Trêu Chọc - Mộc Hề Nương

Chương 4




Thung lũng Hồ Điệp đường sá xa xôi, ngày thường nhân viên công tác lại rất ít khi đi đường núi, đi hơn cả ngày trời cũng chỉ được một nửa lộ trình.

Lúc trời tối, Đỗ Vân Sinh quyết định dừng lại dã ngoại qua đêm, không đi tiếp nữa. Hắn thương lượng với Đằng Chỉ Thanh: “Cắm trại nghỉ ngơi ở ngay trên đất trống đi, đường núi gồ ghề, đi đường lúc tối trời dễ xảy ra chuyện lắm.”

Đằng Chỉ Thanh nhìn Đỗ Vân Sinh bộ dạng chật vật cùng với nhân viên công tác không giấu được vẻ mỏi mệt phía sau hắn, rũ mắt, ngón tay trắng ngọc vuốt ve đoá hoa màu lam trên vạt áo, đồng ý cắm trại dã ngoại qua đêm.

“Chia nhau thành các cặp mà đi, cần phải đốt lửa trắng đêm, từng cặp gác đêm, trong phạm vi nghỉ ngơi thì vẩy thuốc bột đuổi trùng.”

“Đều nghe theo lời A Thanh.”

Đỗ Vân Sinh lấy thức ăn nước uống và nước thuốc đuổi trùng mát lạnh từ trong ba lô ra, chồng chất bên cạnh Đằng Chỉ Thanh, sau đó lại nhét vào tay y một túi kẹo: “Buổi trưa và buổi tối đều chẳng ăn tí nào cả, ăn kẹo trước đi, rồi lại ăn bánh mì tiếp.”

Đằng Chỉ Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt rơi vào thức ăn hắn lấy ra, đó là bánh mì nhìn qua có vẻ rất ngon miệng. Những người khác là lương khô khó nuốt, trong ba lô của Đỗ Vân Sinh cũng là lương khô.

Đồ ăn ngon và nước uống cồng kềnh khổ sở mang vác đều đưa hết cho Đằng Chỉ Thanh, bất công đến mức trắng trợn.

Đằng Chỉ Thanh nhận lấy thức ăn nước uống, cùng với túi kẹo kia, lạnh nhạt đáp lời: “Cảm ơn.”

Đỗ Vân Sinh thỏa mãn cười, “Cậu nghỉ ngơi ở đây nhé, tôi đi tìm chút cành khô lá rụng.”

Đằng Chỉ Thanh gọi hắn lại, cầm đoá hoa màu lam vẫn đặt trên vạt áo đưa cho hắn.

Đỗ Vân Sinh: “Cho tôi à?”

Đằng Chỉ Thanh chỉ vào thức ăn nước uống hắn đưa cho: “Trả công cho ngươi.”

Dùng thức ăn nước uống đổi lấy một đóa hoa mà Đằng Chỉ Thanh tự tay trồng, còn từng đặt trên vạt áo y đến tận nửa ngày, lây dính mùi hương thần bí của Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh cảm thấy cực kỳ quý giá.

Hắn cười nói: “Tính ra vẫn là tôi được lời nhỉ.”

Đỗ Vân Sinh cúi đầu nhìn kỹ đóa màu lam kia, nhìn một lúc lâu cũng không biết đó là hoa gì, trông vô cùng xinh đẹp, chủng loại lại chưa từng gặp, ngẫm nghĩ hẳn là mọc trong núi sâu, rồi Đằng Chỉ Thanh nhổ lên mang về trồng tiếp.

Đóa hoa có màu sắc lan dần từ tâm hoa đến đầu cánh hoa, như được từ từ nhuộm màu lên, càng ngày càng đậm, đến chỗ đầu cánh hoa đậm đến mức dường như ngưng thành sương mù. Ở nơi giữa đoá hoa hơi sương mịt mờ, khiến người ta kinh ngạc chính là làn sương này cứ như đã nằm ở trên đóa hoa cả ngày trời.

Hái xuống đã được nửa ngày rồi, đóa hoa chẳng hề khô héo mà lại càng thêm diễm lệ.

Đỗ Vân Sinh hơi kinh ngạc, hiểu ra đoá hoa Đằng Chỉ Thanh đưa cho không phải là vật phàm.

Xem ra, quả nhiên là hắn được lời rồi.

Đỗ Vân Sinh: “Bây giờ đổi thành tôi nợ cậu, cảm ơn.”

Đằng Chỉ Thanh không đáp lại, thái độ lạnh nhạt, dường như là cho hoà nhau xong thì chẳng còn liên quan gì nữa.

Đỗ Vân Sinh học Đằng Chỉ Thanh đặt đóa hoa kia ở vạt áo, nhưng chẳng hiểu sao, làm thế nào cũng không đặt lên được. Hắn ngước mắt liếc nhìn trang phục đồ đằng màu tím của Đằng Chỉ Thanh, nhếch môi nở nụ cười, đặt đóa hoa vào trong túi ngực, dán vào trái tim mình.

“Đẹp không?”

Đằng Chỉ Thanh: “Trời tối, trong núi sâu có thể có rắn độc xuất hiện, ngươi tốt nhất nhanh chóng cắm trại đi.”

Đỗ Vân Sinh nhéo đầu cánh hoa của đóa hoa trong ngực kia, gật gật đầu, vừa đi vừa hỏi y: “Hoa này tên là gì vậy?”

Đằng Chỉ Thanh nói ra một chuỗi ngôn ngữ xa lạ mà thần bí, thấy Đỗ Vân Sinh nghe không hiểu mới nói: “Dùng tiếng Hán của các ngươi mà nói thì gọi là ‘điệp luyến’, hoa điệp luyến.”

Đỗ Vân Sinh cảm thấy rất thú vị: “Tên rất phong nhã, trông không giống bươm bướm, nhưng vẻ ngoài thật sự giống kiểu mà bướm sẽ thích. Hoa điệp luyến, tên xứng với thực.”

Đằng Chỉ Thanh nhìn chằm chằm dáng vẻ tự nói của Đỗ Vân Sinh, chắp tay sau lưng lùi một bước, do nguyên nhân góc độ mà hoàn toàn hoà vào trong bóng đêm.

Đỗ Vân Sinh cũng không nhận ra y đã lùi một bước về sau, lại nói với y hai câu rồi mới rời khỏi, vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của nhân viên công tác: “Nghỉ ngơi tại chỗ! Hai người đi nhặt cành lá cây, hai người phụ trách thu dọn chỗ để nghỉ ngơi, hai người phụ trách rắc bột đuổi trùng ra vòng quanh sân bãi nghỉ ngơi.”

Nhân viên công tác cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đương nhiên nhảy nhót hoan hô, sôi nổi chơi đoán số để phân chia nhiệm vụ rồi nhanh chóng tản ra bận rộn mỗi nhóm một việc. Đỗ Vân Sinh đốt điếu thuốc ngậm trên miệng, cũng không nhân cơ hội nghỉ ngơi, mà tranh thủ thời gian kiểm tra thiết bị quay phim, bảo đảm nguồn điện và thẻ nhớ còn đầy đủ, tiện tay kiểm tra vài video đã quay lúc trước.

Đỗ Vân Sinh dù gì cũng là đạo diễn có tên tuổi trong giới, một khi đã làm việc thì chẳng quan tâm cả người lẫn vật xung quanh, lộ vẻ đặc biệt nghiêm túc.

Toàn bộ trong bãi đất có tổng cộng tám người, bảy người thì chăm chỉ làm việc, Đằng Chỉ Thanh làm trợ lý lại nhàn nhã nhất, ăn không ngồi rồi ngồi ở nơi cách bọn họ không xa, yên tĩnh không nói nhưng cũng không dung nhập vào.

Thái độ theo đuổi của Đỗ Vân Sinh rất rõ ràng, sáu nhân viên công tác đi theo hắn hiểu rõ bản tính hắn, trong lòng hiểu rõ tình trạng nên cũng không ai dám đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh chọc y không vui.

Cũng không dám tiến lên lấy lòng.

Khuôn mặt Đằng Chỉ Thanh diễm lệ quỷ quyệt, thái độ lãnh đạm lạnh băng, nếu chỉ vẻn vẹn như thế thì cũng không đến mức nói là ‘dám hay không’. Ngoại trừ Đỗ Vân Sinh bị sắc đẹp mê hoặc, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy được Đằng Chỉ Thanh nguy hiểm, chẳng hiểu sao cứ đối diện khuôn mặt ấy thì lại cảm thấy sợ hãi.

Vì vậy nên không ai dám tiếp chuyện với Đằng Chỉ Thanh.

Chờ đến khi Đỗ Vân Sinh hết bận, thời gian đã đến đêm khuya, bên cạnh đống lửa có một nhân viên công tác đang gác đêm. Hắn đứng dậy, vỗ vỗ nhân viên công tác, ý bảo gã đi nghỉ ngơi.

Nhân viên công tác vừa đi, Đỗ Vân Sinh liền đến bên cạnh Đằng Chỉ Thanh. Y dựa vào một thân cây mây, cũng không biết sao cây mây này lại mọc được thành y như một chiếc ghế mây như vậy.

Đằng Chỉ Thanh nằm ở trên ghế mây nhắm mắt dưỡng thần, Đỗ Vân Sinh mới dựa lại gần một chút, y lập tức mở mắt ra, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Đỗ Vân Sinh vừa thấy, trố mắt một lát, chợt nói: “Tôi còn nghĩ sao cậu vẫn chưa đi ngủ, hoá ra nơi này có mấy chiếc ghế mây từ thiên nhiên.” Nói xong, vui vẻ mà cười, lại nói: “Chừa cho tôi một chỗ với nào.”

Đằng Chỉ Thanh dịch sang bên cạnh, nhường ra chỗ trống. Đỗ Vân Sinh tới ngồi lên, thoải mái than thở một tiếng, bận việc cả ngày, mỏi eo đau lưng lại còn sưng chân, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Thật là thoải mái.” Đỗ Vân Sinh ngửa đầu nhìn những vì sao nho nhỏ qua tán lá cây, ngạc nhiên, rồi cảm thán: “Thật đẹp quá.”

Đỗ Vân Sinh nghiêng đầu nhìn gò má gần trong gang tấc của Đằng Chỉ Thanh, dựa vào gần như vậy, hương vị thần bí quanh quẩn trên người Đằng Chỉ Thanh càng trở nên rõ ràng hơn, rõ ràng mà lại không hề nồng đậm.

Đằng Chỉ Thanh: “Sao cứ luôn nhìn ta?”

“Bởi vì cậu đẹp mắt đó, còn lộng lẫy loá mắt hơn cả sao trời nữa. Nhìn đi nhìn lại, tôi thấy nhìn cậu vẫn tương đối có lời.” Đỗ Vân Sinh cảm thấy trong màn đêm khắp núi, ánh sáng của tất cả những vì sao trên bầu trời đều không sánh được với một Đằng Chỉ Thanh.

Đằng Chỉ Thanh hấp dẫn hơn bất kỳ người nào mà hắn từng gặp. Vực thẳm trong mắt y, sự thần bí vờn quanh thân, dáng dấp khi đứng một mình giữa bụi hoa của y, có đôi khi những điều ấy còn càng thêm hấp dẫn hơn vẻ đẹp khuôn mặt y.

Đỗ Vân Sinh: “Cậu từ nhỏ lớn lên ở bản Khất La à?”

Đằng Chỉ Thanh: “Ừm.”

Đỗ Vân Sinh: “Chưa từng đi ra ngoài?”

Đằng Chỉ Thanh: “Chưa từng.”

Đỗ Vân Sinh: “Sao không đi ra ngoài vậy? Là bởi vì điều kiện quá kém sao? Bằng khuôn mặt của cậu –” Hắn duỗi thẳng lưng, tới gần Đằng Chỉ Thanh: “Tiến vào giới giải trí chắc chắn hot luôn, nếu như cậu bằng lòng, tôi có thể nâng cậu hot. Tôi có thể để cho cậu trong ống kính của tôi mà trở nên kinh điển, vì tuyệt sắc mà đạt được thành tựu kinh điển, mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, cậu vẫn là kinh điển.”

Đằng Chỉ Thanh không hề bị lay động: “Ta không cần đi ra bên ngoài.”

Đỗ Vân Sinh: “Chẳng có ai là không khát vọng bầu trời rộng lớn và thế giới tự do cả.”

Đằng Chỉ Thanh: “Ta không khát vọng.”

Đỗ Vân Sinh: “Cậu không tò mò à? Bản Khất La là một nơi lạc hậu lại phong bế, điện thì cơ hồ không có, nước thì cần phải tự đi gánh, không có TV, game rồi giải trí nữa, sinh hoạt lại bất tiện, kiến thức cả đời chỉ ở trong phạm vi mười dặm, cậu thật sự không tò mò ư?”

Đằng Chỉ Thanh: “Ta nhìn được.”

Đỗ Vân Sinh: “Gì cơ?”

Đằng Chỉ Thanh: “Cho dù thế giới bên ngoài phát triển thành dáng vẻ gì, ta đều nhìn thấy.”

Đỗ Vân Sinh bật cười: “Cậu làm sao mà thấy được chứ? Cậu thậm chí chưa từng rời khỏi bản Khất La lần nào — được rồi, nếu như cậu định nói cậu nhìn thấy thông qua TV hoặc là internet, nhưng những điều đó chỉ là phiến diện, thậm chí còn có tính lạc hậu và hạn chế nhất định nữa. Cậu cần phải tự mình đi nhìn thử thế giới ngoài kia, mà tôi lại có thể đưa cậu ra ngoài.”

Đằng Chỉ Thanh bình tĩnh nhìn Đỗ Vân Sinh, ở nơi sâu thẳm trong con ngươi màu đen có một tia u lam quỷ quyệt, màu u lam trong nơi sâu xa lờ mờ phản chiếu một đồ án bươm bướm đầy quỷ dị.

“Ta nói, chính là tận mắt nhìn thấy thế giới. Những phát triển vi diệu, những biến hoá nhỏ bé nhất ở từng nơi sâu xa, đều trong đôi mắt của ta, ta nhìn thấy.”

Đỗ Vân Sinh lại càng thấy y đang nói đùa, lắc đầu nói: “Đừng có mà nói với tôi linh hồn cậu rời khỏi cơ thể đi dạo chơi khắp núi sông nha.”

Đằng Chỉ Thanh: “Không phải.”

Đỗ Vân Sinh: “Cậu thế mà còn biết nói đùa cơ, ha ha… Dáng vẻ lại đàng hoàng trịnh trọng, tôi suýt chút nữa đã bị cậu lừa rồi. Mấy người các cậu đó, thần thần bí bí, nói chuyện thì dùng tiếng Miêu, ẩn giấu ở nơi núi sâu, ngày thường không quan tâm người khác, nhìn qua thành ra rất thần bí. Tôi có thằng bạn, cậu ta khi nói tới bản Khất La, còn đề cập đến cổ trùng… Cổ trùng ở đâu ra chứ? Cậu ta định lừa gạt tôi nhưng lại lừa sai người rồi, mấy cái truyền thuyết cổ trùng đấy đều là giả, bản Khất La chẳng qua chỉ là nhiều độc trùng tí thôi đã bị nói thành dùng cổ trùng.”

Đỗ Vân Sinh nói rồi lại cười, chẳng hề nhận thấy ánh mắt Đằng Chỉ Thanh có biến hóa, càng không phát hiện màu xanh lam của đoá hoa u lam trước ngực hắn kia trong màn đêm càng thêm yêu dị.

Hơi nước vốn còn quanh quẩn trên cánh hoa bỗng nhiên bắt đầu bốc lên, vòng quanh đầu cánh hoa, chậm rãi bao phủ toàn bộ đóa hoa, quang mang màu u lam như ẩn như hiện, nhìn qua vô cùng yêu dị lại đặc biệt mỹ lệ.

Trên ngọn cây, một con bướm xinh đẹp dừng lại, theo sát sau là hai con, ba con… cuối cùng đến tận mấy chục con bươm bướm. Mấy con bướm rất xinh đẹp, cánh bướm sắc màu sặc sỡ, mỗi một con to bằng cái chén nhỏ.

Chúng nó đậu ở thân cây trên đầu Đỗ Vân Sinh, chần chừ vờn quanh, dường như phía dưới có thứ gì đó hấp dẫn chúng, nhưng mà lại kiêng kỵ điều gì mà không dám tới gần.

Đỗ Vân Sinh nghe Đằng Chỉ Thanh hỏi hắn: “Ngươi không tin có cổ trùng ư?”

Đỗ Vân Sinh trả lời: “Tôi chẳng tin.”

Đằng Chỉ Thanh: “Nếu ta nói, ta nói đóa hoa kia chính là một con cổ trùng, ngươi tin không?”

Đỗ Vân Sinh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống đoá hoa màu u lam ở trước ngực, chẳng hiểu sao, cảm thấy đóa hoa kia tựa hồ lại càng thêm yêu dị mỹ lệ.

“Tôi vẫn không tin.” Đỗ Vân Sinh chạm vào đóa hoa kia ngắm nhìn tỉ mỉ tường tận: “Đây hẳn là loài hoa chủng mới nào đó đi? Tôi có thể mang ra ngoài nhờ người giám định không?”

Đằng Chỉ Thanh: “Ngươi không mang ra ngoài được.”

Đỗ Vân Sinh: “Cậu cho tôi một đóa, hoặc là tôi mua một đóa của cậu.”

Đằng Chỉ Thanh: “Rời khỏi núi Khất La, nó sẽ khô héo.”

Đỗ Vân Sinh kinh ngạc: “Sao lại như vậy chứ?”

Thật ra thì hắn vẫn không tin, chỉ cho là Đằng Chỉ Thanh không ra khỏi núi lớn, nói lung tung. Nếu mà khô héo, đó chắc hẳn cũng là bởi vì loài hoa không biết tên chủng loại này có điều kiện sinh trưởng quá hà khắc, vừa vặn chỉ thích hợp với núi Khất La.

Tình huống tương tự như thế thật ra cũng không phải là không có.

Lúc Đỗ Vân Sinh dò hỏi Đằng Chỉ Thanh, mấy con bướm trên cành cây lao xuống, hướng về phía đoá hoa trên người hắn.

Đằng Chỉ Thanh mắt lạnh nhìn dáng vẻ Đỗ Vân Sinh kinh ngạc sau đó lại cười rộ lên, hờ hững nghĩ người trước mắt này thật sự rất thích cười.

Lá gan rất lớn, không biết tôn ti, không hiểu kính sợ, nhảy nhót lung tung lấy lòng trước mặt y, chỉ có cười rộ lên mới khiến người nhìn nổi.

Lúc Đỗ Vân Sinh đang nói chuyện, bàn tay bỗng nhiên bị người kéo lại, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã lăn ra đất, thật vất vả đứng vững rồi lập tức quay đầu, chỉ thấy đoá hoa vốn còn ở trên người hắn đã bị Đằng Chỉ Thanh lấy lại để trong lòng bàn tay, đang khô héo trong chớp mắt.

Đằng Chỉ Thanh: “Khô héo.”

Đỗ Vân Sinh khẽ động miệng, lời nói buột miệng thốt ra lại biến thành: “Khô héo rất bình thường mà, hoa đều sẽ khô héo thôi.”

Đằng Chỉ Thanh ngước mắt: “Ta muốn ngủ.”

Đỗ Vân Sinh trầm mặc chốc lát: “Ừm… Cậu ngủ đi, tôi trông lửa. Thuận tiện… Trông coi cậu luôn.”

Hết chương 04.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.