Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)
Trịnh Thư Ý đang đắm chìm trong sự bàng hoàng và thất vọng lại nghe được một tiếng “Chị” của Thời Yến, tâm trạng khó có thể diễn tả được.
Cô biết Thời Hoài Mạn, một người ít khi xuất hiện bên ngoài đang ở đây.
Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt chị gái của Thời Yến lại ở trong tình cảnh xấu hổ như vậy.
Cô đã quá hiểu cảm giác bị phản bội.
Hơn nữa bọn họ còn là vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, một khi mộng tưởng tan vỡ, scandal nhanh chóng bị phanh phui trước mặt mọi người, không ai có thể chấp nhận hiện thực này trong một lúc.
Nếu tâm lý yếu một chút, tự sát cũng là chuyện có thể xảy ra.
Thế nhưng giờ đây đối với chị của Thời Yến mà nói, cô vẫn chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu, thậm chí cô cũng không có lập trường gì để an ủi.
Cho nên Trịnh Thư Ý thu lại biểu cảm trước mặt Thời Yến rồi mới chậm rãi xoay người.
Hành lang bệnh viện vắng lặng như nhà xác, gió lạnh thổi qua từng cơn.
--- Hai giây sau, Trịnh Thư Ý lại quay lại, vùi đầu vào ngực Thời Yến.
Mặc dù mở to mắt, nhưng tròng mắt lại không hề chuyển động.
Nếu không phải lồng ngực Thời Yến đang phập phồng hít thở, có thể cô sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Trịnh Thư Ý vỗ nhẹ vào má mình hai cái, yên lặng hít một hơi rồi lại quay đầu đi.
Bởi vì ý thức có chút không tỉnh táo, thậm chí còn cảm thấy mọi thứ chỉ là ảo ảnh, cho nên cô đã ngang nhiên đánh giá mắt, mũi, miệng của người phụ nữ trước mặt.
Sau khi nhìn ba lần, Trịnh Thư Ý chắc chắn rằng mình đã thật sự bị ảo giác.
Hành lang bệnh viện yên tĩnh hồi lâu, cũng không vì ba người đang sống này mà trở nên náo nhiệt.
Trịnh Thư Ý dường như biến thành pho tượng bất động, nhìn người trước mặt không chớp mắt.
Đến khi Thời Yến nắm lấy vai cô, bình tĩnh nói: “Thư Ý, gọi chị đi.”
Gọi chị.
Chị.
Trịnh Thư Ý rốt cuộc cũng chớp mắt, từ lòng bàn chân đến cổ, đầu óc, đều bị một tia sét đánh làm cho kinh ngạc.
Thời Hoài Mạn là Tống Nhạc Lam, Tống Nhạc Lam là Thời Hoài Mạn.
Trong vài giây này, cô cố gắng đổi vị trí để suy nghĩ, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác.
Nếu có một ngày ba cô dắt Lưu Đức Hoa đến đứng trước mặt mẹ cô và nói: “Bà xã à, thật ra Lưu Đức Hoa mà tôi hay nhắc tới là anh trai ruột của tôi, bây giờ tôi dắt anh ấy về, bà có vui không?”
Mẹ của cô sẽ thế nào?
Người phụ nữ cứng cỏi này có thể sẽ ngất tại chỗ.
Mặc dù Trịnh Thư Ý cảm thấy mình chỉ còn cách một sợi tóc nữa là sẽ ngất xỉu ở đây.
Sợi tóc này chỉ có thể miễn cưỡng giúp cổ họng cô phát ra tiếng.
“Chị… Chị.”
Hai chữ khô khan khiến người ta nghi ngờ cô mới là người nằm trong phòng cấp cứu.
Tống Nhạc Lam mặt không cảm xúc gật đầu.
Bởi vì chị không biết mình nên biểu hiện như thế nào sau khi đột nhiên nghe được cô gái trước mặt hùng hồn nói sẽ thoát fan.
Thế nhưng giây tiếp theo, chị chỉ nghe thấy cô gái trước mặt nói: “Trông chị rất giống Tống Nhạc Lam.”
Tống Nhạc Lam vẫn không biết nên có biểu cảm gì, đành phải gật đầu lần nữa.
“Ừm, mọi người đều nói vậy.”
“…”
Câu nói của Tống Nhạc Lam lại lần nữa đẩy sự xấu hổ của Trịnh Thư Ý lên đến đỉnh Everest.
Cô chết lâm sàng lần thứ hai.
Hơn nữa còn là cái chết không thể luân hồi.
Đột nhiên, một y tá đẩy cửa phòng bệnh, thò người ra hiệu bảo Tống Nhạc Lam bước vào.
Chị ấy nói đã biết, sau đó lại quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý và Thời Yến, “Vậy chị vào đây.”
Trịnh Thư Ý im lặng không nhúc nhích, chỉ có Thời Yến “Ừm” một tiếng.
Tống Nhạc Lam xoay người đi vào phòng bệnh.
Cùng lúc đó, Trịnh Thư Ý nhìn qua hành lang trống trải phía trước, lạnh lùng nói: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Sau khi Tống Nhạc Lam nghe thấy, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “À, có. Tôi kết hôn rồi, quên nói với fan.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô đang hỏi Thời Yến mà.
-
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Trịnh Thư Ý mới chậm rãi xoay người nhìn Thời Yến.
Giống như vẻ mặt vừa rồi, cô mở to mắt nhìn anh, giống như người mất hồn.
Thời Yến lúc này, mặc dù cháu gái còn đang nằm trên giường bệnh, chị gái ruột thì phải đối mặt với cơn bão dư luận lớn nhất trong sự nghiệp biểu diễn của mình, nhưng anh vẫn muốn cười.
Anh đưa tay vuốt vuốt tóc Trịnh Thư Ý, cho dù đang ở bệnh viện nhưng cũng không nhịn được hôn vào tai cô một cái.
“Sao em lại đáng yêu như thế.”
Trịnh Thư Ý cũng không vì cái hôn này mà xúc động.
Đôi mắt cô trống rỗng, không cảm xúc nói: “Buồn cười ư?”
Nếu Thời Yến biết câu trả lời sau đó của anh sẽ quyết định tối nay anh sẽ ngủ ở phòng khách hay phòng ngủ , anh nhất định sẽ không – cười một cách vô tư như vậy.
-
Trong phòng bệnh, Tần Thời Nguyệt nhìn thấy Tống Nhạc Lam bước vào, lập tức tủi thân muốn khóc.
“Mẹ, con đã xem tin tức.”
Cô gục đầu, nghẹn ngào nói, “Con xin lỗi.”
Tống Nhạc Lam thở dài một hơi.
“Ngốc, con làm gì có lỗi với mẹ.”
Mấy năm nay vốn bỏ nhiều công sức để che giấu tình trạng hôn nhân, chính là vì để người nhà cô có một cuộc sống bình thường, không muốn họ bị ảnh hưởng bởi mình, mỗi một động tĩnh đều bị giới truyền thông chú ý.
Thế nhưng khi nhận được cuộc gọi nghe nói Tần Thời Nguyệt bị tai nạn xe bất tỉnh nhân sự, cô không quan tâm điều gì nữa, chạy thẳng từ nơi ghi hình trực tiếp đến bệnh viện.
Những gì cô chịu đựng trong suốt chặng đường nửa tiếng đồng hồ này, những người chưa từng làm mẹ khó có thể đồng cảm được.
Cho nên khi chính tai nghe bác sĩ nói Tần Thời Nguyệt không sao, Tống Nhạc Lam giống như người vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan, sức lực toàn thân đều bị rút cạn.
Khoảnh khắc đó, cô không màng tới thân phận minh tinh của mình, cũng quên đi thói quen cư xử của mình bao nhiêu năm qua, không kìm được lặng lẽ ôm chồng khóc nức nở trong bệnh viện người đến người đi.
Chuyện này bị chụp được, đương nhiên không trách được ai.
Chẳng mấy chốc, Tần hiểu Minh cũng đưa người vào.
Trong vòng chưa đầy hai giờ, chuyện của Tần Hiếu Minh và Tống Nhạc Lam nhanh chóng lên men trên mạng.
Vì vậy, sau khi xác nhận Tần Thời Nguyệt không sao, ông lập tức bị bao vây bởi những cuộc gọi từ các bên, thậm chí điện thoại của trợ lý và thư ký cũng sắp bị nổ tung.
Cùng lúc đó, cảnh sát giao thông và tài xế gây tai nạn cũng đến bệnh viện.
Vụ tai nạn này Tần Thời Nguyệt thật sự là người bị hại.
Buổi chiều cô rảnh rỗi không có việc gì, lấy cớ đi tìm Dụ Du nhưng lại bị từ chối nên định lái xe đi giải sầu.
Kết quả lòng còn chưa khuây khỏa đã bị một tài xế chạy ngược chiều dọa đến hồn phi phách tán, đánh tay lái lao thẳng vào gốc đại thụ bên đường.
Lúc cô tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong bệnh viện.
May mà cô chỉ bị dọa ngất, trên người không bị thương tổn gì.
Nhưng khi tỉnh dậy, vừa nghe tin tài xế gây tai nạn là do mệt mỏi sau khi uống thuốc hạ sốt mới gây ra sự cố, cô lại suýt chút nữa ngất đi.
Tài xế là một anh chàng trẻ tuổi, nhìn thấy Tần Thời Nguyệt ngoại trừ sắc mặt hơi tái thì bên ngoài cũng không có chuyện gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi cảnh sát giao thông nhắc đến hai chữ “Bồi thường”, tai xế mới sực nhớ đến giá cả của chiếc xe thể thao bị đụng hư, lập tức hoang mang lo sợ, hai tay run run há miệng xin tha.
Một người đàn ông, nói xong lại bật khóc, Tống Nhạc Lam bực mình, không muốn nhìn thấy người này nữa.
Đối với Tống Nhạc Lam, chỉ cần Tần Thời Nguyệt không sao, chuyện gì cũng không quan trọng.
Cô kéo thấp vành nón, phất phất tay, “Người không sao là tốt rồi, tôi không muốn so đo những chuyện khác.”
Vừa dứt lời, Tần Thời Nguyệt đập giường ngồi dậy.
“Tại sao lại không so đo?! Con không chết là nhờ mạng con lớn, chẳng lẽ lại nhờ vận may của anh ta?!”
“Làm sao một người như anh lại có thể tốt nghiệp trường lái? Anh không hiểu nguy hiểm khi lái xe lúc mệt mỏi sao?! Mắt còn không mở nổi thì lái xe kiểu gì?!”
“Hôm nay không bị anh ta đụng chết là nhờ con còn trẻ phản ứng nhanh, nếu lỡ đó là một người già sức khỏe không tốt thì sao?!”
“Nếu không dạy cho anh ta một bài học thì lần sau sẽ còn hại người khác!”
Tất cả mọi người trong phòng bệnh, bao gồm cảnh sát giao thông và bác sĩ đều kinh ngạc không nói nên lời.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Tần Thời Nguyệt, lại nghe vị thiên kim đại tiểu thư giàu nứt đố đổ vách này nói vô cùng khí thế: “Bồi thường tiền! Xe của tôi! Tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần cho tôi!”
“Tất cả đều phải bồi thường! Cho dù đập nồi bán sắt cũng phải bồi thường!”
“Một! Phân! Tiền! Cũng! Không! Bớt!”
Đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy Thời Yến, Trịnh Thư Ý ở cửa.
Và Dụ Du không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Nhận thấy hình tượng tiểu công chúa mỏng manh của mình đã sụp đổ, Tần Thời Nguyệt chậm rãi quay đầu lại, hai mắt nhắm nghiền, tự mình lựa chọn rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
-
Tần Thời Nguyệt đã không có chuyện gì lớn, người nhà đương nhiên cũng không tiện ở lại hết trong bệnh viện.
Tần Hiểu Minh ở lại chăm sóc Tần Thời Nguyệt, so ra mà nói, nhiệm vụ quan hệ công chúng của Tống Nhạc Lam càng cấp bách hơn.
Lúc Thời Yến đưa Tống Nhạc Lam đi, không ít phóng viên đã vây kín bệnh viện.
Có đài truyền hình, nhà báo, còn có nhiều phóng viên giải trí, trường thương đoản pháo* vây lấy bốn phía, khiến người qua đường phải ngoái lại chú ý.
(*) Trường thương đoản pháo “长枪短炮”: Là một cụm từ dùng để nói đến ống kính tele, nhiều lúc cũng ám chỉ công cụ tác nghiệp của các phóng viên ảnh. Ống tele giúp thu đối tượng lại gần hơn. Ống tele thường có dải tiêu cự từ 90mm trở lên và cũng theo nguyên tắc số càng lớn tiêu cự càng dài (như các ống 300mm, 400mm hay 600mm). Bình tường tiêu cự từ 300mm trở lên đều được gọi là trường thương đoản pháo, nhưng ý nghĩa thực sự là ống kính phải dài trên 500mm. (St)
Tống Nhạc Lam rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với tình huống này, sẽ không để họ tìm ra dấu vết của mình, cho nên nhất định sẽ không xuất hiện ở cổng lớn và bãi đậu xe.
Nhưng Trịnh Thư Ý lại không bình tĩnh được như vậy.
Cách đây không lâu, Trịnh Thư Ý còn cho rằng bức ảnh chụp vội cùng nhau ở sân bay là lần duy nhất trong đời cô và Tống Nhạc Lam tiếp xúc gần gũi.
Suy cho cùng, người bình thường và người trong ngành giải trí dường như luôn bị ngăn cách bởi một rào cản. Họ sẽ luôn ở trong màn ảnh vừa tầm với nhưng lại không thể thật sự chạm vào, thậm chí có đôi khi có thể khiến người ta cảm thấy họ thật sự đang sống trong một không gian song song khác.
Kết quả trong một cái chớp mắt, có người nói cho cô biết ngôi sao nổi tiếng này là chị ruột cùng cha cùng mẹ của bạn trai cô.
Chỉ mất vẻn vẹn một giờ để tiếp nhận hiện thực này, Trịnh Thư Ý cảm thấy mình đã rất “cứng”.
Vì vậy trước khi Tống Nhạc Lam lên xe, Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng nhớ ra lời xin lỗi muộn màng.
“Em xin lỗi, chị, chị… Hôm nay em nói những lời đó là bởi vì em không biết chị là mẹ của Tiểu Nguyệt.”
“Không sao, người không biết không có tội.”
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thời Yến, “Thời Yến chưa từng nói với em sao?”
“…”
Tống Nhạc Lam không biết rằng, chính câu hỏi hợp tình hợp lý này của cô ấy, đã chính tay đẩy em trai mình xuống vực thẳm của cái chết.
-
Ánh tà dương đỏ như máu, giống như những thước phim chậm rãi lướt qua đường chân trời.
Sau khi nhìn theo trợ lý lái xe đưa Tống Nhạc Lam rời đi, Thời Yến vươn tay ra định dắt bạn gái đến bãi đậu xe.
Nhưng anh vừa mới chạm vào đầu ngón tay của cô đã đột nhiên bị hất ra.
Thời Yến hoàn toàn không để ý, bất ngờ bị cô đẩy lui hai bước.
Anh nhướng mày nhìn Trịnh Thư Ý.
“Có chuyện gì vậy?”
Còn không biết xấu hổ hỏi chuyện gì?
Bây giờ anh là người độc thân.
Trịnh Thư Ý quay đầu lại đi về phía cổng bệnh viện, bước chân rất nhanh, khí thế lớn, khiến Thời Yến thật sự cảm thấy lạnh lẽo.
Anh đuổi theo, giọng nói có chút lấy lòng gọi cô: “Thư Ý?”
Trịnh Thư Ý không chỉ không để ý tới anh, mà bước chân càng bước lớn hơn.
Thời Yến đưa tay kéo cô, không bất ngờ gì lại bị hất ra.
Thêm lần nữa, vẫn bị hất ra.
Cho đến khi cô bước ra khỏi cửa bệnh viện, Thời Yến siết chặt tay cô, Trịnh Thư Ý không thể hất ra.
Cô không vùng vẫy vô ích, nhưng cũng đứng yên bất động.
Trịnh Thư Ý tức giận nhìn cánh cửa bên kia đường, không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô.
“Giận à?”
Trịnh Thư Ý phớt lờ anh.
Trên đường cái người đến người đi, dựa vào sự hiểu biết của Thời Yến về Trịnh Thư Ý, không chừng cô sẽ làm ra chuyện gì, cho nên anh nói: “Chúng ta về nhà trước rồi nói.”
Trịnh Thư Ý: “Em không về nhà.”
Thời Yến: “…”
Anh khẽ thở dài, sau đó xoay người đứng trước mặt Trịnh Thư Ý, cúi nửa người, làm đủ trò để dỗ dành cô.
“Lúc đầu anh không nói cho em biết, chỉ là muốn cho em bất ngờ.”
Kết quả không ngờ lại thành kinh hãi.
Thật ư?
Trịnh Thư Ý cười lạnh, nhìn đi chỗ khác.
Thời Yến đưa tay ôm má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Đừng giận mà, được không?”
Trịnh Thư Ý vẫn không nói gì, ánh mắt xẹt qua bờ vai anh, nhìn thẳng vào con phố đối diện.
Cô nhìn thật lâu.
Ánh mắt Thời Yến khẽ chuyển động, hỏi: “Em đang nhìn gì?”
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt có vẻ như đang suy nghĩ nghiêm túc: “Không biết bọn họ có thu mua bạn trai hay không?”
Thời Yến quay đầu lại theo ánh mắt của cô.
Bên kia đường là một căn nhà xập xệ, phía trước cửa tiệm dựng một tấm bảng thông báo lớn – Thu mua phế liệu.
Và một chiếc loa đang phát ra âm thanh lặp đi lặp lại ----- “Thu ~ mua ~ phế ~ liệu ~”