết định cuối cùng là kiên quyết đuổi việc.

Vì chuyện này Du Mạn Lệ đi tìm cha, nhưng Du Vạn Lí không chen vào nói được, dù sao cũng là quyết nghị của phó tổng thường vụ của công ty, ra phủ định không tốt lắm, chỉ là đã đồng ý giúp một tay tìm việc làm khác.

Du Mạn Lệ biết rõ năng lực của hai em trai này, đặt ở dưới con mắt bảo bọc thì tạm được, để cho bọn họ đi ra ngoài xông xáo, không được mấy ngày lại bị đuổi việc. Lại nói người đều do cô giới thiệu vào, Mao Cát Tề nói đuổi liền đuổi, hoàn toàn không để ý phản đối của cô và Kiều An Na, trong lòng cũng rất tức giận. Còn có tên Chu Kiên Cường kia, luôn miệng nói yêu mình, không có việc gì thì đi phía sau như cái đuôi, đến lúc này thì lại đứng về phía Mao Cát Tề, càng khiến cô không thoải mái.

"Chị, chị làm sao vậy? Ai ức hiếp chị?"

Trương Kiệt Thụy thấy bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Du Mạn Lệ, nghĩ thầm tên Chu Kiên Cường, còn có cô gái xinh đẹp kia, cũng chính là thư ký của ông chủ. Không biết nói bí mật trong lòng cho cô nghe thế nào, lại sợ nói ra cô sẽ bị thương.

"Chị không có việc gì! Hai người các cậu đó, từ lúc tới nơi này, không khiến chị bớt đa nghi chút nào! Chuyện ngày hôm qua vi phạm chế độ giữ bí mật của công ty, công ty quảng cáo của chúng ta rất chú ý phương diện này."

"Chị họ, bọn em không dám nữa!" Lý Tom rất thành kính nói, cậu nói đều phát ra từ nội tâm, Du Mạn Lệ đối xử với cậu rất tốt, thế nhưng cậu lại cả ngày gây rắc rối.

Du Mạn Lệ để bút máy cầm trong tay xuống, đứng dậy thở dài, yếu ớt nói: "Chị cũng không muốn như vậy, chuyện này rất là khó xử lý!"

"Chị, một mình em đi là được, chuyện này không liên quan đến Tom!"

Trương Kiệt Thụy quyết định đàn ông một lần, cũng chỉ là đuổi việc, thiếu một người thì thiếu, huống chi ngày hôm qua quả thật anh đi sau Tom, nếu như quên khóa cửa có tội, cũng chỉ một mình anh gánh vác.

"Jerry? Có phúc cùng hưởng, đây là lời cậu từng nói."

"Thật xin lỗi, anh em, tôi vẫn luôn có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, lần này để tôi gánh vác một lần. Ngày hôm qua cậu xuống lầu tìm Tô Thanh Thanh trước, tôi ở lại sau cậu."

Nói xong những lời này, Trương Kiệt Thụy chuyển sang Du Mạn Lệ, hiếm khi đàng hoàng nói một câu, nói: "Chị, mặc kệ như thế nào, tôi rất cảm kích chị. Là Jerry tôi vô dụng, mặc kệ tôi đến đâu, tiền đồ hay là bữa ăn, cũng sẽ nhớ có một chị gái tốt ở chỗ này, tôi đi nha."

"Đừng đi, Jerry, lời của chị còn chưa nói hết. Bây giờ còn có một cách, xem cậu có can đảm hay không."

"Can đảm? Jerry tôi giảo hoạt hay can đảm đều có!"

Lời này sao lại quen như vậy? Trương Kiệt Thụy cũng sững sờ, sao lại nói tới can đảm?

"Vậy thì tốt, xế chiều hôm nay cha chị sẽ đến công ty, cậu đi tìm ông ấy, chỉ cần có thể thuyết phục ông ấy, cậu có thể ở lại."

Khi Thượng Đế đang đóng một cánh cửa, đồng thời sẽ mở ra một cánh cửa sổ, Trương Kiệt Thụy cảm thấy có tia hi vọng, anh rất thích công việc bây giờ, không có nó Jerry sẽ trở lại cuộc sống trước kia, đó là điều anh không muốn thấy.

"Ông cụ...... Ách, bác trai thích cái gì?"

"Cậu không cần mang gì ông ấy không thiếu thứ gì, nhớ thứ ông ấy yêu thích là được, khiến ông ấy vui vẻ cái gì cũng có thể đồng ý."

"Vậy ông ấy yêu thích cái gì?"

"Thư pháp, con dấu, quốc hoạ, tiếng trung cổ, cậu biết loại nào?"

"Loại nào tôi cũng không biết." Trương Kiệt Thụy đầu lắc như đánh trống lắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.