Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 9




Edit: Meggie2010

Hôm sau, thiên tài mới vừa tờ mờ sáng, Mộ Tinh Đan liền một người giá lên ngựa hướng trong núi vách đá đi, Lưu Tinh muốn sau đó đuổi theo, một tay nhỏ bé lại kéo nàng vạt áo, không để cho nàng được không dừng bước lại.

"Là ngươi? Ta hiện tại không có thời gian chơi với ngươi, ta còn muốn đi đuổi theo chủ tử !" Lưu Tinh cho là hắn chỉ là chủ tử nhặt được trẻ bị bỏ rơi, cũng không biết hắn một cái thân phận khác.

La huỳnh thanh lượng mắt nhìn nàng, lấy trầm ổn giọng nói: "Ta hiểu biết rõ nàng đi nơi nào, nhưng là hiện tại, ngươi phải trước mang ta đi thịnh Tướng quân nơi đó."

"Làm sao ngươi biết thịnh Tướng quân tới?" Lưu Tinh nghi ngờ nhìn hắn.

Mới bây lớn đứa bé, nói như thế nào nâng lời nói tới so với nàng còn lão khí hoành thu? Thật là quỷ dị.

"Ta làm sao biết không quan trọng, trọng điểm dạ, nếu ngươi không muốn Tình tỷ tỷ vì vậy vĩnh viễn biến mất, ta khuyên ngươi còn là nhanh lên mang ta đi tìm thịnh Tướng quân."

"Cái gì?" Lưu Tinh vừa nghe, liền tranh thủ cả người hắn ôm ngang lên, xông hướng cửa trấn nhà kia khách sạn.

"Ai! Cũng không cần xông nhanh như vậy a!" La huỳnh đầu váng mắt hoa kêu thảm.

Kéo cản trở làn váy, Mộ Tinh Đan hai chân cùng sử dụng leo lên vách đá, nhìn một chút vị trí của mặt trời. Từ sáng sớm đến giờ, nàng cũng bò sắp một buổi sáng.

Quay đầu lại nhìn đường lúc đến, chuyến này không thể bảo là không gian tân, khó khăn, đầu tiên là không tới giữa sườn núi, đường kia ngay cả đường cũng bị mất, đổi lấy hai chân dùng cả hai tay, lợi dụng một chút leo núi công phu, mới để cho nàng cho leo lên.

Hô! Nếu không phải nàng có các loại võ thuật huấn luyện làm đế, từ nơi nào tìm đến một người nữ sinh có thể mặc váy ngắn lại đi lại bò tất cả buổi sáng.

Nghỉ ngơi nghỉ chân, nghỉ ngơi đủ nàng đi vài bước nhìn xuống, bên dưới vách núi quả thật có mặt sâu không thấy đáy hồ lớn, chỉ là mới liếc một cái, sương mù dày đặc lại che đậy kín ở dưới kia tầm mắt.

"La huỳnh phải là sẽ không gạt ta, mặc dù một người đi về trước có chút tịch mịch, chỉ là cho sơ bạch thư của các nàng ta đã bày cho la huỳnh, hắn sẽ phải giúp ta mang cho các nàng, giả như họ cũng cùng ta một dạng muốn trở về lời nói, có thể cùng đi nơi này chơi ‘ trời cao nhảy đánh ’. Chỉ là, phải là rất không có khả năng rồi, nhất là sơ bạch, trong bụng của nàng đều có cái đó viêm bảo chủ máu mủ rồi."

"Sớm biết nên noi theo sơ bạch, nếu như có thể mang thai đứa bé của hắn trở lại thế giới cũ, như vậy hình như cũng không sai, nếu không chuyến này, không phải thua thiệt lớn sao? Chẳng những liền bạn tốt đều không thể không mỗi người đi một ngả, còn mất một lòng."

Mộ Tinh Đan thở dài, nhìn lại một chút phía dưới khói mù lượn lờ cảnh tượng, hít một hơi thật sâu.

"Tốt! Một, hai, ba, chuẩn bị nhảy --" nàng hai chân đi phía trước một bước, chuẩn bị hưởng thụ trời cao nhảy bắn khoái cảm.

"Ngươi đừng nghĩ, chỉ cần ta còn có một giọng điệu ở đây, ta liền không thể nào biết thả ngươi rời đi!" Thịnh Hạo Nhiên thở hổn hển, sau cùng một giây bắt được nàng đi xuống thân thể, đem lấy nàng cho vớt trở về trong ngực.

Trong chớp nhoáng này, tất cả đối nàng thương tiếc cùng đau lòng, toàn bộ hóa thành sợ còn có tức giận.

Đáng chết Tiểu Thiếu Nữ! Cần phải muốn hù chết hắn không thể sao?

"Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết ở chỗ này?" Mộ Tinh Đan có chút cà lăm nhìn tới trước hắn.

"Ta tại sao lại ở chỗ này?" Thịnh Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi nói xong, "Ngươi cứ nói đi? Nếu như không phải là có một dám đến nhảy núi nữ nhân ngốc,

“Ta… Ta chỉ là… Không muốn làm cho ngươi khó xử.” Nàng cúi đầu, nói thật nhỏ.

“Khó xử?” Hắn xoay mặt của nàng lại, để nàng đối mặt với hắn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rống giận, “Cho nên nàng muốn dùng phương pháp này, vĩnh viễn rời khỏi ta? Nàng có từng nghĩ đến tâm tình của ta không?”

“Đương nhiên là ta có nghĩ tới!” Uất ức rống trở về.

“Nghĩ tới?’ Hắn không tin nhìn nàng, đáy mắt có chỉ trích, “Nếu như nàng từng nghĩ tới, nàng sẽ không làm như vậy, nàng sẽ không biết lúc ta nghĩ đến nàng đã bỏ ta mà đi, ta đã đau đến không muốn sống như thế nào.”

Mộ Tinh Đan mếu máo, “Cũng không phải chỉ mình ngươi sẽ đau đến khống muốn sống, ta cũng như vậy mà!”

Nàng cũng trải qua một phen giãy giụa mới quyết định làm như vậy, hắn cho rằng nàng không có đầu óc thật sao?

“Nhưng mà… Ta sẽ tháo gỡ giúp ngươi.” Nàng yên lặng nhìn hắn, “Ngươi sẽ không làm trá ý nương ngươi, mà ta vĩnh viễn cũng không phải là con dâu tốt trong cảm nhận của nương ngươi, cho dù ta lưu lại, ngươi bị kẹt giữa ta và nương ngươi, ngươi cũng sẽ không vui vẻ, cho nên ta…”.

Còn chưa nói xong, chú ý tới sương mù bắt đầu tiên tán, nàng sốt ruộc muốn đẩy ra đôi tay hắn đang ôm nàng, “Bị ngươi trì hoãn như vậy, sương mù cũng nhanh tán đi, mau buông ta ra, thừa dịp còn sương mù ta phải nhảy xuống.”

Hắn buộc chặt cánh tay, không để cho nàng dễ dàng trốn thoát, mắt lạnh nhìn nàng, “Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để cho nàng nhảy xuống ngay trước mặt ta.”

“Ngươi cái tên này sao nói như thế nào cũng không chịu hiểu chứ! Thật sự là lão bảo thủ, lão ngoan cố - -“

“Bình tĩnh một chút nghe ta nói.” Hắn mềm giọng nói, nhẹ dỗ dành nàng, quả nhiên đổi lại nàng ngoan ngoãn vùi trong ngực hắn, “Nàng cho rằng nàng rời đi đối với chúng ta mới là đúng đắn, nhưng sao nàng không chịu nghe ý nghĩ của ta một chút. Ta biết nàng không phải là con dâu lý tưởng trong lòng nương ta, nhưng nàng có ưu điểm của nàng. Chúng ta có thể cùng nhau thuyết phục nương ta tiếp nhận nàng, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Một ngày nào đó nương ta cũng sẽ tiếp nhận nàng, nàng không thể chưa từng nỗ lực mà đã buông tha như vậy.”

Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, “Vậy Hứa Như Yên thì sao? Nàng là con dâu mà nương ngươi chọn lựa, ta nhìn ra được nàng đối với ngươi mối tình lắm thiết. Hạo Nhiên, ngươi nên biết, ta không có khả năng đáp ứng chia sẻ ngươi cùng nữ nhân khác, ta không làm được.”

“Đan nhi, chuyện này dù nàng đồng ý ta cũng không bằng lòng, bởi vì điều này không chỉ đối với nàng không công bằng, đối với Như Yên cũng thế. Khi mà trong lòng ta chỉ chứa được một mình nàng, ta còn cưới Như Yên, đây không phải là đang hại nàng ấy sao? Không sai, nàng ấy đã từng chủ động bày tỏ nguyện ý cùng nàng cộng thị nhất phu, nhưng bị ta cự tuyệt. Ta nói với nàng ấy, nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy, đã như vậy, ta cũng sẽ không đặt tâm tư trên người của những nữ nhân khác.”

Mộ Tinh Đan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, “Thật sao? Ngươi thật sự nói với nàng như vậy?”

“Ừ!”

“Ta quá ngoài ý muốn, ta vẫn cho rằng chúng ta là người không cùng một thế giới, đối với độ trung thành của tình yêu là rất khó đạt thành nhận thức chung, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta kiên trì muốn rời đi. Bởi vì ta từ từ có thể lý giải yêu cầu của nam nhân ở thế giới này từ đầu tới cuối cũng không dễ dàng, cho nên ta mới không dám cưỡng cầu, lựa chọn rời đi.”

“Như vậy sau khi đã hiểu rõ tâm ý của ta, vì ta lưu lại được không?”

Thịnh Hạo Nhiên vừa nói xong những lời này, cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, bước chân hắn bắt đầu bất ổn, đầu càng ngày càng mê man.

“Hạo Nhiên? Hạo Nhiên? Ngươi làm sao vậy?” Phát giác hắn có điểm không thích hợp, trực giác của nàng nhìn về phía ngực hắn, quả nhiên, ở nơi đó đã nhiễm một mảng máu đỏ.

Nàng không nhịn được kinh hoảng hô to, “Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!”

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai chiếc xe ngựa hướng tới biên thành, phía trước còn có hai con tuấn mã đang mở đường.

Trong một chiếc xe ngựa có vẻ rộng rãi hơn, Thịnh Hạo Nhiên bị đại phu cưỡng chế nghỉ ngơi đang nằm y hệt như đại lão gia, bên cạnh hồng y Mộ Tinh Đan thì đang mỉm cười bóc vỏ trái cây đút vào trong miệng hắn.

Chẳng qua hình ảnh nhàn hạ này nhìn lại có điểm không hài hòa, bởi vì trên đùi Mộ Tinh Đan đặt một quyển Nữ Luận Ngữ, mà nàng chính là đang không ngừng ngâm nga.

Phàm là nữ tử, luyện thành thói quen. Canh năm gà gáy, mặc lên xiêm áo. Rửa mặt đã xong, tùy ý trang điểm. Lấy củi đối lửa, sớm xuống trù phòng. Đem nồi tẩy rửa, nấu nước đun canh. Theo nhà tân kiệm, nhưng nấu thực thường. An bài rau dưa, sao đậu giã gừng, Tùy thời vật liệu, ngọt đạm hương thơm. Chỉnh tề chén dĩa, trải bày phân chia, không biết suy nghĩ. Ngày cao ba trượng, còn chưa rời giường. Đứng lên bày yến, cũng dần hoảng sợ. Chưa từng rửa mặt, xông ra trù phòng.”

“Không cần vội vàng thuộc lòng.” Thịnh Hạo Nhiên buồn cười nhìn nàng, giống như người muốn lên kinh dự thi nỗ lực học bài.

“Không được, đừng làm rộn ta, ít nhất ta phải thuộc một vài đoạn mới được, như vậy ta mới có thể khiến nương ngươi lưu lại ấn tượng tốt.” Mộ Tinh Đan không để ý đến hắn, tiếp tục học thuộc lòng.

Không có biện pháp, khuôn mặt yêu mị của nàng vốn đã bị điểm kém rồi, lúc trước còn tùy tiện sẵng giọng với mẫu thân hắn, hiện tại nếu là vừa lâm trận mới mài gươm còn lười, đời này muốn lấy được sự cộng của Thịnh mẫu sợ là không có hi vọng. (lâm trận mới mài gươm: giống như câu nước đến chân mới nhảy của Việt Nam)

Thịnh Hạo Nhiên bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn đang chuyên tâm, lắc đầu một cái, “Học thuộc một quyển Nữ Luận Ngữ, còn có một đống sách Nữ giới, Nữ phạm đề lục, Nội huấn! Trong khoảng thời gian ngắn làm sao học xong được chứ! Huống chi, nữ tử hiền đức cũng không phải học thuộc sách là được, nói thì dễ làm mới khó! Liền lấy những lời nàng vừa đọc thuộc lòng mà nói, canh năm rời giường, nàng làm được sao? Còn phải là đã rửa mặt xong, sau đó tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa sáng, cái này càng thêm khó khăn.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tinh Đan đều xụ xuống.

Không sai, đối với loại người có thói quen ngủ thẳng đến mặt trời lên cao như nàng, chỉ canh năm gà gáy muốn bò dậy thôi cũng đã rất không dễ dàng, chớ nói chi là còn đi vào trù phòng làm bữa sáng?

“Vậy… Quà tặng đâu?” Nàng đột nhiên nghĩ đến, sau đó từ trong bọc quần áo lấy ra châu báu đồ trang sức vẫn mang theo bên người, trải lên trên nhuyễn điếm bên trong xe ngựa.

“Những thứ này hẳn là được rồi chứ! Chất lượng vàng cũng không tệ, màu sắc của bảo thạch cũng rất xinh đẹp.” Nàng lẩm bẩm, bắt đầu xem kỹ những lễ vật có thể tặng.

Thịnh Hạo Nhiên tiện tay cầm lên một cái lắc tay kim hoa khảm hồng học, sắc mặt không tốt mà hỏi: “Những thứ này là từ đâu ra?”

Coi như nàng mở mang tửu lâu có chút lợi nhuận, nhưng cũng không thể mau được những thứ đồ trang sức này.

Cho nên, chỉ còn lại một khả năng, chính là lễ vật người khác tặng.

Chương 9.2

Edit: Meggie2010

"Từ đâu ra?" Mộ Tinh Đan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ách, cái lắc tay kia là ba của ta, ừ... Chính là phụ thân ta đi biển làm ăn thuận đường mang về cho ta. Nếu nói làm ăn, tức là giao dịch buôn lậu quân hỏa ở Trung Đông."

Hắn nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn, lại tiện tay nâng lên một sợi vòng cổ khảm kim cương, "Cái này?"

"Cái đó? Ừ... Là lễ vật lúc đi Nam Phi đào kim cương thuận tiện nhận."

Thịnh Hạo Nhiên một cái tiếp một cái hỏi, nàng cũng nhất nhất giải thích, càng về sau bị hỏi có chút phiền, nàng không nhịn được giơ một ngón tay lên, "Chỉ có thể hỏi thêm một vấn đề cuối cùng."

Thật là, cũng sắp đến biên thành, hắn còn náo người như vậy, khiến nàng đến bây giờ muốn chọn lễ vật gì để tặng cũng chưa quyết định được.

"Ta cũng chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, nàng rõ ràng gia sản phong phú, coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng là không lo ăn mặc. Tại sao còn phải xuất đầu lộ diện kinh doanh tửu lâu, thậm chí tổ chức hoạt động tặng nụ hôn gì đó?"

"Là vì chơi rất vui..." Ý thức được mình buột miệng nói ra cái gì, nàng cười gượng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đôi tròng mắt đen bốc lên lửa giận, "Ách, thật ra thì ta nói chơi rất vui, không phải giống như ngươi nghĩ đâu. Ý của ta là khách điếm người đến người đi, có lúc cũng cần một chút niềm vui thú..."

"Đan nhi."

"Hả?"

"Tới đây, xem ra trước khi học 《 Nữ Luận Ngữ 》, ta nên dạy nàng tầm quan trọng của tu dưỡng tâm tính cho tốt cái đã." Thịnh Hạo Nhiên ngồi dậy, bày ra khuôn mặt nghiêm túc, tính toán từ 《 Luận Ngữ 》 cơ bản nhất bắt đầu dạy.

"A -- ta không muốn nghe." Mộ Tinh Đan bịt lấy lỗ tai bi ai kêu rên.

Mà con đường quay về biên thành, đã gần đến.

Trong đại sảnh phủ tướng quân, Thịnh mẫu và Hứa Như Yên đang bề bộn nghênh đón Thịnh Hạo Nhiên và Mộ Tinh Đan sắp trở về.

"Như Yên, ngươi thật sự xác định rồi sao?" Thịnh mẫu có chút áy náy nhìn ngoại chất nữ mình nhìn lớn lên.

Hứa Như Yên gật đầu một cái, trong mắt cũng không có chút bất mãn hay bi thương nào, "Di nương, ta xác định, ta không muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca, người cũng đừng phản đối hôn sự của hắn và Tinh cô nương nữa, được không?"

Thật ra thì nàng đối với Hạo Nhiên ca ca cũng chỉ là một loại mê luyến sùng bái mà thôi, cũng không phải là tình yêu nam nữ. Chính là ngày hôm đó tại bên ngoài cửa thành của nội thành đã làm cho nàng tỉnh hồn lại. Bộ dáng cuồng nộ kia của hắn, nàng mới phát hiện thì ra cho tới bây giờ nàng chưa từng chân chính hiểu biết Hạo Nhiên ca ca.

Huống hồ Hạo Nhiên ca ca cũng tỏ rõ chỉ cần lấy Tinh cô nương, nàng còn tiếp tục cản trở, cũng không khỏi quá không biết điều.

Thịnh mẫu nghe xong không khỏi thở dài, "Ai! Thật ra thì hiện tại ta cũng không ghét nàng như vậy nữa. Hơn nữa, nàng nói chuyện không xuôi tai, hành động thì hơi lớn mật. Nhưng mà, trừ lần đó ra, nàng cũng có ưu điểm.

Cuối cùng ta coi như có thể hiểu Hạo Nhiên tại sao phải thích nàng, hơn nữa không phải là nàng không lấy. Một cô nương dũng cảm lại thiện lương giống như nàng xác thực đủ tư cách làm tướng quân phu nhân của hắn.”

“Di nương, người ta là nhìn con rể càng xem càng thú vị, người đây là bà bà nhìn nàng dâu, càng xem càng hài lòng nhỉ!” Hứa Như Yên cười nói.

“Đúng vậy, chẳng qua tấm mặt mo này của ta kéo không xuống thôi.”

Đột nhiên, lão quản gia vội vã chạy tới, “Lão phu nhân, Như Yên cô nương, xe ngựa của tướng quân đã đến đầu phố rồi.”

“Biết rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!”

“Di nương, để ta đỡ người.” Hứa Như Yên đỡ nàng, từ từ đi tới cửa.

Họ mới tới cửa, hai chiếc xe ngựa cũng vừa lúc ngừng lại trước phủ tướng quân.

Mộ Tinh Đan xuống xe ngựa trước, sau đó thò vào trong xe, từ từ dìu lấy Thịnh Hạo Nhiên xuống xe.

“Nương, hài nhi đã trở lại.” Thịnh Hạo Nhiên cười vấn an, chợt nhìn về phía Mộ Tinh Đan, muốn nàng cũng vấn an theo.

“Ách… Thịnh phu nhân, chúng ta đã trở lại.” Mộ Tinh Đan bất an nhìn Thịnh mẫu mộ cái, nhìn vẻ mặt nàng hình như không có mất hứng, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Trở lại là tốt rồi, vào đi! Có thể phân phó trù phòng dọn thức ăn lên được rồi.” Thịnh mẫu không nói thêm gì, đầu quay đi liền quay vào nhà.

Nhanh chóng gật đầu một cái với hai người, Hứa Như Yên đuổi theo bước chân Thịnh mẫu.

“Hạo Nhiên, ngươi nói như vậy ta rốt cuộc là được hoan nghênh hay là không được hoan nghênh?” Mộ Tinh Đan có chút rầu rĩ hỏi.

Thịnh Hạo Nhiên cười cười, trấn an nàng, “Đừng lo lắng, không phải nương không nói gì sao! Tối thiểu đây là một khởi đầu tốt, không phải sao?”

“Ừ, hi vọng như thế.”

Sau đó hai người vào phòng khách, trên bàn bày mấy món ăn phương Nam, điều này làm cho Mộ Tinh Đan có chút nghi hoặc, bởi vì ở biên thành rất ít thấy được những món ăn phương Nam này.

Hứa Như Yên thấy tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, dịu dàng giới thiệu, “Hạo Nhiên ca ca, những món ăn ở trên bàn ngày hôm nay có rất nhiều món đều là di nương tự mình làm, chính là muốn cho ngươi và Tinh cô nương cảm nhận một chút mùi vị quê nhà của phương Nam!”

“Đến, ăn thử một chút.” Thịnh Hạo Nhiên dẫn đầu gắp một miếng cá xào dấm bỏ vào trong chén Mộ Tinh Đan, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung trên người nàng, khiến nàng lúng túng không thôi.

Nàng nhấc đũa cắn một miếng cá, ánh mắt sáng lên, “Cái này ăn ngon quá! Mùi dấm vừa đủ, hoàn toàn không che giấu vị cá tươi, thịt cá được xào càng thêm trơn mền ngon miệng, khiến người ta ăn còn muốn ăn nữa.”

Nàng hưng phấn phát biểu ý kiến, lại phát hiện ánh mắt của mọi người lần nữa tụ tập ở trên người nàng, khiến nụ cười trên mặt nàng trong nháy mắt sụp đổ một nửa, đứng ngồi không yên hỏi: “Ta… Ta nói cái gì sai sao?”

“Không có, nàng không nói sai.” Thịnh Hạo Nhiên lên tiếng giúp nàng giải vây.

Hứa Như Yên thì lại che miệng cười, “Tinh cô nương đối với nấu ăn tựa hồ cũng rất tâm đắc! Mới ăn một miếng mà đã có thể ăn ra tinh hoa món ăn này của di nương.”

Thủ nghệ được khen ngợi, trên mặt Thịnh mẫu cũng hơi lộ ra ý cười, “Thích thì ăn nhiều một chút, về sau muốn vào cửa Thịnh gia, còn phải học làm những món ăn này.”

A? Đây là ý gì? Mộ Tinh Đan đột nhiên mở to mắt, nhìn Thịnh mẫu vô ý buột miệng nói ra.

Thịnh Hạo Nhiên cũng đồng dạng không sờ được manh mối, ánh mắt dò hỏi nhìn mẫu thân có vẻ hơi lúng túng.

Hứa Như Yên thấy thế, tốt bụng thay bọn họ giải thích, “Hạo nhiên ca ca, ý của di nương là, về sau ngươi lấy Tinh cô nương làm thê tử, thì phải đôi thành Tinh cô nương giúp người nhóm lửa nấu cơm đó!”

“Ta? Thịnh phu nhân… Nhưng mà không phải ngươi…” Mới là nàng dâu được Thịnh mẫu yêu thích lựa chọn sao? Mộ Tinh Đan hé ra gương mặt khó hiểu.

“Trước đây, ta cho là mình sẽ gả cho Hạo Nhiên ca ca làm thê tử, dù là thời điểm hắn nói chỉ muốn lấy ngươi ngay trước mặt ta, ta cũng không hề từ bỏ, nhưng mà bây giờ ta lại nghĩ thông suốt, ta không muốn gả cho Hạo Nhiên ca ca.”

Hứa Như Yên cười nói: “Tinh cô nương, không, về sau kêu Tinh tỷ tỷ cho thân thiết một chút! Ngươi cũng không biết ngày đó Hạo Nhiên ca ca trở về thành không nhìn thấy ngươi, khuôn mặt kia thật sự rất hung ác, người như vậy ta mới không dám gả!”

Mộ Tinh Đan cười quay đầu nhìn vẻ mặt vô tội Thịnh Hạo Nhiên, không nhịn được chê cười ra tiếng, “Đúng vậy, lúc hắn trở nên hung ác quả thực rất đáng sợ!”

“Chính là như thế!”

Hứa Như Yên gật đầu đồng ý, sau đó cùng Mộ Tinh Đan bèn nhìn nhau cười.

Bắt đầu từ tiếng cười này, người một nhà vây quanh nói, bữa cơm này ăn được chủ và khách đều vui vẻ, cũng giải khai nút thắt lớn nhất trong lòng Thịnh Hạo Nhiên và Mộ Tinh Đan.

Bọn họ lộ ra nụ cười hiểu ý, đôi tay gắt gao đan xen dưới bàn ăn, ai cũng không được phép buông ra đôi bàn tay này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.