Trí Hoán Hung Đồ

Chương 82: 82: Bỗng Dưng Thích Anh




Mấy ngày nay, nghệ sĩ dương cầm đều lén lút tới Lê Hội Viện, mỗi lần đến chỗ Trình Quyến Thanh là ở nguyên ngày.

Hắn vô cùng yên lặng, một mình cầm một quyển sách ngồi đọc, cứ thế qua một ngày.

Đúng như những gì Trình Quyến Thanh đã nói, Hà Nguy và hắn không thân, căn bản chẳng có gì để nói cả.

Hai người ở chung trong một gian phòng, ai làm việc người đó, có thể im lặng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Phần lớn thời gian chỉ có Trình Quyến Thanh khuấy động bầu không khí.

Hà Nguy có thể nhìn ra anh ta đối xử rất chân thành với người em trai này.

Sự quan tâm trong ánh mắt và lời nói không phải giả vờ.

Tính cách của nghệ sĩ dương cầm ôn hòa, có chút nội tâm, chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Trình Quyến Thanh sẽ chủ động hỏi hắn về chuyện công việc, có gặp người nào khó ưa hay gặp chuyện gì không vui thì nói ra, đừng để nghẹn trong lòng.

Dưới sự dụ dỗ của Trình Quyến Thanh, thỉnh thoảng Trình Trạch Sinh cũng sẽ cằn nhằn mấy câu về cái giới giải trí hỗn loạn này.

Hà Nguy ngồi bên cạnh nghe, coi như hóng chuyện giải trí.

Buổi trưa, Hà Nguy nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, cầm chiếc điện thoại màu đen xem ảnh giản phổ lưu trong đó.

Tấm ảnh này được anh chụp và lưu trong điện thoại của Trình Trạch Sinh.

Thỉnh thoảng anh sẽ lấy ra nhìn, sau khi phá giải ẩn số, nhìn thấy chuỗi giản phổ này, trái tim anh luôn cảm thấy ấm áp.

Cho dù tỏ tình hay vi vọng, đều là sự cổ vũ tinh thần mà anh cần.

Anh khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, ngay cả trong đôi mắt cũng mênh mang tình cảm.

Cách cánh cửa kính, nghệ sĩ dương cầm nhìn thấy tất cả điều này.

Hắn cắn răng, trong lòng tò mò không biết anh đang nhìn gì mới để lộ biểu cảm ấy? Ánh mắt dịu dàng trong trẻo, giống như đang nhìn người yêu.

Không biết tại sao, trong lòng Trình Trạch Sinh cảm thấy không vui.

Hắn bước qua đó, khẽ gõ lên cửa kính ban công.

Hà Nguy quay đầu nhìn, ra hiệu hắn có thể ra đây.

Trình Trạch Sinh đứng trong ban công khép kín, giả vờ như ngắm phong cảnh, đây là tầng ba, cũng không phải nhà cao tầng gì, không biết có phong cảnh gì để ngắm.

Hà Nguy vẫn còn nhìn chằm chằm điện thoại, Trình Trạch Sinh khẽ ho một tiếng:

– Anh đang xem gì đấy?

– Giản phổ.

– Hà Nguy đưa điện thoại qua, hỏi hắn – Cậu có hiểu không?

Dù sao cũng là nghệ sĩ dương cầm, có nhạc cảm phong phú, Trình Trạch Sinh liếc mắt nhìn rồi khẽ lắc đầu:

– Không biết có ý gì, nhưng nhịp điệu lạ lắm, anh viết hả?

Hà Nguy cười cười không trả lời, Trình Trạch Sinh tò mò hỏi:

– Người khác viết cho anh à?

– Cũng có thể coi như vậy.

– Bạn gái sao?

Hà Nguy phủ nhận, không phải là bạn gái, anh không hứng thú với phái nữ.

Trong lòng Trình Trạch Sinh ánh lên tia lửa vui sướng nho nhỏ.

Đúng lúc này Trình Quyến Thanh lên tiếng cắt ngang, bảo Hà Nguy tới giúp anh ta phơi quần áo.

Hà Nguy bước tới chậm rì rì, nhìn thấy mấy chiếc áo sơ mi trong giỏ, không khỏi khinh bỉ:

– Nhiều nhỉ?

– Cậu tưởng tôi gọi cậu ra phơi quần áo thật à? – Trình Quyến Thanh nhỏ giọng nói – Nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì giữ khoảng cách với nó đi, thằng nhóc này vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, cậu làm nó tổn thương thì có lẽ nó phải trầm cảm bao ngày mất.

Hà Nguy nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một tên tâm thần.

Nhìn anh giống dạng người bắt cá hai tay lắm sao? Trình Trạch Sinh này hoàn toàn khác với Trình Trạch Sinh mà anh thích, anh đối xử với hai người như hai người khác nhau cơ mà.

Trình Trạch Sinh vẫn còn đang ngơ ngác ngắm phong cảnh ngoài ban công.

– Tốt nhất đừng cho thằng nhóc kia ảo tưởng gì.

– Trình Quyến Thanh không nhịn được lải nhải – Mới có mấy ngày thôi cơ mà? Mẹ kiếp, đúng là tình yêu đến quá nhanh tựa như gió lốc.

Hà Nguy ngắt lời anh ta:

– Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghĩ đâu.

***

Vào ngày 13, Hà Nguy và Trình Quyến Thanh đều dậy rất sớm, gần như lúc tờ mờ sáng đã bò dậy khỏi giường.

Vừa quay đầu, bọn họ nhìn thấy hai bên đều vừa ra khỏi phòng, trong lòng lập tức hiểu rõ.

– Cậu không ngủ được à? – Trình Quyến Thanh nói.

– Anh cũng thế hả? – Hà Nguy hỏi ngược lại.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó biểu cảm trở nên ngưng trọng.

Tối nay sẽ là thời khắc mấu chốt để quyết định thắng thua.

Anh có thể cứu được Trình Trạch Sinh hay không phải dựa vào cố gắng đêm nay.

13, ở Phương Tây là một con số không may mắn, mà ngày 14 tháng 4 nghe có vẻ rất âm trầm quỷ dị.

Tắm rửa xong, Trình Quyến Thanh hỏi anh muốn ăn gì, Hà Nguy châm một điếu thuốc, không có khẩu vị gì hết.

Càng gần tới thời gian, đầu óc anh dần bị lấp đầy bởi hình ảnh Trình Trạch Sinh trúng đạn.

Trình Quyến Thanh thở dài:

– Không ăn cơm không được, không ăn no lấy đâu ra sức chiến đấu với kẻ thù.

Có ăn bánh rán với sữa đậu nành không? Tôi xuống dưới mua.

Hà Nguy xua tay, sao cũng được, anh không có yêu cầu về phương diện này, dù sao cũng không muốn ăn, lấp no bụng là được.

Nhưng Trình Quyến Thanh vừa đi năm phút, chuông cửa reo lên.

Hà Nguy tưởng rằng anh ta quên mang chìa khóa, mở cửa ra mới phát hiện nghệ sĩ dương cầm đang đứng bên ngoài.

– … Chẳng phải hôm nay cậu có hoạt động hay sao? – Hà Nguy suy nghĩ – Phỏng vấn nhỉ? Tôi nhớ là có mà.

– Đổi sang ngày khác rồi, – Đôi mắt đen láy của Trình Trạch Sinh phát sáng – Anh có gia nhập vào nhóm fan của tôi à?

Hà Nguy cười lúng túng, không thể nói trước đây anh từng điều tra được.

Đối diện với ánh mắt chứa đựng chờ mong của Trình Trạch Sinh, nếu anh dám nói thẳng rằng “tôi không phải fan của cậu”, Trình Trạch Sinh sẽ trình diễn ngay một màn bông hoa tươi héo tàn ngay trước mắt cho anh xem.

Bất đắc dĩ, Hà Nguy chỉ đành gật đầu:

– Ừ, tôi có theo dõi, cậu đàn dương cầm rất hay.

Trình Trạch Sinh cười bẽn lẽn, gương mặt tuấn tú ửng đỏ.

Hà Nguy cảm thấy càng thêm kỳ quái, hắn là ngôi sao lớn, có lời nịnh bợ nào mà chưa từng nghe qua, tại sao chỉ vì một câu “cậu đàn rất hay” mà xấu hổ như thế kia?

Hà Nguy không nghiên cứu ra, cũng không muốn nghiên cứu, anh dựa vào cửa, Trình Trạch Sinh khẽ hỏi:

– Tôi có thể vào không?

– Cậu vào đi, tôi có cản cậu đâu.

Hà Nguy không cản, nhưng vẫn đứng chắn trước cửa, sau khi bị nhắc nhở anh thản nhiên tránh qua, cứ như thể Trình Trạch Sinh không chủ động bước vào không bằng.

Theo như tiến triển bình thường, vốn dĩ hôm nay Trình Trạch Sinh phải đi phỏng vấn, vậy mà hắn lại hủy bỏ và xuất hiện ở đây.

Liệu rằng chuyện này có ảnh hưởng gì tới vụ án mạng xảy ra vào đêm nay không?

Hà Nguy không thể đuổi hắn về, bởi vì ngay lúc này một Hà Nguy khác đang dẫn Trình Trạch Sinh đến điều tra tìm kiếm manh mối ở nhà nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh.

Nếu bây giờ hắn về, chắc chắn sẽ khiến bọn họ rơi vào thế khó.

Trình Trạch Sinh phát hiện anh trai không ở nhà cũng chẳng thèm hỏi lấy một câu.

Bởi vì mục đích ngày hôm nay hắn tới đây là Hà Nguy.

Anh trai không có mặt ở đây càng tốt, nếu có mặt thì lại lúng túng, ảnh hưởng tới sự phát huy của hắn.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Hà Nguy, ra vẻ vô ý hỏi:

– Anh có hiểu biết về âm nhạc cổ điển không?

– Không hiểu.

– Những kiến thức liên quan tới âm nhạc thời phổ thông đã quên sạch từ lâu rồi.

– Có thể thử tìm hiểu một chút, sẽ rất thú vị đấy.

– Trình Trạch Sinh đút tay vào túi áo gió – Tôi có một vé…

– Không hứng thú, cũng không muốn tìm hiểu.

Trình Trạch Sinh vừa lúng túng vừa mất tự nhiên.

Bị Hà Nguy từ chối thẳng thừng, hắn cũng không dám lấy vé biểu diễn nữa.

Hà Nguy cố ý làm vậy vì đã nhìn ra mục đích của hắn, chẳng qua không muốn phiền phức mà thôi.

Trình Quyến Thanh đã nói trước rằng đừng kéo đứa em trai này xuống hố.

Kỳ thực anh ta không cần phải lo lắng chuyện ấy, bởi vì anh không hứng thú, cũng không có thời gian.

Trình Trạch Sinh rối rắm giây lát, cuối cùng nghĩ ra một lý do khác thì Hà Nguy đứng dậy, anh nói hơi mệt, muốn về phòng nghỉ thêm một giấc.

Vì thế Trình Trạch Sinh chỉ đành mở to đôi mắt đáng thương nhìn cánh cửa phòng anh đóng lại.

Hắn lấy tờ vé ghế Vip của buổi diễn tấu cuối tuần ra, biểu cảm vô cùng tủi thân.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống không thể tặng vé thế này, anh ấy không phải fan của mình sao?

Qua một lát, Trình Quyến Thanh quay về, không chỉ mang theo bánh rán mà còn mang theo bánh bao nhỏ và miến tiết vịt.

Anh ta mở cửa ra, phát hiện Trình Trạch Sinh tới đây thì sững sờ mất mấy giây, sau đó lập tức nói:

– Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì qua đây ăn bánh bao, may mà anh mua nhiều.

Trình Trạch Sinh ngồi xuống trước bàn, Trình Quyến Thanh tách đũa ra đưa cho hắn:

– Hà Nguy đâu rồi?

– Về phòng ngủ rồi.

– Giọng Trình Trạch Sinh rầu rầu.

Trình Quyến Thanh gắp một chiếc bánh bao vào trong bát của hắn:

– Sao lại ra vẻ tủi thân thế kia, ai bắt nạt em à?

Trình Trạch Sinh nhỏ giọng nói:

– Anh, cuối tuần này là buổi diễn tấu của em…

Trình Quyến Thanh gật đầu:

– Ừ, anh biết rồi.

Tháng trước em nói anh vẫn còn nhớ.

Cậu em này tới để đưa vé cho mình sao? Ngoan thật đấy, làm gì cũng nghĩ đến anh trai.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Trình Trạch Sinh lấy từ trong túi ra một tấm vé, đưa cho Trình Quyến Thanh.

Ngay lúc Trình Quyến Thanh đưa tay ra nhận lấy, anh ta nghe thấy Trình Trạch Sinh dè dặt hỏi:

– Anh có thể… nghĩ cách để Hà Nguy đi không?

“…?”

Trình Quyến Thanh vừa đau lòng vừa tức giận.

Đau lòng vì cho dù ở thế giới nào cậu em trai đều ưu ái người ngoài.

Tức giận vì cho dù là cậu em trai của thế giới nào cũng bị Hà Nguy quyến rũ.

Trình Quyến Thanh ấn cổ tay hắn xuống:

– Nào, nào, em nói với anh trước.

Tại sao em lại muốn mời cậu ta tới xem buổi diễn tấu của em? Cậu ta đâu hứng thú với phương diện này.

Ánh mắt Trình Trạch Sinh mơ hồ khó hiểu, ấp úng nói:

– Kết… bạn… vừa hay gần ngày tổ chức buổi diễn tấu.

– Anh thấy em thiếu chữ “trai” đấy? Huống hồ việc này cũng rất khó làm.

– Giọng điệu Trình Quyến Thanh vô cùng nghiêm túc – Cậu ấy không phải là gay, em bỏ ngay cái ý định ấy đi, thích cậu ấy sẽ không có kết quả đâu.

Biểu cảm của Trình Trạch Sinh có vẻ kỳ quái, hắn kéo cánh tay Trình Quyến Thanh:

– Anh… lần trước anh ấy nói không hứng thú với phái nữ.

Trình Quyến Thanh thực sự muốn túm Hà Nguy dậy, niềm tin giữa con người với con người đâu rồi?! Đã nói là buông tha cho đứa em trai này cơ mà?!

Trình Quyến Thanh hít sâu một hơi, khẽ cười hỏi:

– Em nói với anh, em thích cậu ta ở điểm nào, anh bảo cậu ta sửa.

Mặt Trình Trạch Sinh đỏ bừng, xoa xoa chóp mũi:

– Em cũng không biết chuyện là thế nào, chẳng qua, chẳng qua anh ấy mang lại cho em cảm giác rất quen thuộc, vô thức muốn đến gần anh ấy hơn.

Em cũng không rõ có phải thích hay không, em chỉ muốn kết bạn trước mà thôi.

– Chuyện này không thể trách em được.

Trình Quyến Thanh thở dài, dù sao đây cũng là một Trình Trạch Sinh, trời sinh đã không có sức phản kháng với Hà Nguy.

Chẳng qua vấn đề ở ngay đây, người Hà Nguy yêu thương là một Trình Trạch Sinh của thế giới khác, cho nên Trình Trạch Sinh ở thế giới này chỉ có thể… Haiz.

Trình Trạch Sinh kéo tay áo Trình Quyến Thanh, giọng điệu mang theo cả sự khẩn cầu:

– Anh, anh giúp em đi, giúp em mời anh ấy tới xem buổi diễn tấu lần này.

Em… em chưa nghĩ ra tiếp theo phải làm gì, chỉ làm bạn thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Dường như sợ Trình Quyến Thanh không đồng ý, hắn lại đẩy vé cho anh ta.

Đúng lúc này người đại diện gọi điện tới, hẹn hắn tới xem sân khấu diễn tấu.

Trình Trạch Sinh cầm mũ và khẩu trang lên, nhanh nhẹn chạy ra cửa như thể chân có bôi dầu, Trình Quyến Thanh gọi cũng không dừng bước.

Qua một lát, cuối cùng cửa phòng Hà Nguy cũng mở ra, anh đứng ở cửa, ló đầu nhìn:

– Đi rồi à?

Trình Quyến Thanh hút sợi miến, nhìn anh với vẻ bực dọc, dùng đũa chỉ chỉ vào chiếc vé trên bàn, ý bảo anh tự quyết định, anh ta không quản được.

Hà Nguy cầm vé lên, đây chính là buổi diễn tấu mà Vân Hiểu Hiểu đã mua vé và định đi, diễn ra vào cuối tuần này, cũng là tối ngày 15.

– Anh cũng không cần thiết phải căng thẳng vậy đâu, đã là chuyện của quá khứ rồi.

– Hà Nguy mỉm cười gấp vé đút vào trong túi – Tháng sáu Trình Trạch Sinh cũng không có buổi diễn tấu nào khác đúng chứ?

Trình Quyến Thanh còn chưa kịp định thần, nhưng ngay khi đối diện với ánh mắt anh, anh ta chợt hiểu ra: Hà Nguy đang ám chỉ sau khi phá giải vòng lặp, có lẽ mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo bình thường, bắt đầu từ sau ngày 16 tháng 6.

Trình Quyến Thanh cười trừ:

– Mong rằng là thế..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.